Nhìn thấy Âu Minh Hiên, Đao Ba lau mồ hôi, âm thầm kêu khổ không ngừng.
Trời ạ! Trước mắt vị tiểu thư này đã khó đối phó, lúc này như thế nào lại tới một người nữa?
Lần này vẫn không thể đem người mang về, bọn họ liền gặp họa a.
Cuối cùng kết quả là, bọn họ xác thật gặp họa.
Âu Minh Hiên nhàn nhạt một câu, nói: “Các người đi về trước đi! Phía Nam Cung tiên sinh, tôi sẽ giải thích.”
Nam Cung Mặc! Nam Cung Mặc! Cậu cư nhiên là Nam Cung Mặc!
Âu Minh Hiên vừa dứt lời, Hạ Úc Huân bi phẫn không thôi, Nam Cung lâm cái chú quái gở kia cư nhiên sẽ sinh ra một đứa con trai đáng yêu như vậy sao, quả thực là gien biến dị a!
Đám thủ hạ đáng thuong của Nam Cung lâm trước khi đi còn bị Hạ Úc Huân hét lên: “Cửa thanh triều phục cổ khắc hoa gỗ lim của tôi, phải đền!”
“Hạ tiểu thư, chúng tôi nhất định đưa tới! Nhất định đưa tới!”
Vì thế đoàn người mênh mông tới, lại xám xịt đi rồi.
Sau khi những người đó rời đi, Hạ Úc Huân cùng Âu Minh Hiên còn có Nam Cung Mặc ba người vào phòng.
Ba người ngồi xuống, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng vẫn là Âu Minh Hiên mở miệng trước, đè nén tức giận gầm nhẹ, “Tiểu tử cậu rất có năng lực a! Bỏ nhà đi chơi rất vui đúng không? Lão tử vì tìm cậu chân đều chạy đến mức sắp gãy, cậu trái lại còn ung dung tự tại!”
Nam Cung Mặc bị Âu Minh Hiên hét nhắm thẳng phía sau lưng Hạ Úc Huân trốn, Hạ Úc Huân cực kỳ đồng tình mà nhìn Nam Cung Mặc, cảnh tượng quen thuộc cỡ nào a! Chỉ là đối tượng bị răn dạy từ chính mình biến thành cậu mà thôi.
“Anh anh…… Anh làm gì phải tìm ta?” Nam Cung Mặc thò đầu bay nhanh hỏi một câu.
Âu Minh Hiên lập tức từ gầm nhẹ biến thành quát lớn, “Nhóc con, cậu có tin hiện tại tôi liền đem cậu đưa trở về hay không! Tất cả mọi người biết ở bên này người duy nhất cậu quen biết là tôi, cậu cứ như vậy biến mất, làm hại lão tử một ngày 24 giờ bị đám người kia cuồng oanh loạn tạc, một người hai người tất cả đều hỏi tôi cậu đâu, còn hoài nghi là tôi đem cậu dấu đi! Cậu cư nhiên còn hỏi tôi vì cái gì muốn tìm cậu! Lão tử tìm được cậu việc đầu tiên chính là muốn đánh cho cậu bán thân bất toại! Chạy! Tôi xem cậu còn chạy!”
“Ách……” Hạ Úc Huân nghe anh vừa nói như vậy lại dao động, ra vẻ học trưởng cũng rất thảm, khó trách sắc mặt kém như vậy, còn mệt đến phát sốt.
Càng làm cho cô kinh ngạc chính là, Âu Minh Hiên cư nhiên cũng có lúc bị tức giận đến mức nói lời thô tục, Nam Cung Mặc này thật là có năng lực!
Âu Minh Hiên nói xong liền phải lại đây bắt Nam Cung Mặc, Nam Cung Mặc sợ tới mức một đầu nhào vào lòng Hạ Úc Huân, nói “Chị!”
Hạ Úc Huân đành phải ngăn trở anh, nói: “Học trưởng, anh cũng đừng dọa nó.”
Âu Minh Hiên vừa thấy tiểu tử kia cư nhiên không chút kiêng kị mà dính vào ngực Hạ Úc Huân, đầu còn ở trước ngực cô cọ rồi cọ, tức giận đến phổi sắp nổ tung, “Nam Cung Mặc, tôi cho cậu ba giây đồng hồ, lập tức cút lại đây cho tôi!”
“Không!” Nam Cung Mặc tiếp tục ôm eo Hạ Úc Huân không buông tay. Dù sao hiện tại cô chính là bè gỗ của cậu.
Âu Minh Hiên tức giận đến vò tóc rối bù, lăng lăng mà nhìn về phía Hạ Úc Huân, cái gì đều không có nói, nhưng ý tứ lại quá rõ ràng.
Nói gì nghe nấy! Nói gì nghe nấy a!
Mặc a! Không phải chị không giúp cậu! Thật sự bởi vì chị cũng là Bồ Tát qua sông tự thân khó bảo toàn.
“Mặc, các người bình tĩnh nói chuyện đi!” Hạ Úc Huân ý đồ đẩy cậu ra.
“Em cùng anh ấy không có gì để nói, em cũng không muốn nói gì với anh ấy, anh ấy chỉ muốn đem em đưa trở về!” Nam Cung Mặc vẻ mặt bài xích.
Âu Minh Hiên rốt cuộc núi lửa phun trào, cánh tay dài duỗi ra, một tay đem Nam Cung Mặc từ trong lòng Hạ Úc Huân kéo tới, nói: “Cậu cái đồ không lương tâm, tôi nếu là muốn đem cậu đưa trở về, vừa rồi liền không cần phải xen vào cậu, còn có thể chờ tới bây giờ?”