Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Nam Cung Mặc bất đắc dĩ mà nhìn cô, nói: “Chị từ từ, em đi tìm hòm thuốc.”

Nói xong lục tung mà tìm được hòm thuốc đi qua “Em giúp chị bôi thuốc!”

“Thôi, vẫn là tôi giúp cậu! Cậu nhìn xem tay cậu!” Hạ Úc Huân đoạt lấy hòm thuốc trong tay Nam Cung Mặc, lôi kéo cậu ngồi xuống.

“Vừa rồi vì cái gì phải xông vào?” Nam Cung Mặc có chút không được tự nhiên hỏi.

“Tôi cũng không biết, chân tự nhiên nó động!” Hạ Úc Huân cúi đầu, chuyên tâm bôi thuốc cho cậu.

Ai, cô phát hiện loại chuyện này, cô đã quen tay hay việc, đàn ông bên cạnh luôn yếu ớt như vậy, dễ dàng bị thương như vậy, làm hại cô luôn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, tuy rằng tư vị làm anh hùng cũng không tồi.

“Vì cái gì phải đối tốt với em như vậy?” Nam Cung Mặc lẩm bẩm.

“Bởi vì cậu đối với tôi cũng rất tốt! Nếu không phải cậu tìm được tôi, tôi hiện tại còn không biết ở nơi nào, cho nên cậu yên tâm, về sau có tôi che chở cậu!” Hạ Úc Huân nói, như một người anh vỗ vỗ bờ vai cậu.

“Chị, tâm tình chị thật tốt nha?” Nam Cung Mặc nhướng mày, cực kỳ giống vẻ mặt vừa rồi của Nam Cung Lâm.

“Vì cái gì nói như vậy a?” Hạ Úc Huân có chút buồn bực, như thế nào mỗi người đều nhìn ra?

“Bởi vì trên mặt chị hiện tại viết to bốn chữ.” Nam Cung Mặc nói.

“Chữ gì vậy?” Vừa rồi Nam Cung Lâm nói trên mặt cô viết năm chữ, hiện tại Nam Cung Mặc lại nói trên mặt cô viết bốn chữ……

Nam Cung Mặc: “Xuân, tâm, đãng, dạng!”

“……” Hạ Úc Huân lấy một cái gối đầu đập qua, nói: “Tiểu tử thúi! Cậu muốn chết đúng không!”

Nam Cung Mặc ôm lấy gối đầu, khiêu khích mà làm mặt quỷ, đột nhiên cảm giác khói mù mấy ngày liền bỗng tan thành mây khói.

Bị giam lỏng trong biệt thự mấy ngày nay, cậu hận thấu mọi thứ của nơi lạnh băng dối trá này.

Nhưng, giờ phút này, đơn giản là trong phòng có thêm cô, giống như cả căn nhà đều trở nên ôn nhu gần gũi hơn.

Mười bảy năm, cứu rỗi duy nhất……

Bất luận là vui sướng ưu thương, vẫn luôn là một mình cậu gánh vác, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ có một người xuất hiện, đơn thuần chỉ là muốn bảo hộ cậu.

Hạ Úc Huân ảo não mà ngã vào phía sau giường, nhìn đỉnh trần nhà, nói: “Mặc, cậu biết không? Từ rạng sáng hôm qua tôi bắt đầu tỉnh táo, tôi liền phát hiện tôi giống như căn bản là chưa thanh tỉnh!”

“Chị rốt cuộc muốn nói cái gì? Có thể logic lí lẽ rõ ràng rồi nói?” Nam Cung Mặc đem hòm thuốc đặt xuống, kéo ghế dựa, ngồi trước giường nghe cô nói chuyện. Một khắc trước tâm tình còn như đỉnh núi lửa, giờ khắc này lại ví như u lan đáy cốc.

“Tôi muốn nói, tôi cảm giác tôi đang nằm mơ! Một giấc mộng đẹp mà tôi nghĩ cũng không dám nghĩ! Ngay cả vừa rồi một cái tát kia của mẹ cậu cũng chưa thể đánh thức được tôi!” Hạ Úc Huân đột nhiên thần kinh mà ngồi dậy, giữ chặt tay Nam Cung Mặc, nói: “Cậu đánh tôi một cái.”

“Chị điên rồi? Đánh chị nhưng em đau!” Nam Cung Mặc liếc mắt nhìn cô một cái, rút cái tay bị thương của mình về.

Hạ Úc Huân kêu rên một tiếng lại kéo về, nói: “Mặc, tôi cảm thấy tôi không có điên, mà là thế giới này điên rồi. Cậu biết không? Lãnh Tư Thần nói, anh ta cư nhiên nói…… Anh ta thích tôi!”

Nam Cung Mặc nghe vậy cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, nói: “Chị, bệnh chị có phải hay không vẫn chưa khỏi hẳn a?”

“Thôi!” Hạ Úc Huân cười nhạt một tiếng, “Tôi liền biết cậu sẽ nói như vậy!”

“Chị, kỳ thật còn có một khả năng, chị hẳn không phải là mộng du chứ? Nếu không chính là Lãnh Tư Thần mộng du!” Nam Cung Mặc phân tích.

“Cậu muốn chết hả! Xem đi, ngay cả cậu cũng không tin. Nhưng chuyện chính là đã xảy ra như vậy. Chẳng lẽ ngay cả hằng tinh đều có thể lệch khỏi quỹ đạo?” Thế giới quan của Hạ Úc Huân đều sắp sửa điên đảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận