Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Lúc Hạ Úc Huân nhận được điện thoại là vừa tan học về nhà chưa bao lâu.

Trước bị đám nhóc trong lớp học quấn lấy dạy đánh nhau hơn một giờ mới có thể thoát thân, mệt đến toàn thân đẫm mồ hôi.

Đám nhóc trông mặt mà bắt hình dong kia, từ sau khi cô dần dần để lộ chân dung càng thêm dính người.

Bởi vì đã ở trước mặt Lãnh Tư Thần bại lộ gương mặt thật, cho nên cô không thể không trước mặt người ngoài từng bước tẩy trang, có người hỏi liền nói dùng một phương thuốc của một lão Đông y, đem rỗ trên mặt từ từ trị hết.

Lúc này, Hạ Úc Huân đang nằm trong bồn tắm vẩy đầy hoa hồng vừa rải xuống ngâm mình.

Đang mơ màng sắp ngủ, di động đặt bên cạnh quần áo tắm đột nhiên vang lên như đòi mạng.

Hạ Úc Huân dùng khăn lông lau tay cầm lấy di động.

Mới vừa nhận cuộc gọi, liền nghe được di động bên kia Lương Khiêm đang vô cùng lo lắng mà gào cái gì “Tai nạn chết người”.

Năm ngày, so với cô tưởng tượng còn lâu hơn.

Cô còn tưởng mình về nhà chưa đến một ngày liền sẽ bị người nào đó không thể hiểu được mà kêu quay lại, loại chuyện này trước kia không phải không xảy ra.

Nhưng, lúc này đây, cô cư nhiên ở nhà an an ổn ổn năm ngày, cô thật sự đã rất thỏa mãn.


“Uhm, đã biết. Tôi lập tức qua đó.”

Hạ Úc Huân cúp máy, đem cả khuôn mặt chôn vào nước, nín thở……

Sau hơn ba phút, bỗng nhiên nổi lên mặt nước.

Lần này thời gian hình như lại phá kỉ lục.

Cái cảm giác cận kề cái chết này khiến cô mê muội, vào một khắc mình sắp sửa chết đi, nhưng ngay sau đó trồi lên mặt nước, lại hít thở bầu không khí mới mẻ.

Dùng phương thức này lần lượt nhắc nhở bản thân, lại đau khổ cũng không có gì, có thể tồn tại chính là hạnh phúc lớn nhất.

Sau khi tắm rửa xong, Hạ Úc Huân mặc váy chiffon thanh lịch rộng thùng thình hoa văn phục cổ, quần short jean bó sát gọn gàng, chân mang dép kẹp thủy tinh hoa trà hưu nhàn, vừa nghiêng đầu dùng khăn lông xoa xoa tóc quăn ẩm ướt, vừa đi ra khỏi phòng tắm.

Không giống năm đó lôi thôi lếch thếch tùy tiện, hiện tại Hạ Úc Huân cũng bắt đầu học cách tự làm đẹp cho bản thân, Tần Mộng Oanh đối với điều này rất vừa lòng, bởi vì cho thấy thái độ sống tích cực.

Phòng khách, Tiểu Bạch cùng Niếp Niếp hai đứa trẻ đang làm bài tập về nhà.

“Tiểu Bạch, bài này làm không được.” Niếp Niếp đem vở đẩy đến trước mặt Tiểu Bạch đang nghiên cứu Toán Olympic phía đối diện.


“Bước một cũng không được?”

“Bước thứ hai.” Niếp Niếp theo thói quen mà cắn cắn cán bút.

“Ngươi không có việc gì liền cắn cán bút tật xấu này có thể sửa hay không?” Tiểu Bạch một bộ không có cách nào với cô.

“Nhưng tôi nhịn không được a……”

Hạ Úc Huân buồn cười, ánh mắt nhu hòa nhìn hai đứa trẻ.

Ai, hai đứa trẻ này thật là càng nhìn càng yêu thích, khiến cô cầm lòng không được nhớ lại năm đó Lãnh Tư Thần vừa khinh bỉ cô vừa kiên nhẫn dạy cô giải bài tập…

Đáng chết, sao lại nhớ đến tên kia!

Hạ Úc Huân gõ đầu, đi qua hướng Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch! Mẹ phải đi ra ngoài một chuyến!”

“Mẹ, mẹ muốn đi đâu?” Tiểu Bạch lập tức chạy tới: “Đi bệnh viện thăm Tương Nhu sao?”

“Đúng vậy!” Hạ Úc Huân gật đầu. A, xưng hô cũng thay đổi, từ người đàn ông kia biến thành Tương Nhu.

“Mẹ, Tương Nhu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Chú rất nhiều ngày không online……” Tiểu Bạch có chút lo lắng hỏi. Cậu đã cho số của cậu, nhưng chú lại không hề gọi tới.

“Không biết, mẹ đang muốn đi thăm đây!” Hạ Úc Huân xoa xoa đầu nhỏ của cậu, con ngươi xẹt qua một tia lo lắng.

Có lẽ, thật sự nên tìm cho Tiểu Bạch một người cha, cho dù mình có thể cho cậu toàn bộ tình yêu thương, nhưng, tình thương của cha vĩnh viễn không cách nào thay thế……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận