Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chu Kỳ luống cuống, hành lý mình bị mất?

Cuống quít chạy lại, hỏi nhân viên sân bay có thấy ai nhặt được hành lý không, tất cả nhân viên đều lắc đầu.

Chu Kỳ phờ phạc rũ rượi đi ra sân bay, làm thế nào, trên người cô ta không có gì cả. Cô ta có thói quen nhét hết tất cả túi vào trong hành lý, bây giờ hối hận muốn chết. Không có tiền không nói, ngay cả điện thoại cũng không có, sao cô ta có thể gọi điện thoại cho ba đến cứu mình?

Đại gia Trình Thụy đeo kính mát đi ra khỏi sân bay. Người nhà thật phiền phức, ép buộc hắn về sớm để kết hôn, hết cách rồi, hắn chỉ có thể tạm thời bỏ qua các người đẹp cúp D, tạm thời trở về giao thiệp với mọi người. Tất cả mọi người đều nói hắn là hoa đại thiếu*, ok, vậy thì sao?

Lúc đi ra lập tức nhìn thấy có một người đẹp trước mặt, dáng dấp xinh đẹp, mặt mày ủ ê, cặp mắt phong lưu ẩn dưới mắt kính như tia X-quang quét cả người Chu Kỳ từ trên xuống dưới, giống như có thể nhìn thấu. Sau khi quét xong, trong lòng chậc chậc bình phẩm từ đầu đến chân. Dáng người xinh đẹp, vóc người rất tốt, quan trọng là ngực, mặc dù không lớn lắm nhưng với kinh nghiệm tình trường cao thủ mà nói, lúc cô gái này cởi hết quần áo tuyệt đối rất kinh ngạc.

Vừa nghĩ thế, dù sao những phụ nữ mình chơi ở thành phố A cũng không khác biệt lắm, vậy thì câu cô ta thôi.

Ở đằng kia Chu Kỳ đang cau mày suy nghĩ phải làm thế nào, cô ta không biết anh trai chị dâu đang ở khách sạn nào, dù có bắt taxi cũng không được. Nếu biết cô ta có thể bắt một chiếc xe, sau khi đến sẽ bảo anh trai trả tiền xe cho mình, nhưng bây giờ…

Trong lòng cô ta hơi oán giận mẹ mình ở thành phố G, nếu không phải dọc đường đi bà cứ gọi điện thoại làm phiền, cô ta cũng không nhét điện thoại vào trong hành lý.

“Người đẹp, có cần tôi trợ giúp gì không?”

Sau lưng vang lên tiếng nói trầm thấp, còn có chút cợt nhã không thể nhận ra.

Chu Kỳ không định chú ý đến, lúc ấy cô ta chỉ thấy phiền não, cô ta rất đẹp, ở thành phố G cũng không ít người theo đuổi cô ta.

Cau mày trừng mắt: “Không cần…” Dừng lời, cô ta muốn nói gì? Quên mất, người này rất đẹp trai, khẽ cong môi, cho dù đang đeo mắt kính cũng có thể tưởng tượng ra đôi mắt kia.

Chu Kỳ hơi ngượng ngùng, cũng không thấy nhiều đàn ông đẹp trai như vậy ở thành phố G, ánh mắt vụng trộm nhìn đến trang phục trên người Trình Thụy.

Một bộ ves tây kiểu mẫu, đập vào mắt là chiếc đồng hồ châu Âu trên tay, trên chân là đôi giày da nằm trong bộ sưu tập mới Xuân Hè 2012 của AlexanderMcQueen. Cả người đều toát lên hai chữ ‘đẹp trai’. Hơn nữa người này rất nhiều tiền, chỉ cần nhìn hàng hiệu trên người là có thể làm mù mắt cô ta.

Chu Kỳ vô cùng hưng phấn trong lòng, cả mắt cũng rất hưng phấn, nhưng ngoài mặt chỉ nhếch miệng mỉm cười. Trình Thụy có thể nhìn thấy hết tất cả trong ánh mắt Chu Kỳ, lập tức hơi hứng thú. Muốn nói bây giờ con gái đều thế nào? Trước kia hắn thích cảm giác được phụ nữ nhìn hắn cả người sáng loáng lấp lãnh, nhưng bây giờ hắn đã có quá nhiều phụ nữ như vậy. Phụ nữ như vậy chỉ biết đến tiền, nông cạn!

Chu Kỳ e dè cười, hơi ngượng ngùng nói: “Hành lý của tôi mất rồi, cũng không tìm thấy điện thoại, bây giờ không có cách nào để liên lạc với anh trai tôi, tôi cũng không biết anh ấy đang ở khách sạn nào. Cho nên…” Chu Kỳ bắt đầu giả vờ như thiếu nữ thẹn thùng. Cô ta thật sự thẹn thùng, nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đến mức đó có thể không thẹn thùng sao?

Trình Thụy nheo mắt, hả hê hứng thú lúc nãy nháy mắt dần biến mất. Cô gái này xấu hổ? Với ánh mắt xảo quyệt của hắn, đây thực sự là xấu hổ. Cô gái này nhìn thấy mình lập tức xấu hổ? Không phải là như vậy chứ?!

Trình Thụy lại cảm thấy hăng hái, loại phụ nữ thích tiền và biết chừng mực còn có thể miễn cưỡng ra tay.

“Vậy cô còn bạn bè ở đây không?”

Chu Kỳ lắc đầu, “Tôi vừa tới, tôi là người thành phố G, không biết chỗ này.”

Trình Thụy suy nghĩ, cũng tốt, không ai biết đến lúc đó cũng không phiền toái lắm.

Cuối cùng Trình Thụy đề nghị Chu Kỳ đến ở một khách sạn trước, sẽ giúp cô ta từ từ tìm người thân. Chu Kỳ cảm thấy thật xin lỗi, không có tiền. Trình Thụy không thèm để ý cười: “Chuyện nhỏ, khách sạn kia là của nhà tôi, cô có thể ở đó miễn phí.”

Sau khi chờ Trình Thụy đi, Chu Kỳ ở trong phòng sắp phát điên rồi. Cô ta nhắm hai mắt hét thật lớn. Sao cô ta có thể may mắn như vậy, vừa tới thành phố A đã gặp được một người đàn ông tốt như thế, vừa đẹp trai vừa có tiền, khách sạn này là của nhà hắn sao? Chu Kỳ quan sát xung quanh, nhìn thấy nơi này không nhỏ, vậy là hắn có rất nhiều tiền!

Thét lên.

Trình Thụy mở xe, nghĩ lại ánh mắt đăm đăm của Chu Kỳ khi vừa vào phòng khiến hắn muốn cười. Sao lại không có kiến thức như vậy, loại khách sạn năm sao cao cấp như vậy đâu mà chẳng có. Chẳng qua nhà hắn đang cố gia tăng chất lượng phục vụ, tranh thủ cuối năm nay trở thành khách sạn sáu sao. Nhớ tới khách sạn sáu sao, hắn nhớ tới chỉ có duy nhất một khách sạn sáu sao ở đây, hắn vô cùng tức tối. Lãnh Diễm có bản lĩnh gì, rõ ràng nhà hắn đã có chủ ý trở thành khách sạn sáu sao, ai ngờ người ta âm thầm tháo bảng hiệu năm sao xuống, đổi thành sáu sao cao cấp lấp lánh ánh sáng, đó là do truyền thông tuyên truyền. Đây không phải là đang đánh bóng nhà họ nhiều tiền sao!

Vừa về nhà, mẹ Trình Thụy lập tức nghiêm mặt: “Biết đường trở lại rồi sao, hai ngày nữa là đại thọ nhà họ Nghiêm, con còn không mau đi chuẩn bị. Mẹ nghe nói con gái lớn nhà họ Nghiêm trông rất xinh đẹp, con cũng xem thử xem!” Ý kia rất rõ ràng, bảo Trình Thụy theo đuổi Nghiêm Lê Lê, cưới về nhà!

Trình Thụy cảm thấy đau đầu, cũng biết sẽ thế này, lúc nào cũng dán mắt chằm chằm vào con gái nhà họ Nghiêm. Mặc dù người ta rất xinh đẹp, nhưng cũng không phải là món ăn của hắn. Hắn thích loại có cặp mông khéo léo, hắn thích cảm giác đại gia có một đám phụ nữ vây quanh.

Nhưng Nghiêm Lê Lê đó không được… mặc dù rất xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, nhưng chỉ là kiểu chỉ có thể đứng xa nhìn chứ không thể khinh thường. Đôi mắt kia có thể sánh ngang tia X-quang, liếc qua cũng có thể nhìn thấu trong đầu người khác đang nghĩ gì? Phụ nữ quá thông minh như vậy sẽ khiến cho người ta đau đầu. Hắn cũng không muốn tương lai cưới được cô vợ về nhà còn phải đấu trí đấu dũng với cô, thực sự rất mệt mỏi.

Hắn nghĩ như vậy nhưng mẹ hắn cũng mặc kệ, nói xong lập tức quay đầu bước đi, Trình Thụy thực sự rất buồn bực.

**

Hôm nay thành phố A dường như rất náo động. Tại sao? Tin tức bay đầy trời, đều là tin tức về tình hình Lãnh Diễm tỏ tình trước mặt mọi người tối hôm qua. Tin tức này đều do các đơn vị tranh giành nhau viết, chỗ này viết tình hình đêm đó như thế nào, chỗ kia vì muốn tìm thông tin mới mẻ nhanh chóng đào ra được thông tin nhà họ Lãnh đã nhận con dâu từ lâu, cùng lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, đủ loại tin tức kỳ quái đều cùng xuất hiện ở trên bài báo.

Chu Vận Uyển xem tờ báo, mặt hơi khó coi. Bà không ngờ mình vừa mở miệng Lãnh Diễm lập tức thông báo cho mọi người. Đây được gọi là gì, ít nhất nó cũng phải nói một tiếng cho người làm mẹ này biết. Trong lòng bà vẫn cảm thấy hơi kỳ quái, luôn cảm giác đời này mình luôn thua Nghiêm Tử Hoa. Trái tim chồng bà cũng thua bởi bà ta, trong lúc chính bà phát hiện thì con trai bà cũng đã thua bởi con gái bà ta. Đây chính là nỗi đau lớn nhất đời này của bà. Đời này bà phải sống trong uất ức, nửa đời trước tính tình bà luôn luôn hiếu thắng, kết quả là sau khi xuất hiện người phụ nữ tên Nghiêm Tử Hoa, bà lập tức bị giày vò.

Mẹ Liễu đứng bên cạnh nhìn thấu suy nghĩ của bà, trấn an nói: “Được rồi, có lúc bắt quá gần ngược lại đều phản tác dụng, không phải người đã biết điều này từ nhiều năm trước rồi sao?”

Chu Vận Uyển nghe vậy, bất giác nhớ lại năm đó, lúc đó mình rất cương quyết, sau khi biết Lãnh Dật Lăng yêu Nghiêm Tử Hoa lập tức làm loạn lên. Lúc đó bà thật ngu ngốc, đánh nhau, cảm giác chồng mình nên chung thủy tuyệt đối với mình. Nhưng là bà không ngờ, bà càng làm loạn hai người kia càng dính chặt vào nhau.

Sau đó đã nghĩ tới ly hôn, khi Lãnh Dật Lăng nói ra hai chữ ly hôn trong đầu bà lập tức nổ tung. Không phải bọn họ còn có con trai sao, Lãnh Dật Lăng và Nghiêm Tử Hoa có gì? Ngoại trừ tình yêu như lời nói thì bà ta đã yếu thế, bà còn có Lãnh Diễm giúp níu giữ hôn nhân của mình.

Cuối cùng Nghiêm Tử Hoa và Lãnh Dật Lăng cũng cắt đứt, nhưng chồng bà cũng không còn như xưa. Ông ra nước ngoài, phát triển công ty ở nước ngoài, có lúc một năm cũng không hề trông thấy mặt. Bây giờ bà cũng không biết chồng mình đang làm gì ở bên ngoài.

Chu Vận Uyển gật đầu: “Ta biết rõ, lần này ta sẽ không vứt bỏ đứa con trong lòng ta. Gọi điện thoại cho bọn nó, bảo bọn nó về nhà ăn bữa cơm, thương lượng chuyện này thế nào cho tốt.”

Mẹ Liễu vừa nghe, cười đáp.

Bên kia Lãnh Diễm vừa dẫn Nghiêm Hi về phòng ở khách sạn, bị ông cụ sắp xếp đến gặp, hai người cũng chưa ăn no. Bây giờ Nghiêm Hi không có tâm trạng để ăn, cả người như bị rút gân, không còn tí sức lực nào, mềm nhũn mặc cho Lãnh Diễm ôm lấy, thấy giường lập tức nhào tới.

Điện thoại từ nhà cũ, Lãnh Diễm vừa nghe, chỉ nghe qua loa rồi nói: “Đã biết, tối nay sẽ về.” Cúp điện thoại lại nhìn Nghiêm Hi đang ngủ trên giường, bất đắc dĩ thở dài. Chuyện lớn thế này rồi còn có thể ngủ? Thật không biết nên nói thế nào cho phải.

Kết quả sau khi Nghiêm Hi tỉnh ngủ nghe chuyện bên nhà cũ gọi điện bảo về, nói là thương lượng chuyện gì đó. Nghiêm Hi vừa mới tỉnh, đầu óc hơi chập choạng, hỏi: “Chuyện gì, chúng ta về nhà thương lượng với mẹ Lãnh chuyện gì?”

Lãnh Diễm nhức đầu xoa xoa trán, rốt cuộc thì cô nhóc này là thông minh hay ngốc nghếch. Thật sự là không thể nói chính xác thế nào được, có lúc cô hết sức thông minh, bây giờ cố tình trong lúc mấu chốt lại trở nên ngốc nghếch. Nhức đầu, làm sao để nói cho cô biết tin tức tối qua đã bay đầy trời?

Cô có bóp chết anh hay không?

Buổi tối Lãnh Diễm lái xe về biệt thự nhà họ Lãnh, sau khi hai người vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm phưng phức. Cũng lâu rồi chưa ngửi thấy mùi này, Nghiêm Hi ngửi một hơi thật sâu, mùi thơm quá, mùi đã lâu lắm rồi.

Lãnh Diễm nghiêng đầu cười nhìn cô, nhẹ nhàng ghé vào tai cô nói: “Có phải lâu rồi không nếm qua thức ăn mẹ làm không?”

Nghiêm Hi nhếch môi nở nụ cười nhẹ: “Đúng vậy, đã rất lâu rồi em chưa được ngửi thấy mùi này, cảm giác thật ấm áp, khiến em nhớ lại trước kia.”

Bên kia Chu Vận Uyển bê mâm đi từ trong phòng bếp ra, thấy hai người bọn họ đang đứng ở cửa cười cười nói nói, cũng khẽ mỉm cười: “Hai đứa các con, còn đứng ngây ngẩn ở đó làm gì, còn không mau đi mời ông nội đến ăn cơm.” Chu Vận Uyển cười giống như đã từng cưng chiều Nghiêm Hi như trước, không nhận ra bất cứ suy tư nào khác. Nghiêm Hi nhìn, trong lòng suy nghĩ, có lẽ như vậy sẽ không sao chứ? Tuy nói là không thể tiếp nhận nổi nhưng dù sao cô cũng đã lớn lên bên cạnh bà, nên, sẽ đau lòng!

Lãnh Diễm cười nói: “Vâng.” Nói xong cũng ôm Nghiêm Hi đi ra phía sau, mà Chu Vận Uyển giống như không có gì xảy ra tiếp tục đi vào phòng bếp bê thức ăn.

Phía sau, ông cụ đang đeo kính lão cầm bút lông luyện chữ trong phòng sách. Lãnh Diễm cũng không gõ cửa mà đi thẳng vào, đến lúc thấy ông cụ viết chữ cuối cùng mới bất ngờ lên tiếng: “Ông nội, mời ông về ăn cơm.” Kết quả là ông nội run tay, bút bị nghiêng, hơi biến dạng.

Ông cụ cầm bút dừng lại trong không trung, nhìn tác phẩm của mình cực khổ cả một buổi chiều, vốn đã gần xong, kết quả đã bị tên nhóc Lãnh Diễm gọi lớn, không xong rồi.

Đặt bút xuống, gỡ kính lão ra, hé mắt nhìn Lãnh Diễm, giọng đè nén, có thể nhận ra là đã bị Lãnh Diễm làm hỏng tâm trạng: “Thằng nhóc này, cháu cố ý!”

Lãnh Diễm cười đùa: “Ông nội, tới giờ ăn là phải ăn ngay, ông nói xem ông đang viết chữ đơn đúng không, cũng không phải ông luyện chữ chỉ ngày một ngày hai, không phải ở nửa phút cuối cũng viết không xong, đúng không?” Nói xong cũng đẩy ông cụ đi ra ngoài.

Ông cụ bất đắc dĩ thở dài: “Cháu đó, cũng lớn như vậy còn…”

Ông cụ liếc thấy Nghiêm Hi bên cạnh cười, khuôn mặt nhỏ bé, nháy mắt cười hỏi: “Cô bé Hi Hi, đã chuẩn bị làm cháu dâu nhà họ Lãnh xong rồi sao?” Tối hôm qua xem báo ông cũng đã xem, vô cùng tốt, ông thích diễn xuất của Lãnh Diễm, đủ khí phách. Nếu đã gặp được cô gái mình yêu thì phải thông báo cho toàn thể mọi người biết, đây là người phụ nữ của mình, ai dám nghĩ bậy bạ thử xem, dù già hay trẻ đều phải xử lý.

Nghiêm Hi nghe vậy, mặt đỏ bừng lên, nhưng cảm thấy không hiểu, sao hôm nay ông nội lại nhắc tới vấn đề này?

“Ông nội, ông nói cái gì vậy!” cô gái nhỏ Nghiêm Hi cũng không đồng ý theo.

Ông cụ cười ha ha: “Ai ôi, cháu nói xem, cũng đã lên báo, hai đứa còn không nói với ông trước một tiếng, còn ép ông già ta tuổi cao sức yếu phải đeo kính để xem báo. Hai đứa như vậy là không nên.”

Nghiêm Hi nghe vậy, há hốc miệng. Sao có thể có chuyện này? Sao lại lên báo? Liếc thấy tờ báo trong góc bàn sách của ông cụ, phía trên còn có bức ảnh Lãnh Diễm và cô đứng trên sân khấu yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, Nghiêm Hi chỉ có cảm giác đầu óc mình vang lên. Toàn bộ khắp bốn phương, chuyện này…tại sao có thể như vậy?

Lãnh Diễm nhanh chóng thu hồi vẻ đùa giỡn trên mặt, dường như biết Nghiêm Hi sẽ không bỏ qua cho anh dễ dàng, mặt biến đổi. Nghiêm Hi liếc mắt nhìn anh, hai mắt nhỏ hơi lạnh vù vù: “Lãnh Diễm, xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghiêm Hi cầm tờ báo trên tay xem, cúi đầu, cũng không thèm ngẩng đầu hỏi một câu như vậy. Lãnh Diễm cảm thấy không ổn, vội vàng đẩy ông cụ đi về phía trước: “Ông nội, hôm nay khó khăn lắm mẹ cháu mới tự mình xuống bếp, chúng ta nên nhanh về ăn thôi.”

Nghiêm Hi nhìn qua đủ phiên bản các bài báo, sau khi xem xong hơi cười khổ. Mặc dù mình được viết tốt như vậy nhưng thực tế là thế nào, căn bản cũng chỉ là một đứa bé không ai muốn thôi.

Chờ Lãnh Diễm và ông cụ đến, Chu Vận Uyển cũng đã dọn xong bát đũa, nhìn thấy bọn họ tới, bảo nhanh đi rửa tay ăn cơm.

Cả nhà ngồi xuống, ông cụ ngồi ở ghế chủ vị, Chu Vận Uyển và Lãnh Diễm chia ra mỗi người ngồi ở bên bàn dài, Nghiêm Hi ngồi bên cạnh Lãnh Diễm, đúng lúc đối diện với Chu Vận Uyển. Sau khi đã ngồi vào chỗ của mình, ông cụ động trước, “Ăn đi.”

Lúc này Lãnh Diễm và Nghiêm Hi mới cầm đũa lên, ai ngờ Chu Vận Uyển lên tiếng cắt đứt: “Chờ thêm một lúc.”

Hai người đặt đũa xuống, hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ còn có khách tới?

Chu Vận Uyển nhìn Nghiêm Hi đối diện, rồi nhìn Lãnh Diễm, khẽ mỉm cười: “Tối nay ba con về.”

Lãnh Diễm sững sờ, Nghiêm Hi cũng sững sờ, nhưng vẻ mặt hai người rõ ràng khác nhau. Lãnh Diễm cảm thấy sao ba mình lại trở về? Trước kia khó khăn lắm mới về nhà một lần, có phải có chuyện gì hay không? Nghĩ đến chuyện tối qua của anh và Nghiêm Hi trên báo, có phải là muốn về thương lượng chuyện hôn sự không?

Nghiêm Hi giật giật hai mắt, hơi sợ hãi, nói không rõ là điều gì, không thể nghĩ ra được.

Chu Vận Uyển khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, khó khăn lắm mới trở về, cần phải có đủ cả nhà để bàn bạc thật tốt chuyện của hai đứa. Hai ngày nữa là đại thọ nhà họ Nghiêm, vừa đúng có chuyện, cho nên đã trở về.” Nhắc đến nhà họ Nghiêm, Chu Vận Uyển giống như bị người ta hung hăng đâm một kim, đau đến chết đi sống lại, hận không thể buông tay mặc kệ. Nhưng ai có thể nhận ra, người ta cũng cảm thấy đã nhiều năm trôi qua, cũng nên quên đi. Nếu không thể quên được, vậy là do người quá nhỏ mọn. Trái tim người đang rỉ máu, nhưng người ta lại nhìn thấy bên ngoài người không bị hao tổn, thậm chí sắc mặt người cũng hồng hào, sao có thể có chuyện!

Lãnh Diễm rất vui mừng, mắt không đổi nhìn sang Nghiêm Hi, nhìn thấy hết tất cả vẻ mặt cô, sau đó ra vẻ không sao cười ha ha: “Vậy sao, đúng là khó khăn lắm ông ấy mới trở về.”

Chu Vận Uyển cũng khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, quanh năm suốt tháng khó mới được gặp ông ấy một lần.”

Khoảng một phút đồng hồ sau, trong sân vang lên tiếng còi xe. Mẹ Liễu nghe thấy tiếng còi lập tức ra ngoài xem, chỉ vừa đi ra, sau đó nhìn thấy mẹ Liệu sắc mặt rạng rỡ chạy vào nói: “Đã về, ông chủ đã về.”

Chu Vận Uyển thật vui mừng, nhưng không để mất hình tượng, ưu nhã đứng dậy ra cửa nhìn người chồng đã lâu không gặp. Lãnh Diễm và Nghiêm Hi cũng đi theo. Ông cụ đen mặt, đứa con trai này, kể từ sau khi chuyện kia xảy ra những việc nó làm đều khiến ông không vừa mắt. Nói thử xem nó có vợ, có con trai còn tìm đến tình gì yêu gì, chuyện này khiến ông cụ không thể trả lời trong một thời gian thật dài, từ đó về sau ông đã nghĩ thông suốt.

Về sau, Lãnh Diễm muốn kết hôn với người nào, cho dù người đó có nghèo rớt mùng tơi hay xấu xí đến mức nào, chỉ cần là cô gái mình thích là được, không bao giờ duy trì hôn nhân ép gả như vậy nữa. Để sau này sau khi kết hôn tránh xuất hiện yêu cái gì, tình cái gì.

Lãnh Dật Lăng đi vào, tinh thần rạng rỡ, Lãnh Diễm và ba khá giống nhau, Nghiêm Hi cũng lâu rồi không gặp, nhìn mặt khó có thể biết được bao nhiêu tuổi… người kia là một người chững chạc có ý thức trách nhiệm, tại sao năm đó lại xuất hiện tình huống như vậy?

Lãnh Dật Lăng giao hành lý cho người giúp việc, đi vào liền thấy người vợ ông nợ rất nhiều, trên mặt cũng thấy không tự nhiên, không hề nói một câu với Chu Vận Uyển, ánh mắt chuyển tới sau, nhìn Lãnh Diễm và Nghiêm Hi: “Hi Hi đã về sao?”

Nghiêm Hi nhẹ nhàng cười, gật đầu rất ngoan ngoãn.

Lãnh Dật Lăng nhìn mặt Nghiêm Hi, rất giống Nghiêm Tử Hoa, càng lớn lên càng giống, khẽ trầm ngâm nói: “Trở về là tốt rồi, lần này ba về sẽ cho con một địa vị trong nhà, nhanh chóng tổ chức hôn lễ của các con. Tìm được người yêu mình cũng không dễ dàng, cũng không nên vì một vài chuyện nhỏ mà trở nên không vui. Biết không?”

Trong lòng Lãnh Diễm và Nghiêm Hi cũng biết ít nhiều mọi việc. Nghiêm Hi biết nhưng Lãnh Diễm cũng không ngốc, đã lén điều tra được chuyện xảy ra năm đó. Liếc mắt nhìn nhau với Nghiêm Hi, trong mắt Lãnh Diễm chợt có nụ cười. Lúc chuyển mắt nhìn Lãnh Dật Lăng, mắt hơi cười, nói: “Bọn con sẽ sống thật tốt.” Nói xong cũng ôm Nghiêm Hi cười cười.

Nghiêm Hi cười hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn phải cười, lúc xoay người nhìn về phía Lãnh Dật Lăng, cô hít một hơi thật sâu, từ từ ngẩng đầu lên nhìn ông, miệng khéo léo nói: “Con cũng sẽ sống tốt, trước kia là con ngốc, về sau sẽ không ngốc nữa, bởi vì thế giới này ngoài Lãnh Diễm cũng không còn ai đối xử tốt với con như vậy.”

Lãnh Diễm nghe lúc đầu còn cảm thấy rất tốt, nhưng sau đó lại cảm thấy khác thường, càng nghe càng cảm thấy trong lời nói của Nghiêm Hi có xen lẫn sự lạnh nhạt xa cách. Chuyện gì xảy ra, trong lòng cảm thấy lo lắng, bởi vì lo lắng cho nên tay ôm eo Nghiêm Hi càng tăng thêm sức.

Lãnh Dật Lăng mỉm cười gật đầu, lúc này mới nhìn sang Chu Vận Uyển: “Mấy năm nay vất vả cho bà rồi.”

Chu Vận Uyển nghe xong lời này, vốn dĩ vẫn chua chua trong lòng mới thoáng tốt lên, gật đầu: “Không, không vất vả, chỉ cần gia đình chúng ta đầy đủ.”

Lãnh Dật Lăng gật đầu nói: “Được rồi, đi ăn cơm.”

Lúc đi tới bàn ăn mới nhìn thấy ba mình vẫn còn ngồi đây, Lãnh Dật Lăng sững sờ: “Ba, thì ra người vẫn ở đây.” Lúc đầu ông không biết, nếu biết, tuyệt đối sẽ không để người cha già của mình phải đợi lâu như vậy, vì vậy giọng nói khá thấp.

Ông cụ vẫn còn rất lạnh lùng, cũng không thèm liếc mắt nhìn ông, chỉ lạnh lùng nói: “Được rồi, ăn cơm đi, cũng đừng đứng đó nữa.”

Ngồi vào chỗ ngồi, nhìn ông cụ bên trên, lúc này ông cụ mới chậm rãi cầm đũa, nhìn con trai không vừa mắt.

Giữa bữa ăn ông cụ mở miệng nói một câu: “Hai ngày nữa là đại thọ nhà họ Nghiêm, các con cũng chuẩn bị gì đó đi xem thế nào!”

Đây là câu nói duy nhất trong bữa cơm, không khí trên bàn ăn vô cùng yên lặng, mỗi người suy nghĩ một chuyện, lúc ăn cơm chỉ còn nghe thấy tiếng đũa và bát vang lên, Nghiêm Hi cũng ăn hết sức cẩn thận.

Sau khi ăn xong, Lãnh Diễm lái xe trở về. Trên xe Nghiêm Hi vẫn không nói câu nào, trong lòng Lãnh Diễm cũng cảm thấy khá rối loạn, chỉ cảm thấy chuyện này càng ngày càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình?

Ở nhà họ Lãnh, trong phòng ngủ Lãnh Dật Lăng và Chu Vận Uyển, sau khi Lãnh Dật Lăng thay áo ngủ xong, Chu Vận Uyển đã trải chăn lót xong, đang chờ ông.

“Đã lâu rồi ông không trở lại?” giọng Chu Vận Uyển thật thấp, hơi đau thương.

Lãnh Dật Lăng hơi sững sờ, giống như đang nhớ lại, thở dài: “Vận Uyển, đã nhiều năm như vậy, hazz…” Cuối cùng lời kia vẫn không nói ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui