Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chờ đem xong người đưa đến bệnh viện, Hạ Úc Huân đã mệt đến sắp sửa rã rời.

Đèn phòng cấp cứu sáng lên, cô và Tiểu Bạch ngồi ở bên ngoài ghế dài chờ.

Một lát sau, một hộ sĩ vội vàng mà từ bên trong đi ra, nói: “Ai là người nhà bệnh nhân?”

Hạ Úc Huân do dự một chút, đáp: “Là tôi.”

“Đây có đơn giải phẫu cần ký tên! Bệnh nhân cần được làm phẫu thuật vá khoang bụng ngay lập tức! Tôi nói cô cũng quá không quan tâm chồng mình rồi, để lâu như vậy, dạ dày đều đã thủng! Cô cho rằng bệnh bao tử là việc nhỏ sao? Để lâu dàu sẽ chuyển biến xấu thành ung thư! Đến lúc đó cô muốn khóc cũng không kịp!” Hộ sĩ vừa lảm nhảm vừa nhận lấy đơn giải phẫu đã ký rồi đi vào.

“Không phải mẹ sai, đều là con sai……” Tiểu Bạch gục đầu, áy náy không thôi mà lẩm bẩm.

“Sao lại là con sai, đừng nói bậy!” Hạ Úc Huân ngồi xổm xuống sờ sờ đầu cậu.


“Chính là con sai, hôm nay Tương Nhu vốn là muốn hủy hành trình tối này về cùng con ăn cơm, con lại không cho chú sửa, nếu khi đó con……”

Hạ Úc Huân dùng cái trán chống trán cậu nhóc, nói: “Nếu săn sóc cùng hiểu chuyện cũng coi như sai, vậy con thật sự sai rồi! Chú ấy lớn như vậy, bản thân làm việc không đúng mực, chẳng lẽ còn cần một đứa trẻ như con chịu trách nhiệm sao? Đừng suy nghĩ vớ vẩn! Chuyện này không có chút nào liên quan đến con cả!”

“Mẹ, Tương Nhu có thể có việc gì hay không? Chú ấy…… Sẽ chết sao?” Tiểu Bạch khẽ run, mang theo khóc nức nở.

“Tai họa để lại ngàn năm, chú ấy sẽ không dễ dàng chết như vậy! Tương Nhu sẽ không có việc gì, mẹ cam đoan!” Hạ Úc Huân an ủi nói.

“Mẹ, câu thành ngữ này không phải dùng như vậy……”

Hai mẹ con đang nói chuyện, di động Hạ Úc Huân vang lên.

Là số lạ, cô đoán rằng hẳn là Lương Khiêm.

Quả nhiên, vừa nhấc máy, di động bên kia liền truyền đến thanh âm nôn nóng của Lương Khiêm.

“Hạ tiểu thư, lão đại anh ấy……”

“Phòng cấp cứu số một bệnh viện Nhân Dân.” Hạ Úc Huân trực tiếp báo địa chỉ.

Chỉ trong chốc lát Lương Khiêm liền thở hổn hển đuổi qua đây.


Uất Trì Phi cũng biết, bất quá không có tới, dường như nơi nào có Hạ Úc Huân, hắn đều thức thời lảng tránh.

“Hạ tiểu thư, BOSS thế nào?” Lương Khiêm nôn nóng mà dò hỏi.

“Dạ dày thủng, đang ở bên trong làm phẫu thuật.”

“A! Sao lại nghiêm trọng như vậy chứ! Anh ấy đêm nay cũng không uống bao nhiêu rượu a!”

“Đêm nay không uống bao nhiêu rượu, vậy trước kia thì sao? Cái này gọi là một cọng rơm đè chết lạc đà!” Hạ Úc Huân tức giận nói.

“BOSS mấy ngày trước xác thật có thổ huyết một lần, nhưng ngày đó ở chung cư Cẩm Uyển, sau khi cô rời khỏi, chúng tôi đi lên tìm anh ấy, liền phát hiện anh ấy té xỉu trên mặt đất, vẫn luôn khuyên anh ấy đi bệnh viện, nhưng cô cũng biết đó, căn bản khuyên không được……” Lương Khiêm vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hạ Úc Huân nghe vậy mày nhíu lại.

Lương Khiêm gãi gãi đầu, nói: “Hạ tiểu thư, trễ như vậy, thật là phiền cô, nhưng, cửa này…… Cô sao lại vào được? Không chỉ có mật mã, còn cần nhận dạng vân tay…”


Lương Khiêm bụng đầy hồ nghi hỏi.

“Tôi sao biết được…… Đánh bậy đánh bạ……” Hạ Úc Huân trả lời kiểu ba phải cái nào cũng được, dấu đi sự phức tạp trong con ngươi.

“Ách……” Hệ thống phòng hộ nghiêm mật như vậy, cô đánh bậy đánh bạ liền vào được? Cánh cửa hiện tại dùng đại pháo tới cho nổ tung phỏng chừng cũng không mở được a?

“Mặc kệ như thế nào, hôm nay ít nhiều nhờ cô, bằng không tình huống này ngay cả tôi cũng không có biện pháp!” Lương Khiêm lau mồ hôi nói.

Hạ Úc Huân khóe miệng khé nhếch, đáp: “Tôi cũng phục thật…… Anh ta chẳng lẽ không nghĩ tới lỡ như xuất hiện tình huống này thì làm sao bây giờ sao?”

Tiểu Bạch bên cạnh chớp chớp mắt, nói: “Tương Nhu hẳn là nghĩ tới rồi, mẹ không phải đi vào được đó sao?”

Hạ Úc Huân: “……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận