Từ ngày hôm qua bắt đầu Lãnh Tư Thần liền bận đến mức không chợp mắt.
Cho dù Annie không đi xác định ý kiến của Âu Minh Hiên, anh cũng đã biết kết quả.
“Tổng giám đốc, cà phê của ngài.” Annie thật cẩn thận mà gõ gõ cửa, đưa vào một ly cà phê.
Có lẽ bởi vì Lãnh Tư Thần mấy ngày liền sinh bệnh hơn nữa thức đêm công tác nên có phần tiều tụy, lực sát thương hạ xuống, dáng vẻ vùi đầu vào công việc ngược lại làm người ta sinh ra một loại thương tiếc.
“Cám ơn. Đúng rồi, giúp tôi đặt bàn tiệc ở khách sạn, liên hệ Triệu tổng Vĩnh Hâm.” Lãnh Tư Thần cũng không ngẩng đầu lên mà phân phó.
“Được, tôi liền đi làm.”
“Từ từ.”
“Tổng giám đốc, chuyện gì vậy?” Annie vui sướng mà quay đầu.
“Cô ngày hôm qua đi tìm Âu Minh Hiên, cậu ta nói như thế nào? Thái độ thế nào?”
Annie có chút thất vọng, rầu rĩ mà đáp, “Thái độ Âu tổng cứ lập lờ nước đôi rất khó nhìn thấu, anh ta chỉ nói suy xét một chút.”
Âu Minh Hiên âm hiểm ở chỗ, hoặc sống hoặc chết, mặc kệ như thế nào, ngươi cho ta chính xác một kết quả, nhưng, cậu ta cố tình liền không, cố tình để như vậy, tùy ý anh ở bên này đoán không ra, nhìn không thấu đến lo lắng.
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà lắc đầu, cư nhiên gặp phải nhân vật lấy việc chỉnh người khác làm niềm vui như vậy.
Cậu ta giống như đã đem mình trở thành quân xanh rồi.
Vài lần giao phong, anh đều là hơn một chút, lúc này đây lại không thể không thừa nhận bị thất bại hoàn toàn.
Annie nghĩ nghĩ sau đó mở miệng nói, “Tổng giám đốc, kỳ thật, Âu tổng miệng không kín, lúc ấy tôi vẫn luôn đang nỗ lực khuyên, anh ta vốn dĩ sắp có chút buông lỏng, nhưng nửa đường lại bị Hạ Úc Huân cắt ngang.”
Ngày hôm qua cô còn muốn dùng mỹ nhân kế, ai ngờ cư nhiên bị Hạ Úc Huân lỗ mãng liều lĩnh mà can thiệp, Annie tự nhiên cảm thấy cô ấy là đang cùng mình đoạt công, không khỏi tâm sinh bất mãn.
“Có ý tứ gì?” Lãnh Tư Thần chợt nhăn mày lại.
“Hôm qua lúc tôi đi tìm Âu tổng, nói tới một nửa, vừa lúc tiểu hạ cũng tới, sau đó Âu tổng liền rất không kiên nhẫn mà đem tôi đuổi ra, cũng không biết tiểu hạ rốt cuộc là rắp tâm gì……”
Annie càng nói càng kích động, “Nghe nói tiểu hạ cùng Âu tổng quan hệ không đơn giản, hơn nữa biết đâu cô ấy còn đối với lần trước bị đuổi việc lòng mang bất mãn, cho nên rất có thể là muốn nhân cơ hội trả thù. Tổng giám đốc, lúc ấy tôi ở ngoài cửa hình như còn nghe Âu tổng nói cái gì, như thế nào báo đáp anh ta, bồi anh ta một đêm gì đó……”
Sắc mặt Lãnh Tư Thần trong khoảng thời gian ngắn kém tới cực điểm, giận mắng một tiếng, “Đi ra ngoài! Về sau tôi không muốn nghe những suy đoán không căn cứ như vậy nữa.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Vừa rồi còn cảm thấy Lãnh Tư Thần tiều tụy đến khiến người thương tiếc, giờ phút này lại là khủng bố đến dọa người. Annie kinh hoảng mà lui ra ngoài.
Ngón tay Lãnh Tư Thần vô thức mà dùng sức thu lại, góc cạnh giấy sắc bén lập tức cắt qua lòng bàn tay anh, đỏ tươi máu lăn xuống……
-
Âu Minh Hiên không có nghe khuyên, buổi sáng vẫn đi làm.
Chẳng qua, thời gian anh đi làm thật sự là đủ kinh hãi, buổi sáng 10 giờ rưỡi.
Chờ anh lái xe đến công ty hẳn là đã 11 giờ, sau đó ở lại nửa giờ liền đã trở lại.
Chưa thấy qua tổng giám đốc lại tản mạn như vậy, thật không hiểu anh đi làm gì.
Tên kia vẫn còn ra oai nói rằng đó là hiệu suất công tác, anh đi nửa giờ là đủ rồi.
Đối với chuyện sáng hôm sau tỉnh dậy trên giường Âu Minh Hiên, Nam Cung Mặc phản ứng thật sự bình tĩnh, vừa nhìn chính là kẻ tái phạm, đã sớm có thói quen với chuyện sáng sớm tỉnh lại không phải ở trên giường của mình.
Nam Cung Mặc trực tiếp ôm gối đầu, tóc hỗn loạn, dép lê chạy tới phòng bếp tìm Hạ Úc Huân.