-"Cảm ơn em đã cho anh một ngày thật đặc biệt"
-"Đi vào mà cảm ơn ba tôi"
-"Em rốt cuộc muốn như vậy đến bao giờ?"
-"Cách tốt nhất anh biến ngay đi đừng để tôi nổi giận"
-"Anh mặc kệ, trước sau gì thì em cũng là vợ anh, chấp nhận từ lúc này đi cô bé à"
-"Làm vợ anh thì đã sao? Tôi mãi mãi chẳng bao giờ cho anh một cơ hội nào nữa đâu"
-"Bây giờ tâm trạng anh rất vui nên tạm tha cho em" –hắn vòng tay qua siết chặt eo nó, ai đó tức giận trừng mắt nhìn người kia.
-"Những ngày qua anh không làm phiền tôi là vì cái lí do này sao?"
-"Em đúng là rất hiểu anh, chúng ta rất hợp nhau đó" – hắn cười đầy tình ý
-"Xin lỗi, anh hiểu lầm rồi, tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện vô bổ với anh"
Nói xong nó gỡ tay hắn ra rồi quay vào trong nhà, ai đó vội bước theo kéo tay cái người bướng bĩnh kia lại...
Ánh mắt lo lắng của nó nhìn hắn như muốn cảnh báo hành động tiếp theo không được thực hiện tại đây...
-"Anh dám làm bậy tôi sẽ giết anh"
-"Giết anh cũng làm"
Hắn lại bắt đầu cưỡng hôn cái người cứng đầu cứng cổ kia, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng mà nóng bỏng trên môi nó...
Chỉ được vài giây, ai đó nhanh chóng thoát khỏi nụ hôn đó rồi ngó ngang ngó dọc...
-"Anh hôn vợ anh, em có gì mà phải lo lắng"
-"Tôi làm gì sai? Sao lại phạt?"
Câu nói của nó làm ai đó phải bật cười...
-"Lúc nào anh cũng phạt em hết, nhớ nhé"
-"Anh..."
-"Hay là em muốn anh phạt nặng hơn"
-"Về đi"
-"Giận anh rồi sao? Anh xin lỗi bà xã đừng giận mà"
-"..."
-"Bà xã, anh về ngày mốt anh xuống rước em"
-"..."
Nó vẫn mặc kệ cho cái người kia đang nheo nhéo bên tai, bỏ mặc hắn một mạch đi vào trong nhà...
Trời! thế trận gì đây? Mọi người nhìn nó thế này là thế nào? Ba ... mẹ... hai người chơi ác quá.
Họ nhìn nó, nụ cười nham hiểm đầy chăm chọc
-"Con và cậu ấy nhanh đến thế"
-"Mẹ nói cho con biết, mẹ thề là không có ý nhìn trộm hai đứa đâu là do ba con..."
-"Bà nó cứ vậy, tôi nào có rình chúng nó, tôi vô tình đi ngang thấy tụi nó đang hôn nhau rồi đứng lại nhìn thôi mà"
-"Mẹ cũng vô tình nhìn thấy con à... mẹ không có ý.."
-"..."
-"..."
-"Ba mẹ... hai người thiệt là..."
Nó đỏ mặt, tím tai đi ngay tức khắc chẳng chờ họ kịp nói tiếp...
Ba mẹ nó sao mà tàn nhẫn đến thế, họ cứ trêu nó hết lần này đến lần nọ mặc cho nó mắc cỡ đỏ mặt... Đã vậy còn cho con gái ăn 'dưa bở' của hai người, đúng là quá đáng mà.
...................
Hai ngày sau...
Trời quang mây tạnh nhưng mây đen kéo đến trong chiếc xe hơi sang trọng. Người ngoài nhìn vào thì ngỡ họ đang rất hạnh phúc, cô gái trên xe cứ bị giữ chặt bởi bàn tay to lớn của anh chàng kia.
-"Anh lại muốn đưa tôi đi đâu?"
-"Em ngoan ngoãn ngồi im đó đi, một chút xíu nữa là đến rồi"
-"Cái chút xíu của anh nó to chừng này này" – nó đưa tay ra miêu tả cho câu nói của mình
Hắn cũng phải bật cười nhìn tính khí trẻ con của nó, nếu một ngày nào đó không có nó hắn cũng chẳng biết mình có thể sống được không nữa...
Nó bây giờ là cả bầu trời, là cả đại dương, là tất cả... tất cả tình yêu của hắn.
Em là bầu trời...
Em là đại dương rộng lớn
Anh ... chỉ là một hạt cát nhỏ
Nhỏ đến mức em không nhìn thấy
Em là tình yêu...
Em là biển cả
Anh ... chỉ là một thằng ngốc
Một thằng ngốc trong mắt em
Nhưng em yêu dấu hỡi
Dù anh có ra sao
Anh vẫn là một thằng ngốc yêu em
Yêu em nhất cuộc đời
Dù anh có ra sao
Anh vẫn có một vòng tay rộng lớn
Đủ để bảo vệ em
Em yêu dấu ơi
Em yêu dấu hỡi
Em là tất cả, tất cả cuộc đời anh
Bản nhạc du dương làm khóe mắt nó cay cay, chỉ là một bài hát không tên thôi mà... sao làm nó chạnh lòng đến như vậy? Phải chăng...?
Kitsssssss...
Tiếng phanh xe dừng trước một ngôi nhà cổ kính. Không ... một căn biệt thự, mà cũng không đúng... là một lâu đài.
Hắn dắt tay nó vào bên trong, có rất nhiều người hầu à... họ đứng xếp hàng hai bên, lễ phép cuối đầu chào...
-"Chào cậu chủ"
-"Tôi giới thiệu với mọi người đây là vợ tôi sau này cô ấy sẽ là bà chủ ở ngôi nhà này"
Cái gì? Anh ta đang làm cái trò gì thế? Bà chủ sao?...
-"Thưa cô chủ"
-"Chào... mọi người, cứ gọi em là Chi Lan"
-"Vâng, cô chủ"
-"Đừng gọi em là cô chủ nghe già lắm ạ"
-"Dạ, cô chủ"
-"Đã bảo đừng kêu em là cô chủ mà"
-"Vâng, cô chủ"
Họ đúng là chậm tiêu mà, đã bảo là gọi tên mà cứ nheo nhéo 'cô chủ' này 'cô chủ' nọ...
Ngôi nhà lót toàn bằng gỗ quý, tường treo những đệm đá kim cương sang trọng đến thế là cùng, mỗi phòng có một kiểu cách riêng, còn cách trang trí trong phòng rất cổ kính tôn lên vẻ sang trọng của ngôi nhà...
Phòng ngủ của họ rộng gần một nửa ngôi nhà, còn có cả vườn hoa di động luôn à, ngay cửa sổ nhìn ra có thể ngắm cả vùng núi rừng nơi đây, trong phòng cái gì cũng đặc biệt nhưng chỉ riêng cái giường là tỉ lệ nghịch với độ rộng của căn phòng...
-"Em có thích không?"
-"Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra?"
Hắn vòng tay từ phía sau ôm lấy eo nó, thì thầm vào tai...
-"Từ nay nó sẽ là thiên đường của chúng ta"
-"..."
Nó ngẩn người đứng nhìn ra cửa sổ, khung cảnh cứ như mơ... giữa núi rừng này chỉ duy nhất một lâu đài sừng sững, trong lâu đài ấy có cả hoàng tử, công chúa và những người hầu...
Một giấc mơ trong chuyện cổ tích đời thường...
Tối đó có người lại giở trò, ai đó chia ranh giới, cả con gấu to đùng được nằm giữa.
"Cạch"
Cánh cửa nhà tắm mở ra, hắn vừa tắm xong trên người vẫn còn hơi nước lạnh lẽo...
Ai đó ngạc nhiên nhìn về hướng con gấu to tướng đang chắn giữa cái giường nhỏ nhắn của mình...
-"Cái gì đây?"
-"..."
-"Anh hỏi em cái gì đây?"
-"Không thấy ha mà còn hỏi"
-"Em định cho nó ngủ chung à?"
-"Đúng đó"
-"Vậy còn anh?"
-"Bên cạnh con gấu"
-"Được anh sẽ xuống đất ngủ luôn"
-"Thiệt hả? Mừng quá à...."
-"Em..."
Ai đó bực rồi giận, bỏ mặt nó xuống sàn ngủ... để ột đứa ngốc nằm trên giường mà sung sướng cười ha hả...
-"Có ...im ...ngay ...không ...thì ...bảo" – ai đó tức điên, nhấn mạnh từng chữ
-"Điên hả, làm người ta giật mình à"
-"Tôi điên lên là em chết đó"
-"Vâng..." –nó nghe câu đấy như hiểu được những gì hắn nói liền ngoan ngoãn nằm im căm miệng lại, kẻo chết uổng ...
Nhưng lạ thay sáng hôm sau mọi chuyện lại khác à...