Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Trước đó Lãnh Tư Thần liền cảm thấy nguyên nhân Tần Mộng Oanh rời đi chỉ e không phải chỉ đơn giản vì cảm tình như vậy, hiện tại xem ra, anh quả nhiên không đoán sai.

Tần Mộng Oanh tiếp tục nói, thanh âm có chút mờ ảo: “Mấy năm nay tôi sống rất tốt, quan trọng nhất chính là rất bình tĩnh. Không cần mỗi ngày phải suy nghĩ lòng người phức tạp, có thể chuyên tâm nghiên cứu Đông y thứ làm tôi thấy hứng thú, ở nơi non xanh nước biếc mở một cửa hàng thuốc nhỏ, ngày thường khám bệnh xong, liền đi chăm sóc vài mẫu thảo dược……

Đại khái cũng chỉ có sống yên bình như vậy, trong hoàn cảnh ở ẩn như thế……

Tôi mới có thể thuyết phục chính mình, thanh thản ổn định mà mang theo Niếp Niếp sống cuộc sống của chính mình. Nếu không……”

Nói tới đây, thanh âm của Tần Mộng Oanh tức khắc lạnh xuống: “Nếu không, tôi sợ tôi sẽ làm ra chuyện gì mà không màng tới hậu quả…”

Tần Mộng Oanh gần như lầm bầm lầu bầu nói Lãnh Tư Thần cũng chưa nghe xong toàn bộ, bất quá cũng ít nhiều đoán được một chút manh mỗi.

Anh không có hứng thú dò xét riêng tư của người khác, cho nên không nghĩ sâu xa, giờ phút này, anh chỉ cần làm một người nghe.

“Xin lỗi, tự nhiên lại nói nhiều với anh như vậy.” Tần Mộng Oanh phản ứng lại, có chút xin lỗi mà hướng anh cười cười.

Đại khái là bởi vì những điều này với người ngoài xem ra là hồ ngôn loạn ngữ, nhưng chỉ có Lãnh Tư Thần người có tâm tư như vậy mới ít nhiều có thể nghe hiểu một chút, nhưng lại sẽ không truy đến cùng, cho nên cô lại bất tri bất giác mà nói với anh những lời chưa bao giờ nói ở trước mặt ai lại còn nói nhiều như vậy.

“Bác sĩ Tần, tôi không biết cô gặp chuyện gì, bất quá, ngày sau phàm là có nơi nào cần đến Lãnh Tư Thần tôi, cô cứ việc mở miệng!” Thần sắc Lãnh Tư Thần trịnh trọng mà nói.

“Cám ơn, nếu thực sự có lúc ấy, tôi sẽ không khách khí với anh.”

-

Lãnh Tư Thần trước khi về đi nhìn Hạ Úc Huân, Tần Mộng Oanh đã thay quần áo cho cô, lúc này buổi biểu diễn cùng đọc diễn cơm thơ rốt cuộc xong rồi, đang nằm ở trên giường ngủ thành hình chữ X.

Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, kéo chăn bị cô đá đến đuôi giường giúp cô đắp lên bụng để tránh cảm lạnh, sau đó hơi nghiêng người, bàn tay to vén tóc mái trên trán cô ra, hôn nhẹ một cái.

“Bà xã, ngủ ngon.”

Anh nhẹ bước chân rời đi, đóng cửa phòng, lại đi qua phòng Tiểu Bạch, thấy cậu nhóc cũng ngủ ngon lành, nói tiếng ngủ ngon, lúc này mới lưu luyến mà rời đi.

-

Sáng sớm hôm sau.

Nghiêm Tử Hoa như thường lệ đích thân đến Hạnh Hoa Thôn đón Hạ Úc Huân đi làm, kết quả, mới vừa đi đến sân liền ngây ngẩn cả người.

Ách, đây là tình huống như thế nào a? Anh đi nhầm nơi sao?

Nghiêm Tử Hoa ngơ ngác mà lui về phía sau một bước nhìn biển số nhà, xác định không đi nhầm mới kinh sợ mà một lần nữa đi vào.

Vì cái gì sáng sớm như vậy Lãnh Tư Thần sẽ xuất hiện ở chỗ này? Không chỉ có như thế, ngay cả con trai cũng mang theo tới!

Nghiêm Tử Hoa không biết Tiểu Bạch tối hôm qua là ngủ ở nơi này, tất nhiên nghĩ Lãnh Tư Thần mang đến, vì thế trong lòng hồ nghi càng sâu, có người mang con trai yêu đương với cô nương nhà người ta sao?

Đều nói Lãnh Tư Thần người này hành sự quỷ quyệt, thần bí khó lường, anh hôm nay xem như được chứng kiến rồi.

“Chào buổi sáng Nghiêm Phó tổng.” Thấy người đàn ông đứng ở cổng lớn chần chừ không vào, Lãnh Tư Thần đang ngồi ở đằng ghế nhàn nhã đọc báo vẻ mặt cực kỳ tự nhiên mà mở miệng nói một câu.

“Ách, chào buổi sáng Lãnh tổng ……”

“Nghiêm Phó tổng sớm như vậy lại đây, có gì phải làm sao?” Lãnh Tư Thần nhấp ngụm trà, khách khí hỏi.

“……” Nghiêm Tử Hoa yên lặng lau mồ hôi, ngữ khí này sao giống như anh ta là chủ nhân nơi này thế nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui