Hôm ấy là ngày đặc biệt của nó... với hắn là như vậy... Trước mấy ngày hắn đã chuẩn bị bữa tiệc rất chu đáo... mà nó không hề hay biết...
20-02...
"Anh định đưa em đi đâu thế... sao em lại mặc cái váy sang trọng như thế này"
"Em không cần biết... cứ mặc cái đó cho anh, chú 6 sẽ đưa em đi đến đây... nhanh nha, mọi người đang đợi em đó"
Nói chưa dứt câu hắn đã cúp máy, nó vẫn vâng lời hắn, thay ngay cái váy hắn chọn, mặc vào nó cứ như một cô công chú nhỏ... rất xinh
Khoảng 30p sau nó được chú 6 đưa đến nơi..
Nhìn khung cảnh rất lạ, nhà hàng vắng tanh không một bóng ma nào cả, nó ngó dáo dác vẫn không thấy ai... đi vài bước nữa thì... ôi thôi cúp điện mất rồi tối đen... nó như muốn khóc nấc lên thì bàn tay ai đó như nắm lấy tay nó...
"Chụp ... chíu"
Đèn bật sáng lung linh... cả lớp nó đều có mặt ở đây, như hoa cả mắt, nó ngạc nhiên quay sang hỏi hắn...
-"Anh... là sao đây"
Hắn không nói, chỉ tay về phía trước... một dòng chữ rất to được xếp bằng những chiếc bong bóng nhỏ bay lên ... "Chi Lan, sinh nhật vui vẻ"
Nó như há hốc miệng nhìn hắn, rồi vội lấy điện thoại ra xem ngày ... nhưng bị hắn chặn lại...
-"Anh đã sửa ngày trong điện thoại rồi, không cần phải coi đâu cô ngốc"
-"Anh chơi đểu... em giận" – nó hờn dõi trách mắng hắn
Mọi người ai cũng cười khúc khích rồi bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, tất cả hát theo lời bài hát đó... nó cảm động xém khóc...
Bài hát vừa kết thúc cũng là lúc nó thổi bánh kem và ước...
- "Tôi ước tất cả mọi người đều hạnh phúc"
-"Tôi ước cả cuộc đời này Bảo Khánh luôn hạnh phúc
Định tiếp tục điều ước thứ 3 thì bị Từ Duyên ngăn lại... -"Điều ước thứ 3 cậu không được nói ra"
Nó mỉm cười rồi thầm ước "Con cũng chỉ mong người con yêu luôn luôn hạnh phúc thôi"
Vậy là 3 điều ước của nó, không có điều ước nào dành cho riêng mình
Nó cắt bánh kem, mọi người ăn uống rất vui vẻ... đèn lại tắt phụt lần 2, khi đèn sáng tất cả mọi thứ dường như thay đổi... dòng chữ chúc mừng sinh nhật ấy bây giờ đã đổi thành... "Anh yêu em, Chi Lan"
Lại ngạc nhiên lần nữa... Nó quay sang nhìn hắn, lần này có lẽ đã bình tĩnh hơn lúc đầu... trên tay hắn là một cái hộp, bên trong là 2 chiếc nhẫn... Kiểu dáng rất ư là sang trọng, bên trong nhẫn có khắc tên 2 đứa... theo nó đoán chắc là hắn tự đặt người ta làm... còn đang mãi mê ngắm cặp nhẫn đẹp lung linh thì...
-"Anh không cần biết em có đồng ý hay không, nhưng nhẫn em nhất định phải đeo"- nói xong hắn lấy tay đeo nhẫn cho nó
Nó hơi bị sock trước lời cầu hôn của hắn...-" Em chưa thấy ai cầu hôn bá đạo như anh hết"
Hắn mỉm cười hôn nhẹ lên tay nó –"Vì anh biết em không từ chối"
Đặt nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi nó, hắn thầm nhủ "Cuộc đời này anh chỉ cần em là đủ", nụ hôn ấy dưới sự chứng kiến của bao người, bao nhiêu ánh mắt chúc phúc, bao nhiêu ánh mắt vui mừng cho nó...
Hôm ấy với nó thật sự rất hạnh phúc, biết bao nhiêu lời chúc từ mọi người... bao nhiêu thứ làm nó xúc động vô cùng...
Mối tình đầu nó giống như khi bạn đi trên cát, đi rất nhẹ nhưng lún rất sâu... nó thật sự rất hạnh phúc bên hắn... tình yêu của hắn, sự quan tâm đó ... nó yêu tất cả từ hắn... tất cả...
...............................
Một ngày đẹp trời, những đám mây tung tăng với nhau, những đóa hoa đua nhau khoe sắc... nó thấy yêu đời hơn..
Sáng sớm Bảo Khánh và ông Lâm phải ra sân bay đón ông Hạ, ông ta là bạn bên mỹ của ba hắn, cũng là người đã góp vốn giúp công ty thời trang Lâm Nhật đứng vững trên thị trường quốc tế.
Sân bay...
Thấy bóng dáng ai quen thuộc ông Lâm giơ tay...
-"Ông Hạ... chúng tôi ở đây"
Ông Hạ vui mừng chào họ, theo sau ông ấy là một cô gái dáng người rất chuẩn, cô ấy mặc chiếc váy lửng màu xanh nhạt trông rất model, đeo cặp kính râm to, tóc xoăn tới lưng, tay kéo chiếc vali... làm cho tất cả mọi người gần đó như bị hóa đá trước vẻ đẹp ấy...
-"Chào ông, đây là con gái út của tôi... Hạ Khả Vy"
-"Chao ôi, nghe ông nhắc hoài mà giờ mới thấy mặt... đẹp lắm... rất đẹp"
-"Con chào bác" – cô ấy gật nhẹ đầu lễ phép chào
-"A, còn đây là Bảo Khánh con trai tôi"
Nghe giới thiệu tới mình, hắn cũng lễ phép chào ông Hạ
Ông Lâm đưa họ về nhà, trên suốt đoạn đường 2 người già thao thao bất tiệt, còn 2 người trẻ cứ lẳng lơ im lìm, chẳng ai thèm nói chuyện tới ai...
...........................
Biệt thự Lâm gia
Mọi người đang ngồi vào bàn chuẩn bị bắt đầu bữa cơm tối... nó có chút gì đó chạnh lòng khi mình như người dư thừa trong cái nhà đó
-"Cô bé này là..."- ông Hạ quay sang nhìn về phía nó
Hắn chưa kịp mở lời thì Tố Liên đã hớt lời –"Ô sin riêng của anh 2 con đó bác"
-"Ô sin??? ...." – ông Hạ có vẻ ngạc nhiên
Hắn giận dữ mắng –"Mày có im ngay không Tố Ly"
Con nhỏ hậm hực liếc sang anh 2 nó –"Em nói sai à"
Mẹ hắn thấy vậy liền lên tiếng –"2 đứa có thôi đi không hả"
Nó không nói không rằng gì suốt buổi ăn, hắn biết nó đang rất buồn... sót cả ruột gan... lo lắng cho nó.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------