Bà Xã Ô Sin - Phần 2


-"Em ăn gì? Gọi món đi"
Bảo Khánh đẩy cái menu về phía cô, hôm nay có gì đó lạ, trong người cô hơi khó chịu, chẳng muốn ăn, chỉ hơi buồn buồn nơi dạ dày...
-"Em không muốn ăn, em không thấy đói, bụng em khó chịu lắm"
-"Sao lại như vậy? Chiều giờ em có ăn bậy gì không? Mà không đúng... thức ăn em ăn đều do anh chọn mà, làm gì có chuyện ăn bậy ở đây... Bà xã em không sao chứ?"
Bảo Khánh lo lắng
-"Chắc do bao tử em không thích hợp với mấy món ăn ở đây, em không sao, anh đừng lo mà"
-"Em chắc là không sao không? Anh đưa em đi khám bác sĩ"
Anh đến bên cạnh đỡ cô đứng dậy
-"Không... không đi bác sĩ, em không sao đâu"
-"Em đã mấy tuổi rồi mà còn sợ đi khám bác sĩ hả? Anh đưa em đi, anh không yên tâm"
Anh nhất định muốn đưa cô đi khám bác sĩ, nhưng cô nhất quyết chóng đối

Đã đến lúc Bảo Khánh bực dọc, anh muốn nổi điên với cô, một phần giận cô vì không nghe lời anh, một phần giận cô vì không lo cho sức khỏe của mình, anh mắng:
-"Em không muốn anh điên lên thì nghe lời anh, còn không... không anh mặc kệ em đấy"
Rõ chán mà... anh bảo anh mặc kệ đấy, nhưng thật ra thì đang lo cho người ta mà, chồng ngốc... em phải làm sao? Thương anh... Yêu anh... tất cả đối với em ... vẫn chưa đủ để nói hết anh à...
-"Có nghe anh nói không mà ngẩn người ra vậy?"
Cũng may là em có anh, cũng may là anh thương em... em là người hạnh phúc nhất... đúng không Bảo Khánh?
-"CHI LAN, CÔ CÓ NGHE TÔI NÓI KHÔNG?"
-"Dạ? ... Dạ có... Dạ có em đây?"
-"Tôi điên mất, không nói nhiều, đi theo tôi đến gặp bác sĩ"
-"Không... em không đi"
Chi Lan mè nheo đến ôm chặt lấy anh, chặt đến mức không cho người kia thở nổi, cô thủ thỉ...
-"Bảo Khánh..."
-"Hử? Sao em?"
-"Anh là bác sĩ của em đó"
Anh bật cười, vòng tay ra sau lưng Chi Lan, anh xoa xoa rồi bảo:
-"Đồ ngốc, anh là bác sĩ trong lòng em, anh chỉ chữa được bệnh ở trái tim em thôi, còn ở dạ dày thì anh..."
-"Tim với dạ dày là ... hàng xóm của nhau mà.."
Cô nhanh nhẹn hớt lời anh
Tiếng vợ anh cứ như một đứa trẻ lên ba, thế đấy bảo ai mà không yêu được chứ...
-"Được rồi, thì chúng là hàng xóm với nhau, vậy tim anh với tim em là gì của nhau?"
Anh ngước nhìn bà xã mình đang ngẫm nghĩ nghĩ ra câu trả lời...
Vợ anh – Chi Lan, cô ấy thật ngây thơ... đôi lúc nghĩ, cô đã từng đau khổ như thế nào để tạo ra một cái vỏ bọc mạnh mẽ trong thời gian vừa qua... Anh sai... Anh có lỗi. anh là người yêu không tốt, nhưng nhất định anh sẽ là người chồng thật tốt... để bảo vệ cô, để cho cô hạnh phúc...

-"Bảo Khánh, em nghĩ ra rồi, tim anh với tim em là tim của chúng ta, là hai quả tim vàng"
Hả? anh bị cô làm cho ngớ ngẩn ra luôn đấy, vậy mà cô cũng nghĩ ra...
Vợ anh... đúng... làm anh yêu chết mất.
-"Vợ ngốc à, anh cũng ngốc theo em mất"
-"Em có ngốc sao?"
-"Không... Em không có ngốc, bây giờ thì đi theo anh đến gặp bác sĩ được chưa? Nghe anh một lần này thôi mà"
-"Em ... không"
Ngay lúc đó, một anh nhân viên đi ra cắt đứt cuộc trò chuyện của họ...
Trên tay anh ta bê một cái khay đựng hai ly rượu vang, anh ta bảo:
-"Chúng tôi có chương trình 'cặp đôi hạnh phúc' trong ngày hôm nay, anh chị đã may mắn nhận được phần thưởng đó ạ, chúc mừng anh chị"
Nói rồi anh ta đưa hai ly rượu cho họ, Chi Lan và Bảo Khánh chưa hết bất ngờ với cái chương trình kì quái của nhà hàng thì mọi người gần đó, vỗ tay thật nồng nhiệt chúc mừng họ...
Lần trước là chương trình của khách sạn, giờ đến nhà hàng này? Có gì đó không ổn thì phải? Sao lại có sự trùng hợp đến như vậy được chứ...
Chi Lan đang đơ người suy nghĩ thì chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang hỏi anh
-"Bảo Khánh anh ta nói tiếng Việt hả?"
-"Đồ ngốc, vậy cũng hỏi anh, anh ta nói tiếng Pháp làm sao em hiểu được mà hỏi"

-"Anh... lúc nào cũng nói người ta như vậy, lần này về nước em đi học tiếng Pháp cho anh xem"
-"Merci" (Cảm ơn)
-"Anh..."
Chi Lan hậm hực ực một hơi hết ly rượu cầm trên tay, Bảo Khánh chỉ cười rồi xoa xoa đầu cô
Họ về phòng khách sạn, sau khi uống hết ly rượu đó đầu cô cứ xoay xoay, mắt thì cứ nhíu lại, chỉ muốn ngủ ngay sau đó
Chưa kịp vào đến phòng, cô đã ngủ ngay trên vai anh...
Bế cô vợ ngốc đặt lên giường, nhìn cô say rượu... anh chỉ muốn nuốt trọn con thỏ con kia ngay...
Hôn nhẹ lên cánh môi đỏ hồng kia, anh mỉm cười với cái suy nghĩ của mình...
Đoạn, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh là cuộc gọi đến với một số không có tên, anh có thắc mắc nhưng vẫn nhấc lên nghe..
-"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận