Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

“Dì Hoa! Dì Hoa dì hoa dì hoa dì hoa con nhớ dì muốn chết!”

“Ai da này! Bảo bối của dì, không phải mỗi ngày luyện khiêu vũ sao, sao lại nặng như vậy chứ!” Hạ Úc Huân cẩn thận đón lấy tiểu nha đầu đang nhiệt tình phi như bay về phía mình.

“Dì Hoa đáng ghét! Người ta là đang tuổi lớn a! Chúng ta có phải sẽ đi gặp Tiểu Bạch hay không a?”

“Đúng vậy! Đi gặp Tiểu Bạch!” Hạ Úc Huân đem tiểu nha đầu bế lên xe.

“Oa, xe ngựa! Oa, dì hoa, anh trai xinh đẹp này là ai?” Tiểu nha đầu vừa nhìn xe lại vừa nhìn anh đẹp trai, đôi mắt đều bận không hết.

“Là em trai dì hoa.” Hạ Úc Huân cười trả lời.

Nghe thấy xưng hô này, khóe miệng Nam Cung Mặc cong cong, ngay sau đó rất kinh ngạc mà nhìn đứa bé tung tăng nhảy nhót kia, tựa hồ có chút không thể tin nổi.

Đây là con gái chú sao? Khuôn mặt cũng quá…… Quá không giống đi……

Hạ Úc Huân tất nhiên biết Nam Cung Mặc suy nghĩ cái gì, khẽ cười nói: “Niếp Niếp giống mẹ.”

“Mẹ…… Vậy cũng không giống…… Bất quá cặp mắt đào hoa kia thật ra lại rất giống chú……” Nam Cung Mặc nhỏ giọng nói thầm khởi động xe.

“Em đừng nói, chị Mộng Oanh lúc còn nhỏ cũng như vậy, chị xem ảnh chụp chị Mộng Oanh khi còn nhỏ, quả thực giống như đúc, ngoại trừ không béo như vậy, trên mặt vẫn là trẻ con mũm mĩm, gái 18 tuổi liên thay đổi hiểu không?”


Một đường trò chuyện tới bệnh viện, Nam Cung Mặc đem các cô đưa đến liền rời đi, Hạ Úc Huân dắt Niếp Niếp đi bộ về khu nội trú.

Giờ phút này, cánh cửa sổ khu nội trú, Tiểu Bạch nhìn một màn vừa rồi mở to hai mắt.

“Tương Nhu, con thấy mẹ và Niếp Niếp tới!”

“Uhm.” Lãnh Tư Thần nhàn nhạt lên tiếng, đang chuyên chú mà nhìn văn kiện.

“Là một người đàn ông đưa họ lại đây!” Tiểu Bạch tiếp tục nói.

“Đàn ông?” Thanh âm Lãnh Tư Thần có một tia dao động.

“Dạ, là người con không quen biết, nhưng khun mặt hình như rất tuấn tú, hơn nữa chạy xe cũng rất đẹp, xe thể thao Ferrari Superamerica phiên bản giới hạn toàn cầu có 559 chiếc, là xe thể thao Ferrari phát ra công suất mạnh mẽ nhất, cũng là xe thể thao có tốc độ mở mui nhanh nhất……”

Tiểu Bạch nói xong mới phát hiện mình không đứng đắn, vì thế nhanh chóng ngừng lại, tự nhủ lẩm bẩm nói: “Mẹ có phải muốn tìm ba kế cho mình?”

Lãnh Tư Thần: “……”

Ba kế…… Anh người ba danh chính ngôn thuận còn đang ở đây!

“Em Tiểu Bạch —— Tiểu Bạch Tiểu Bạch Tiểu Bạch chị nhớ em muốn chết!” Một thanh âm hoạt bát giòn giã vang lên ở cửa, sao thanh âm đó chủ nhân nhanh chóng nhào tới.


“Cách xa em một chút, mới vừa ăn cái gì? Trên tay đều là mỡ!”

“Là dì Hoa mang bữa sáng mẹ làm qua cho chị! Chị có để dành cho em! Ôi trời, chị nhớ rõ có để lại cho em một cái bánh, sao lại không có……”

Tiểu Bạch đỡ trán: “Thôi, đừng tìm, em đã ăn rồi.”

Tìm gì nữa, khẳng định ở trong bụng chị rồi!

“A, chẳng lẽ là bị chị ăn luôn rồi, thực xin lỗi a, bởi vì lâu lắm không ăn bữa sáng mẹ làm, ăn quá ngon……”

“Ăn no chưa?” Tiểu Bạch bất đắc dĩ hỏi.

“Hình như còn có chút chưa no!”

“Nơi này có chút điểm tâm, chị nếu……”

Nói còn chưa dứt lời, tiểu nha đầu đã chạy như bay về phía điểm tâm.

Tiểu Bạch nhân cơ hội đi tìm Hạ Úc Huân: “Mẹ, mẹ lại đây!”

“Sao vậy bảo bối?”

“Con có lời muốn nói với mẹ.”

“Chuyện gì a?” Hạ Úc Huân hồ nghi mà bị cậu nhóc kéo vào trong một góc.

“Vừa rồi người đàn ông đưa mẹ và Niếp Niếp qua đây là ai?” Tiểu Bạch xụ mặt hỏi.

Cùng lúc đó, Lãnh Tư Thần trên giường giống như đang chuyên tâm công tác dựng lỗ tai lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận