"Mẹ kiếp! Lãnh Tư Thần tôi còn chưa kịp a!" Ánh mắt Cung Hiền Anh quả thực hận không thể cắn chết anh.
Người này cư nhiên thực sự không cần, vậy cô chẳng phải là làm công không rồi sao?
Họp báo anhta rốt cuộc là có tuyệt chiêu gì, cư nhiên ngay cả chứng cứ tốt như vậy cũng không được, cho dù có tuyệt chiêu, anh lưu lại mà thêu gấm thêu hoa cũng được a, xóa bỏ làm gì!
Cung Hiền Anh chỉ biết anh nói với bên ngoài Nam Cung Huân là người phụ nữ của anh, còn không biết anh chuẩn bị công khai quan hệ vợ chồng với Nam Cung Huânệ.
Cho nên, đương nhiên là vì... Nếu có cái này, anh liền không cần công khai quan hệ, như vậy sao được...
Sự việc tán gẫu xong rồi, thấy Lãnh Tư Thần không có chút ý tứ muốn đi, lại vẫn ra sức uống rượu, Cung Hiền Anh có chút kỳ quái, nói: "Anh không phải kiêng rượu sao? Sao còn uống nhiều vậy? Tâm tình không tốt à?"
Lãnh Tư Thần không nói một lời, Cung Hiền Anh cũng không tự làm mình mất mặt, tiếp tục uống rượu của cô.
Uống vào hơn nửa giờ, thấy Lãnh Tư Thần vẫn không có ý muốn ngừng, Cung Hiền Anh chịu không được, nói: "Anh nên trở về nhà đi? Anh không về tôi về a!"
"Cô về đi!” Lãnh Tư Thần say khướt xua tay.
"Mẹ kiếp, tôi về? Sau đó để một mình anh vứt ở trong này sao? Anh cũng không nhìn xem nơi này là chỗ nào à!"
Sau cùng không có biện pháp, Cung Hiền Anh chỉ có thể ở lại không công, vẫn còn lo lắng cố sức phụ trách đem người này về nhà.
-
Nửa giờ sau, cửa chính vân gian thủy trang.
Một chiếc xe taxi ngừng lại.
"Lãnh Tư Thần, xuống xe! Này, anh rốt cuộc xuống được không vậy? Tôi cưỡng chế anh giờ! Anh thích chiếc xe này sao? Thích như vậy tôi mua tặng anh có được hay không? Anh có thể xuống trước rồi hãy nói được không?"
Cung Hiền Anh không nói gì nhìn người đàn ông ngồi trong xe, cầm tay, chết sống đều kéo không ra được.
Không nghĩ tới Lãnh Tư Thần sau khi uống rượu cư nhiên còn có tật xấu kỳ quái như vậy!
Không có biện pháp, sau cùng chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu bà xã anh ta thôi.
Lúc Hạ Úc Huân nhận được điện thoại của Cung Hiền Anh đã nằm ở trên giường rồi.
Đại khái là vì ngày mai phải dự họp báo, đại khái có chút vì Lãnh Tư Thần trễ như vậy còn chưa về, nên cô vẫn chưa ngủ.
Theo bản năng mò mẫn nhìn thời gian trên di động, đã sắp mười hai giờ rồi.
Đang chuẩn bị để điện thoại lại, tiếng chuông liền vang lên.
Vừa thấy, Cung Hiền Anh gọi tới, vô cùng lo lắng bảo cô xuống đón Lãnh Tư Thần.
Đều đã tới cửa còn kêu cô đón làm gì?
Trong di động Cung Hiền Anh cũng không nói rõ ràng, Hạ Úc Huân đành phải khoác áo đi ra cửa.
Đi hơn mười phút, cuối cùng mới tới cửa cổng chính.
"Này, tiểu Huân, thân yêu, người này a! Này!" Cung Hiền Anh đứng ở cửa chiếc taxi từ phía xa xa ngoắc tay cô.
Hạ Úc Huân giữ chặt áo khoác trên vai đi qua, bên cạnh bảo an trực ca vừa thấy cô lập tức liền một tiếng lảnh lót "Phu nhân chào buổi tối", đem cô dọa cho hoảng sợ.
"Xin chào xin chào... Vất vả rồi..."
Hạ Úc Huân vội vàng chạy đến xe taxi trước mặt, chỉ thấy Cung Hiền Anh đang trong tư thế... Động tác kia sao lại giống như kéo củ cải?
"Sao lại thế này?"
"Tự cô xem đi! Uống say khướt, khuyên thế nào cũng kéo không xuống xe được! Đây là cái tật xấu gì chứ!" Cung Hiền Anh hai tay chống nạnh, vẻ mặt không nói gì.
"Anh ấy uống rượu sao?" Hạ Úc Huân nhíu mi.
"Đúng vậy, lại còn uống vào không ít a!"
Hạ Úc Huân nghiêng người lắc lắc Lãnh Tư Thần, gọi: "Lãnh Tư Thần! Lãnh Tư Thần! Tỉnh tỉnh!"
Chỉ thấy tên kia đang gắt gao cầm lấy thanh sắt xe không rời, nghe được thanh âm của cô mới chậm rãi quay đầu, kêu: "Tiểu Huân..."