Bà Xã Ô Sin - Phần 2

Calanques Marseille, Pháp...
Một nam một nữ bước xuống máy bay, bao ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Cô gái mặc váy lửng, đeo kính râm che hết nửa mặt nhìn cô như một nàng công chúa rất xinh dù không thấy rõ mặt.
Anh chàng đi bên cạnh thật lịch lãm, anh vừa kéo vali vừa nắm chặt tay cô gái kia, phải chăng cô gái đó thật hạnh phúc? Trông họ rất đẹp đôi...
Mọi người nhìn mà cảm thấy ghen tị...
........
........
-"Chúng ta đi đâu hả anh?"
Cô đang thắc mắc không biết ông chồng đang đưa mình đi đâu, từ lúc xuống máy bay đến giờ anh cứ im ỉm không nói gì, thật sự làm tính tò mò của cô bộc phát lên...
-"Lát nữa em sẽ biết"
-"Anh không nói, em không đi nữa đâu"
Bà xã anh phụng phịu, khó chịu...
Anh chỉ biết quay lại nhìn cô, dỗ dành...
-"Ngoan ... anh thương"
-"Không ... không chịu... không nói ... không đi"
-"Anh bỏ em ở đây luôn đấy"
-"Anh bỏ đi, tôi quay về cho anh hưởng tuần trăng mật một mình"
Rõ là kím chuyện với người ta mà, nhưng biết làm sao, người như cô chỉ có anh mới 'dạy dỗ' được

Anh khẽ xoay người lại, mặt cau có như muốn nói rằng không dạy cô một trận không được. Với cô thái độ này cũng khá quen thuộc, chỉ kịp hiểu chưa kịp phản ứng lại đã bị anh 'ăn tươi nuốt sống' như mọi lần.
Anh kéo cô lại gần rồi mạnh mẽ chiếm giữ đôi môi đỏ mộng của cô, còn chơi đểu cắn yêu vài phát lên nó, lần nào cũng vậy, anh làm cô xấu hổ, mắc cỡ với mọi người, nhưng cũng may, họ to nhỏ gì đó cô chẳng biết chỉ biết họ cười thật tươi khi nhìn mình.
Đoạn anh dừng lại, thả tự do cho cánh môi vừa bị 'giặc xâm lược' của cô, anh bảo
-"Em nên ngoan ngoãn nghe lời anh, đừng dại mà làm liều"
-"Em ghét anh, em sẽ bay về nước ngay bây giờ"
Nói rồi cô bỏ tay anh ra đi ngược vào trong sân bay
Anh không vội chặn cô lại như mọi lần, lần này anh chỉ cười đểu một cái rồi nhẹ nhàng nói như không có gì
-"Em muốn thì quay về đi, nhưng mà hình như..."
-"Hình như sao...?"
Cô thấy lạ quay lại hỏi tiếp
-"Toàn bộ giấy tờ của em đều do anh giữ, cả thẻ tín dụng cũng vậy"
Cô nghe mà như lửa điện đang đi ngang người mình, biết anh thế nào cũng nghĩ ra cách này để quản lí cô mà, đầu cô ngốc quá sao lúc nào cũng chậm tiêu đến thế, bao giờ cũng bị anh tấn công trước, tức điên người, cô giận.
Anh chỉ cười rồi đến bên kéo tay cô đi theo mình, có giận thiệt nhưng mà lúc này cũng chẳng thể nào quay về được, cô ngoan ngoãn đi theo anh, chẳng thèm hỏi đi đến đâu như lúc đầu.
Ra đường lớn anh bắt một chiếc taxi, cho cô vào xe an toàn, sau khi đưa đồ lên anh mới bước vào ngồi bên cạnh
-"Where would you like to go?" (Anh muốn đi đâu?) –Chú tài hỏi
Anh trả lời một cách tự nhiên
-"I'd like to go Lutetia hotel?" (Tôi muốn đến khách sạn Lutetia)
Cô có chút ngạc nhiên, nhưng thôi không hỏi, chiếc xe nhỏ chở họ trên một con đường rộng, ở đây gì cũng lạ, thích lắm.
Đúng ở Pháp, khí hậu có khác hẳn so với Việt Nam, tháng Giêng ở đây tuyết bắt đầu rơi rất nhiều, thời tiết lạnh lắm thì phải.
Khi vào tới tháng Hai tuyết vẫn còn rơi, nhưng có thêm không khí của Lễ tình nhân nhộn nhịp hẳn lên. Nhưng chuyển sang đến tháng Sáu, khí hậu đã ấm hơn, không còn tuyết trắng xóa một vùng trời nữa, trong lòng cô có hơi nuối tiếc, nhưng biết làm sao ai lại chọn những ngày tuyết dày đặc để đi chơi bao giờ.
Chi Lan – vốn tâm hồn mộng mơ, cô đang miên man nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ, tiếng phanh xe dừng ngay trước khách sạn lúc nãy Bảo Khánh đã kêu. Làm cô quay trở về với hiện tại, anh đưa cô vào bên trong, phòng anh cũng đã đặt sẵn, mọi thứ chuẩn bị rất chu đáo.
Ông xã cô tự khi nào mà đảm việc công lo việc tư thế chẳng biết, có nên tự hào? Cô mỉm cười rồi bước vội theo anh
Đoạn đi đến cầu thang có người nào đó cứ nhìn anh mãi, cô gái đó trông cũng rất xinh, hình như là người Việt thì phải, không giống người Pháp, có hơi ngạc nhiên trước thái độ của cô ấy, và cả anh cũng vậy...
Mặt Bảo Khánh khi nhìn cô gái đó đã chuyển sang đen kịt...
Họ làm sao vậy nhỉ?
Trong lúc cô còn đang khó hiểu thì cô gái đó đã mở lời chào...
-"Hello, how are you?"
-"Tôi rất khỏe, cảm ơn cô"
Nói rồi anh kéo tay cô đi nhanh qua mặt cô gái đó, Chi Lan lần này đúng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra..
Sao anh lại biết cô ta hiểu tiếng Việt mà trả lời tự nhiên như vậy, thái độ của cả hai là sao? Khó hiểu quá à...
-"Lâu ngày không gặp, anh khác hẳn đấy Bảo Khánh" –giọng của cô ấy nói với theo
Anh không trả lời, vẫn kéo tay cô đi nhanh

-"Anh không trả lời em cũng không sao, chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài mà"
Cô gái ấy đang nói gì thế nhỉ, họ có quen biết sao?
Lần này Chi Lan đứng lại, cô không đi tiếp, cô muốn biết đang có chuyện gì giữa họ
Nhìn thái độ của cô, anh hiểu và cần giải thích cho cô ấy nhưng không phải là ở đây. Rồi anh thơm nhẹ lên má cô, thủ thỉ vào tai vợ yêu
-"Vào phòng anh nói sau"
Họ bước nhanh về phòng
Hành động vừa rồi làm cô gái đứng đó xám mặt, tay quấu lại thành nắm đấm, cứ như muốn xé nát người con gái kia không bằng...
..........
..........
-"Em muốn biết..."
Cô khó chịu, hầm mặt với anh
-"Em muốn biết chuyện gì"
Anh hỏi lại như chưa có chuyện gì xảy ra, làm lòng cô càng thêm khó chịu
-"Chuyện lúc nãy, anh và cô gái đó là sao? Hai người có quen biết gì hả?"
-"Không có gì đâu, anh và cô ta không quen"
-"Không quen? Anh chắc?"
-"Ừ"
-"Em không tin, anh đang nói xạo em, nếu không quen sao lúc nãy cô ta nói những lời đó với anh chứ"
-"Em tin lời cô gái đó nói mà không tin anh sao?"
-"Không phải... nhưng mà em..."
Anh bỏ hết những bộ đồ trên tay xuống giường, tiến đến ôm chặt cô vào lòng
-"Em ngốc lắm, không hiểu chuyện người lớn đâu, đừng suy nghĩ nhiều, đi vào thay đồ chúng ta ra biển"

-"Nhưng ... em"
-"Được... em không tin anh thì đi mà hỏi cô gái đó xem anh và cô ta có quan hệ như nào"
Anh giận dõi cô, buông cái eo thon gọn kia ra đi một mạch ra lan can phía trước
Là cô chọc giận anh đó. Nhưng nhìn cái bản mặt đang giận của người kia sao mà đáng yêu đến thế, ông trời trêu người thật cho anh có một nét đẹp gì mà lạ, làm cô siêu lòng đến nơi.
Vậy là con cáo già dụ được con thỏ vào hang, cô chạy đến ôm chặt anh từ phía sau thủ thỉ to nhỏ...
-"Em tin anh... em chỉ yêu anh thôi"
-"Em chắc không?"
Ngay lúc đó anh xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô
-"Em chắc mà"
-"Vậy thì thể hiện cho anh xem cái nào"
-"Thể hiện sao?"
-"Ừ, em làm được không, nếu không thì thôi anh không ép à"
Chi Lan lại bị lừa 'tềnh' ẻm nhón chân hôn vào môi anh một phát rồi buông ra, nhưng cái con cáo già kia nào có tha, anh xoay người cô dựa vào lan can phía sau, chiếm đoạt từng đường nét trên cánh môi mỏng manh kia, anh tranh thủ nuốt trọn đôi môi ấy, nhâm nhi từng chút, từng chút một, cứ như đang ngậm một viên kẹo ngọt, chỉ muốn ngậm mãi, ngậm mãi mà chẳng bao giờ biết ngán, anh là yêu cô đến nhường ấy sao?
Nếu thời gian có đếm được, thì những giây phút ở bên anh là ngày hạnh phúc nhất của em.
Tình yêu nhỏ - có em là ngày nắng của anh, có em là từng giờ hạnh phúc nhất của anh, và có em chính là tất cả những gì hạnh phúc nhất đời anh...
Kẹo ngọt chưa hẳn đã ngon, tình yêu cũng vậy chỉ ngọt khi nó thật nhẹ nhàng, chỉ đẹp khi nó thật đơn giản...
........
........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận