Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

“Hơn nữa, chú không phát hiện sao, đồng lõa của kẻ bắt cóc, là một tiểu sư đệ năm đó của chị Huân, nếu tôi nhớ không lầm, tên riêng là Tiểu Phong Tử, tuyệt chiêu chính là chiêu gió xoáy chân này! Từ trong video xem, chị Huân bởi vì phát hiện cậu ta là người quen, đột nhiên thu tay lại mới bị cậu ta đá trúng một chân, sau đó chị ấy còn cố ý giải vây cho anh em bọn họ!

Tôi dám khẳng định Hạ Như Hoa này chính là Hạ Úc Huân, nếu không, tôi đem cái đầu tuấn tú của tôi hái xuống cho chú làm bồn cầu ngồi!” Ngữ khí Nam Cung Mặc vô cùng chắc chắn.

“Fuck! Bảo bối cậu thật sự là quá cơ trí!” Âu Minh Hiên nghe liên tục gật đầu, nỗi băn khoăn trong đầu tất cả đều giải trừ, kích động bắt lấy cổ Nam Cung Mặc, vang dội ở trên mặt cậu hôn một cái.

“Âu, Minh, Hiên! Chú đừng có ghê tởm như vậy được không!” Nam Cung Mặc đen mặt dùng sức chùi chùi khuôn mặt đẹp trai của mình.

“Cô gái đáng chết, có năng lực a, cư nhiên đùa giỡn ta đến mức xoay quanh! Ta đây liền đi tìm cô! Tiểu Mặc, cùng đi!” Âu Minh Hiên vừa lấy áo khoác vừa nói.

Nam Cung Mặc trầm mặc vài giây, lắc đầu, nói: “Chú đi trước đi! Tiểu gia này phong trần mệt mỏi, còn liên tục thức đêm một tuần viết luận văn tốt nghiệp, lúc này mắt dán vào như hai bảo vật quốc gia sao có thể đi gặp chị Huân của tôi chứ! Tôi phải sửa sang lại một chút mới đi gặp chị ấy được!”


“Đi đi đi, đẹp chết cậu đi! Vậy chú đây đi trước một bước!”

“Mau cút đi!”

Phía sau, con ngươi Nam Cung Mặc tràn đầy cảm xúc cuồn cuộn, hít sâu vài hơi mới chậm rãi bình tĩnh trở lại……

-

Hạnh Hoa Thôn.

Tần Mộng Oanh nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa còn tưởng rằng là Hạ Úc Huân đã trở lại, kết quả vừa mở cửa, thế nhưng thấy được mặt Âu Minh Hiên……

Trong nháy mắt, trên mặt cô hiện lên chút hoảng loạn hoàn toàn chưa điều chỉnh lại được, cũng may Âu Minh Hiên dò đầu hướng bên trong xem, không có chú ý tới phản ứng của cô.

“Vị tiên sinh này, xin hỏi anh tìm ai?” Trong thời gian vài giây này cũng đủ cho cô điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.

“Bệnh viện lần đó có gặp qua, tôi họ Âu, tìm Hạ Úc Huân!”

“Hạ Úc Huân?” Tần Mộng Oanh mặt lộ vẻ khó hiểu.

Ba chữ Hạ Úc Huân, chứng thực sự lo lắng của cô. Quả nhiên, Âu Minh Hiên bên này cũng giấu không được. Chỉ là, so với tưởng tượng của cô còn nhanh hơn.


“Chính là Hạ Như Hoa! Cô ấy đâu rồi? Bảo cô ấy lập tức ra đây gặp tôi!” Âu Minh Hiên không kiên nhẫn nói.

“Buổi sáng cô ấy có việc ra khỏi nhà, hiện tại còn chưa trở về, hơn nữa lần trước ở bệnh viện chúng ta hình như cũng đã giải thích qua, cô ấy không phải……”

“Tôi ở đây chờ cô ấy!” Âu Minh Hiên không chờ cô nói cho hết lời liền trực tiếp chen vào cửa.

Tần Mộng Oanh biết ngăn không được, bất đắc dĩ đóng cửa lại theo vào.

Vào phòng khách, Âu Minh Hiên hệt như đại gia đặt mông ngồi xuống sô pha, tò mò đánh giá nơi ở của bọn họ.

“Âu tiên sinh, mời uống trà.” Tần Mộng Oanh pha ấm trà, rót cho anh một ly, ở khoảng cách nơi cách anh không xa không gần ngồi xuống, nói: “Nơi nhỏ bé, không có gì ngon chiêu đãi anh. Đây là trà hoa tôi tự mình điều chế, không biết có hợp khẩu vị anh không.”

“Cô ấy khi nào trở về?” Âu Minh Hiên nhấp một ngụm trà lài thanh mát, mày giãn ra.


Trà này so với trong tưởng tượng của anh còn uống ngon hơn

Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể tin được một cô gái xấu xí như vậy cư nhiên có thể pha tra ngon đến thế.

“Tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi giúp ngài gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút?” Tần Mộng Oanh nói.

“Không cần gọi!” Âu Minh Hiên lập tức lạnh giọng ngăn trở cô.

Nếu để nha đầu kia biết, cô ấy còn không chạy không thấy bóng.

“Khụ, không cần gọi cho cô ấy, tôi liền ở chỗ này chờ cô ấy trở lại.” Âu Minh Hiên gác chân chống cằm, như suy tư gì mà nhìn cô, hỏi: “Cô và Hạ Như Hoa quen biết nhau đã bao lâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận