Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Hạ Úc Huân đau đầu không thôi, đáp: “Vương tổng, cái này, em thật sự không làm chủ được……”

Vương Ngọc tựa hồ thật sự coi trọng Nghiêm Tử Hoa, bám riết không tha nói: “Em là chủ của hắn, sao có thể không làm chủ được? Còn không phải em bảo hắn làm cái gì, hắn liền làm cái đó sao?”

Nói xong lại ngượng ngùng mà lên tiếng: “Kỳ thật chị vẫn rất hâm mộ em, bên cạnh có người đàn ông mà ba em từ nhỏ đã thay em nuôi dạy đến lớn, phẩm tính tốt, lại đủ trung thành, so với tên đàn ông xấu nhà chị vẫn còn tốt hơn nhiều!”

Hạ Úc Huân chớp chớp mắt, người nhà bà, nói hẳn là Lâm Phong đi?

“Em gái, thật sự không được sao? Em lại suy xét đi, chị nói thật với em, Tiểu Nghiêm chị coi trọng rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội, em nếu để hắn theo chị một lần, đừng nói điều kiện cứ tùy tiện đề ra, về sau em chính là em gái ruột của ta……”

Hạ Úc Huân quả thực nghe mà sắp khóc, hoá ra người này nhìn trúng Nghiêm Tử Hoa rất lâu rồi a……


Đang đau đầu, Nghiêm Tử Hoa chọn xong bài hát đã trở lại, thấy Hạ Úc Huân ngồi vị trí của mình, sắc mặt khẽ biến, ở vị trí vốn của Hạ Úc Huân ngồi xuống.

Vì thế vị trí hiện tại liền thành Vương Ngọc, Hạ Úc Huân, Nghiêm Tử Hoa.

“Chị à, nào nào, chúng ta ca hát ca hát nào!” Vừa lúc trên màn hình nhảy ra bài cô chọn, Hạ Úc Huân nhanh chóng cầm lấy microphone nói sang chuyện khác.

Vương Ngọc bĩu môi, ánh mắt vẫn không kiêng nể gì mà cách cô chăm chú nhìn Nghiêm Tử Hoa, ánh mắt kia, quả thực…… Như lang tựa hổ……

“Biển cả một tiếng cười, rì rào sóng đôi bờ, chìm nổi theo sóng chỉ nhớ sáng nay. Trời xanh cười, ào ạt sóng trên đời, ai thua ai thắng chỉ trời xanh hiểu. Giang sơn cười, mưa bụi xa, song lớn vô cùng, hồng trần thế tục nhớ đẹp hơn. Thanh phong cười, thế nhưng trêu chọc trống vắng, hào hùng cũng còn nắng hồng soi áo cũ. Thương sinh cười, không hề buồn tẻ, hào hùng còn si ngốc cười ……”

Hạ Úc Huân hát biển cả một tiếng cười, giành được tràng vỗ tay nể tình của mọi người.

Sau đó là bài hát “ Thượng thượng ký” mà Vương Ngọc lười biếng chọn.

“Ta phải thừa nhận, đàn ông thỉnh thoảng, lời nói ngu xuẩn hết bài này đến bài khác, càng để ý càng muốn chu diên, lời nói của đàn ông luôn là lời nói ngu xuẩn hết bài này đến bài khác, giữ lại bên người chán ghét……”

Ca từ thật ra rất phù hợp với cá tính Vương Ngọc, nghe được mấy lão tổng cũng sờ cái mũi, bất quá cũng may mọi người đã sớm quen với cá tính Vương Ngọc, coi như không thấy gì. 


Đang uống rượu ca hát, di động Hạ Úc Huân vang lên.

Lấy ra vừa thấy, quả nhiên là Lãnh Tư Thần gọi tới.

Cô vốn định muốn ra ngoài nghe, nhưng quay đầu vừa thấy Vương Ngọc đối với Nghiêm Tử Hoa như hổ rình mồi, chỉ sợ mình vừa đi,Nghiêm Phó tổng nhà cô lại gặp nạn, vì thế đành phải cứ như vậy nghe điện thoại.

Cứ như vậy ngắn ngủi do dự đã chậm trễ vài giây, thời gian nhận điện thoại so với ngày thường chậm hơn chút, nhưng cũng chỉ chậm vài giây mà thôi.

Nhưng Lãnh Tư Thần kia quả nhiên bị cô nuông chiều đến càng ngày càng không ra gì, mới vừa nhận cuộc gọi liền nghe được anh ngữ khí không vui nói: “Sao lại lâu như vậy mới nghe?”

Ai, đàn ông quả nhiên không thể quá cưng chiều, điểm này Vương Ngọc nói thật ra không sai, nhưng, tình huống này cô cũng là không có biện pháp a!


“Di động ở trong túi xách, lấy ra phải mất thời gian chứ!” Hạ Úc Huân chịu đựng bất mãn giải thích.

“Bên phía em sao lại ầm ĩ như vậy? Còn chưa kết thúc?”

“Đúng vậy, lúc này mới bắt đầu hơn một giờ mà, phỏng chừng không nhanh như vậy……” Hạ Úc Huân yếu ớt mà lẩm bẩm.

“Em một mình?” Lãnh Tư Thần lại hỏi.

Hạ Úc Huân nhìn Nghiêm Tử Hoa bên cạnh, không biết có nên nói thật với anh hay không, dù sao mấy ngày này Lãnh Tư Thần giống như giằng co với Nghiêm Tử Hoa, vừa nghe mình ở chung với anh ấy liền sẽ xù lông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận