Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

“Khụ, tôi là tới đón đại tiểu thư đi làm.” Nghiêm Tử Hoa đúng sự thật trả lời.

“Nghiêm Phó tổng đường đường tổng giám đốc một tập đoàn đa quốc gia, lại phải đích thân làm tài xế, không khỏi quá không biết trọng dụng nhân tài rồi.” Lãnh Tư Thần dùng nắp gạt gạt lá trà, sâu kín mà nói.

“Đâu có đâu có, đây là chuyện thuộc trách nhiệm của tôi, bất quá nếu sớm biết Lãnh tổng ở đây, tôi hôm nay liền lười biếng một chút rồi, ha ha……” Nghiêm Tử Hoa thực thức thời mà trả lời.

……

Ai, Tương Nhu cái bình dấm chua này!

Tiểu Bạch bên cạnh đang uống sữa bò nhìn hai người đàn ông cách đó không xa, vô ngữ mà lắc đầu, sau đó đi vào trong phòng gọi mẹ rời giường.

Chờ Tiểu Bạch đem mẹ đánh thức trở lại sân, quả nhiên, người đàn ông vừa rồi đã không còn nữa.


“Mẹ con tỉnh rồi sao?” Lãnh Tư Thần thần sắc tự nhiên như người không có việc gì hỏi, giống như người vừa rồi lòng dạ hẹp hòi ỷ thế hiếp người đuổi tình địch tiềm tàng kia không phải mình.

“Dậy rồi, bất quá theo kinh nghiệm của con mẹ sẽ nằm lại trên giường năm phút đồng hồ.” Tiểu Bạch nhún nhún vai.

Quả nhiên, một phút cũng không kém, sau năm phút đồng hồ, Hạ Úc Huân mặc áo ngủ, đầu tóc bù xù, như du hồn từ trong phòng lắc lư ra tới. Trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm không ngừng nhắc mãi không muốn đi làm không muốn đi làm không muốn đi làm……

Vươn vai, xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ……

Giây tiếp theo, lúc nhìn rõ người đàn ông bá chiếm ghế dựa chuyên dụng trong sân của cô, trên mặt cô lộ vẻ sửng sốt ước chừng mười giây đồng hồ mới phản ứng lại đây là đang thật chứ không phải nằm mơ: “Anh soa lại ở chỗ này? Nghiêm Phó tổng đâu?”

Mỗi ngày lúc này ở bên ngoài chờ cô hẳn là Nghiêm Tử Hoa mới đúng……

“Vừa mới tới, anh bảo anh ta đi rồi.” Lãnh Tư Thần một bộ đương nhiên trả lời.

“Anh soa lại bảo anh ấy đi?” Hạ Úc Huân không vui hỏi.

“Anh lại đón Tiểu Bạch, nhân tiện đưa em đến công ty luôn.”

“Anh đón Tiểu Bạch là được rồi, tôi không cần anh đưa.” Khuya cũng nhìn thấy anh, sớm cũng nhìn thấy anh, thật là đủ rồi.


“Em cảm thấy mỗi ngày phiền toái một người ngoài đón đưa em vậy thích hợp sao?” Lãnh Tư Thần sắc mặt hơi lạnh.

Hạ Úc Huân tức giận mà trừng anh một cái: “Vậy anh thì thích hợp? Anh cũng là người ngoài!”

“Anh là người nhà.”

“……”

Hạ Úc Huân vốn dĩ bực bội rời giường, lúc này càng là một bụng tức giận, đang muốn nhịn không được cùng tên kia cãi vã, bên cạnh truyền đến lời nhắc nhở có nề nếp của Tiểu Bạch bảo bối—

“Mẹ, ngoại trừ trên đường phải mất nửa giờ, mẹ còn lại hai mươi phút rửa mặt đánh răng thay quần áo ăn sáng…… Lúc con nói chuyện đã qua một phút đồng hồ, bây giờ còn có mười chín phút……”

Hạ Úc Huân lập tức kêu rên một tiếng chạy như bay đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, lúc chọn quần áo cô lại tái phát chứng khó khăn khi lựa chọn, cuối cùng bất tri bất giác tràn đầy một giường quần áo.


Những quần áo này đều là lúc trước Nghiêm Tử Hoa chuẩn bị cho cô, bởi vì chuẩn bị quá nhiều, các loại kiểu dáng đều có, cô nhìn đến mắt đều hoa cũng không biết mặc bộ nào thì thích hợp.

Ngày đầu tiên cô mặc bộ tây trang đen kia tương đối chính thức cũng tương đối trưởng thành vẫn là Nghiêm Tử Hoa chọn cho cô, y quán của chị Mộng Oanh mở cửa sớm, lúc này hẳn đã đi làm……

“Mẹ, mẹ đã xong chưa? Chỉ có năm phút đồng hồ……” Ngoài cửa, Tiểu Bạch nhắc nhở.

“Nhanh nhanh, bảo bối, giúp mẹ gói bữa sáng lại, trên đường đi mẹ ăn!” Hạ Úc Huân vội vã mà nói.

“Mẹ yên tâm, đã đóng gói xong.” Đã sớm biết cô sẽ như vậy……

Ngay lúc Hạ Úc Huân sắp gãi nát đầu chuẩn bị tùy tiện chọn một bộ chính trang, phía sau cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lãnh Tư Thần chậm rãi dạo bước đi đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận