Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

“Hai trăm vạn……” Lương Khiêm kinh ngạc lẩm bẩm. Thật đúng là danh tác.

Thiếu niên này có thể lấy được hai trăm vạn, hai người kia khẳng định chỉ biết lấy nhiều hơn, người đứng phía sau màn này tiền vào chính là không ít.

“Tôi là lần đầu tiên tiếp khách, căn bản không biết nên làm thế nào để chủ động đáp lại Nam Cung tiểu thư, lúc ấy Nam Cung tiểu thư tựa hồ đối với tôi không cảm thấy hứng thú, cũng không như những lão tổng khác lựa chọn người, lúc tôi đang sốt ruột, Vương tổng bên cạnh cô ấy giúp cô ấy chọn trúng tôi, bảo tôi ngồi xuống bên cạnh Nam Cung tiểu thư.”

“Vương tổng nào?” Ánh mắt Lãnh Tư Thần nheo lại, hiếm khi chủ động mở miệng.

Ánh mắt lạnh căm căm kia làm thiếu niên theo bản năng rụt rụt cổ, nhỏ giọng trả lời: “Chính…… Chính là tổng tài tập đoàn Vương thị……”

“Vương Ngọc?” Lãnh Tư Thần lẩm bẩm, vẻ băng sơn trên mặt thay bằng một bộ ghét bỏ “Thật là xen vào việc người khác”, cái Vương Ngọc mặc kệ là với anh hay với Hạ Úc Huân đều không hề liên quan, cho nên hẳn là chỉ ngoài ý muốn, người phía sau không phải bà ta.

Lãnh Tư Thần: “Tiếp tục.”


Thiếu niên nhìn ra Lãnh Tư Thần đối với đoạn chi tiết này rất coi trọng, vì thế cẩn thận nhớ lại chút, sau đó tiếp tục nói: “Sau khi tôi ngồi qua, Nam Cung tiểu thư không bảo tôi cùng cô ấy chơi trò chơi, cũng không cho tôi ca hát cho cô ấy, chỉ hỏi tôi bao nhiêu tuổi, còn đi học không, cùng tôi nói chuyện phiếm vài câu, thấy cúc áo tôi cài sai vị trí, cô ấy đoán ra tôi vội vàng chạy tới chưa ăn cơm, còn cầm bánh kem đưa cho tôi ăn……”

Thiếu niên nói tới đây hốc mắt ửng đỏ: “Sau đó cô ấy thấy tôi không được tự nhiên, liền đưa tôi ra khỏi đó, hỏi địa chỉ của tôi, bảo tài xế đưa tôi về nhà. Tôi còn tưởng rằng cô ấy muốn ở lại qua đêm, kết quả, cô ấy chỉ là đưa tôi trở về, cự tuyệt lời mời của tôi, đại khái là lo lắng tôi không hoàn thành nhiệm vụ ở trước mặt ông chủ khó mà nói chuyện, nên đưa cho tôi một danh thiếp, bảo tôi lúc cần có thể gọi cho cô ấy, còn nói tôi là thời điểm cơ thể phát triển, bảo tôi đi nghỉ ngơi sớm một chút……”

Thiếu niên nói tới đây hốc mắt đã ướt át: “Từ lúc công ty ba tôi xảy ra chuyện tới nay, mọi người đều xem chúng tôi là dịch bệnh, anh nói tôi làm ra vẻ cũng được, nói tôi ngây thơ cũng được, nói tôi có ý đồ khác cũng được, nhưng một khắc kia, tôi thật sự rất cảm động, tôi cảm thấy cô ấy là người tốt, vụ làm ăn này, tôi không muốn làm…… Nhưng bọn họ không chịu buông tha cho tôi……”  

Nói tới đây, chuyện sau đó đã có thể đoán được.

Uất Trì Phi cắm một câu: “Đúng rồi lão đại, đây là camera từ trên người bọn chúng đã lục soát ra.”

Lãnh Tư Thần tiếp nhận cameras, tiện tay lướt lướt nhìn ảnh chụp bên trong, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi.


Tuy rằng đều là ảnh chụp thử, tư thế tên mũ lưỡi trai kia đang cởi quần áo trên người thiếu niên cũng lọt vào, nhưng đã đủ để bật lửa giận của Lãnh Tư Thần.

Đặc biệt là lúc anh nhìn thấy mấy tấm tên mũ lưỡi trai bắt đầu kéo quần áo Hạ Úc Huân.

Từ ảnh chụp có thể thấy được thiếu niên hôn mê, chứng minh lời vừa rồi của hắn không có nói sai.

“Tay.” Lãnh Tư Thần quét qua tên mũ lưỡi trai, môi mỏng khẽ mở, phun ra một chữ.

Uất Trì Phi liền như người máy được lệnh, không nói hai lời trực tiếp đem một bàn tay tên mũ lưỡi trai phế đi.

Rắc một tiếng xương cốt đứt gãy, cùng với thanh âm như giết heo của tên mũ lưỡi trai, quả thực nghe được người đều đau.

Ngay cả Lương Khiêm cũng đem mồ hôi quay đầu đi.

Người đàn ông bên cạnh tên mũ lưỡi trai còn có thiếu niên kia tất cả đều sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy.

Nhưng mà, sự việc gần như không có kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận