Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Trốn tránh anh ngược lại có vẻ càng cố tình, Hạ Úc Huân nỗ lực nói với chính mình, bình tĩnh bình tĩnh! Coi như anh là người bình thường!

“Vậy…… Được thôi!”

Hôm nay lại là một đêm không trăng không sao, liền giống hệt cái đêm anh bỏ rơi chính mình lại.

Một đường trầm mặc.

“Hạ Úc Huân……” Lãnh Tư Thần đột nhiên mở miệng.

“Làm sao vậy?”

“Ngày đó, cô như thế nào trở về?”

“Ngày đó nào?” Hạ Úc Huân thất thần có chút ngớ ngẩn.

“Ngày cô câu dẫn tôi không thành.”


Hạ Úc Huân đen mặt, cần thiết phải nói khó nghe như vậy sao!

“Không nhớ rõ, giống như bị xe đụng vào……”

“Nơi nào bị thương?” Lãnh Tư Thần vừa mới dứt lời liền phát hiện chính mình hỏi quá mức vội vàng.

Hạ Úc Huân không có chú ý nhiều như vậy, trả lời: “Không có việc gì, lúc tôi tỉnh lại người kia đã đem tôi về trung tâm thành phố, sau đó tôi liền một mình gọi xe về.”

“Hạ Úc Huân, có phải hay không cô cảm thấy tôi mặt mũi khó ưa?” Lãnh Tư Thần đột nhiên hỏi một câu nghe có chút khó hiểu.

“A?” Cô chớp chớp mắt vẻ mặt khó hiểu.

“Nếu không, vì cái gì từ lúc nãy đến bây giờ cô ngay cả liếc mắt nhìn tôi một cái cũng không có vậy.”

Hạ Úc Huân quấn, nguyệt hắc phong cao, anh như thế nào biết tôi có nhìn anh hay không? Nếu anh không nhìn tôi, sao lại biết tôi không nhìn anh? Ách, chẳng lẽ anh vừa rồi là đang nhìn tôi sao?

Bất quá, anh thật là mặt mày khó ưa, đẹp đến mứuc khó ưa. Làm hại cô thiếu chút nữa cầm giữ không được.

“A ——”

Hạ Úc Huân đang trầm tư suy nghĩ, không biết từ nơi nào vụt ra một bóng đen, Hạ Úc Huân hét lên một tiếng sau đó cả người nhảy vào lòng Lãnh Tư Thần.

Thình lình thân thể mềm mại cùng mùi hương tươi mát đâm vào nhau.

“Đây xem như nhào vào trong ngực sao?” Lãnh Tư Thần nhướng mày nói.

“Kia kia kia kia…… Đó là thứ gì?”

“Một con vật đi ăn đêm nào đó!”


“Sinh vật đi ăn đêm? A Phiêu?” Thanh âm Hạ Úc Huân đều đang run, cô sợ nhất quỷ.

“Không cần sợ, A Phiêu cũng sẽ sợ cô.”

“Sợ anh thì đúng hơn, anh lợi hại, trừ bỏ nữ sắc, yêu ma quỷ quái toàn bộ không thể đến gần anh.” Hạ Úc Huân ngoài miệng không buông tha người.

“Gần đây tài ăn nói có tiến bộ.”

“Đó là đương nhiên, không đúng, phải nói tài ăn nói của tôi vẫn luôn rất tốt.” Cùng anh độc miệng còn có ở bên Âu Minh Hiên thiên tai kia lâu như vậy, tài ăn nói không tốt mà được sao. Bên những người đàn ông này không một cái nào là đèn cạn dầu.

Hạ Úc Huân có chút quẫn bách mà rời khỏi người anh, nhìn ánh đèn cách đó không xa, cúi đầu nói, “Tới nhà anh rồi, tôi đi đây.”

Thân thể ấm áp của cô rời đi, gió đêm hơi lạnh.

“Uhm.”

Môi mỏng gợi cảm của Lãnh Tư Thần phun ra một chữ, Hạ Úc Huân như được đại xá xoay người liền đi, tốc độ càng đi càng nhanh, sau đó một đường chạy thẳng, hệt như phía sau bị sói truy đuổi……

Lãnh Tư Thần vẫn luôn nhìn bóng dáng cô, thẳng đến khi cô biến mất trong bóng tối hoàn toàn nhìn không thấy nữa.


Sau đó, anh xoay người vê fhướng nhà cũ Lãnh gia, nhìn ngọn đèn ấm áp trong biệt thự, nghe một nhà ba người hoan thanh tiếu ngữ, xoay người rời đi.

Những cái đó trước nay đều không thuộc về anh.

Anh biết hôm nay Tư Triệt ở nhà, anh đi chỉ phá hư không khí mà thôi.

Xem như báo ứng sao? Người duy nhất đã từng không rời anh một bước cũng bắt đầu chán ghét xa cách anh.

-

Hạ Úc Huân đặng đặng chạy về, một phen chốt cửa, sau đó một đường đá dép lê lủi vào nhà.

Nam Cung Mặc hình như bị thanh âm của cô bừng tỉnh, kéo dép lê, xoa xoa con mắt mơ mơ màng màng mà đi ra.

Trong lòng ngực cư nhiên còn ôm cái gối trắng.

Nhìn thấy Hạ Úc Huân, Nam Cung Mặc đi qua, trước đem gối đầu trong lòng ngực ném xuống, sau đó đem cô ôm lấy hệt như con gấu koala, nói: “Chị à, đừng đi xem mắt, em cưới chị!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận