Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

“Được.”

Âu Minh Hiên ngẩn ngơ, Nghiêm Tử Hoa mới vừa nói gì? Được?! Anh có phải nghe lầm hay không?

“Tôi muốn đẹp trai, đặc biệt đẹp trai!” Hạ Úc Huân say khướt mà nói.

“Được, ngoại trừ đẹp trai, tiểu thư còn có yêu cầu gì không?” Nghiêm Tử Hoa thật sự nghiêm túc hỏi, một bộ trang trọng như mở họp.

“Muốn rất nhiều…… Rất nhiều người…… Đủ loại…… Muốn một tá……”

“Được, tiểu thư ngài chờ.” Nghiêm Tử Hoa nói xong liền đi ra khỏi phòng bao.

“Anh đi đâu a?” Âu Minh Hiên gấp đến độ đuổi theo vài bước. Tên kia có phải điên rồi không? Hẳn không phải là thật sự tìm đàn ông cho cô ấy chứ?

Sẽ không sẽ không, khẳng định là kế hoãn binh!

Năm phút đồng hồ sau, cửa phòng bao bị người từ bên ngoài đẩy ra, một hai ba bốn năm sáu bảy…… Ước chừng mười hai người, thật sự là một tá đàn ông nối đuôi nhau mà vào.

Mười hai người đàn ông trước mắt, mỗi người đều là thượng thừa, dáng người rất tốt, ăn mặc thống nhất âu phục quần tây, bên trong là áo sơmi trắng, trên mặt mỉm cười khéo léo, vừa vào cửa liền đồng thanh nói một tiếng “Chủ nhân, buổi tối vui vẻ”, ân cần lại không tuỳ tiện, nhìn qua là được huấn luyện.

Âu Minh Hiên hoàn toàn sợ ngây người.


Chủ tớ nhà này thật sự là…… Quá ngạc nhiên!

“Tiểu thư, những người này có thể chứ?” Nghiêm Tử Hoa hỏi.

Hạ Úc Huân mê mê hoặc hoặc mà ngẩng đầu, nhìn lướt qua, thần sắc không vui: “Sao lại mặc nhiều như vậy?”

Âu Minh Hiên: “……”

Việc này phát triển giống như chó hoang thoát cương, anh hiện tại rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Vốn đang cho rằng Nghiêm Tử Hoa và mình cùng một quốc gia, hiện tại xem ra anh quả thực là nối giáo cho giặc hoàn toàn không đáng tin cậy a!

“Các người biết múa thoát y chứ?” Hạ Úc Huân dùng chai rượu chỉ vào một loạt mười hai người đàn ông hỏi.

“Biết, chủ nhân.”

“Vậy nhảy…… Nhảy một cái cho tôi xem……” Hạ Úc Huân cởi giày, ngồi xếp bằng ngồi trên sô pha, một tay chống đầu.

“Được.” Một người trong số đó đi qua chọn một bài hát.

Lập tức âm nhạc có tiết tấu mạnh mẽ vang lên, mười hai người đàn ông cũng bắt đầu nhảy lên sân khấu, bắt đầu từ cà vạt, từng cái cởi……


“Trời, mắt chó của tôi……” Âu Minh Hiên đỡ tường nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra ngoài.

Thẳng đến khi ra khỏi phòng bao mới che lại ngực thở hổn hển.

Nếu thật sự nha đầu kia cứ tiếp tục nháo nữa, đêm nay tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện……

Nhưng, lúc này tìm ai mới có thể khuyên được cô ấy đây?

Năm đó người duy nhất có thể quản được cô là Hạ Mạt Lâm, một ánh mắt là có thể làm cô sợ tới mức dễ bảo, nhưng hiện giờ, người này đã không còn……

Như vậy, người có thể quản được cô, cũng chỉ còn lại một.

Chính là người mấy ngày trước chính miệng nói từ nay về sau chuyện của cô đều không liên quan tới hắn nữa.

Gọi điện thoại cho hắn hữu dụng sao?

Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, thử xem cũng không sai!

Vô kế khả thi, Âu Minh Hiên đành phải ôm hy vọng cuối cùng gọi cho Lãnh Tư Thần.

Làm anh có chút kinh ngạc chính là, không nghĩ tới đã trễ thế này di động Lãnh Tư Thần vẫn mở máy, hơn nữa chưa đổ chuông vài cái đã có người nhận.

“Alo, Lãnh phúc hắc a, tôi nói cho anh biết, nha đầu kia hiện tại……”

Không đợi anh nói xong, ngữ khí lạnh lẽo của Lãnh Tư Thần đầu bên kia đã cắt ngang anh: “Âu Minh Hiên, tôi tựa hồ đã nói với cậu……”

“Đúng đúng đúng, anh đã nói với tôi rồi, anh nói về sau chuyện liên quan đến nha đầu kia không quan hệ gì tới anh, không cần lại thông báo cho anh biết! Nhưng hiện tại nha đầu kia đang ở quán bar uống say như chết, còn chọn mười hai người đàn ông, đang từng bước từng bước lột sạch quần áo bọn họ, anh xác định thật sự cùng anh không…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận