Khuôn miệng há to như quả trứng gà của Khánh Ni đột ngột tê cứng lại, dường như hóa thạch ngay tai trạng thái đấy, để lộ cả một cuống họng béo tròn. Cô tròn mắt nhìn người trước mặt, lòng dấy lên vô số kinh hãi và tự vấn.
Rốt cuộc, cô đã làm gì để người ta chĩa súng vào thế này?
Không để Khánh Ni hồi tưởng lại quá khứ hào hùng, ngón tay của chàng trai cựa nhẹ, bóp còi…
Nhưng…không phải là tiếng nổ xét nát tim người vang lên…mà là tiếng bật nhẹ của một bông hoa hồng giả nào đó từ trong lòng khẩu súng bật ra, chao đảo trong đáy giác mạc của Khánh Ni.
Theo đó, toán người mặc áo vest nhịp nhàng gập người 90 độ chuẩn, kính cẩn nâng những chiếc hộp sang trọng đựng các vật dụng trang sức thời thượng, chìa về phía Khánh Ni.
Dây chiều kim cương, khuyên tai ngọc lục bảo…tất cả theo ánh sáng hắt vào tròng mắt đen đang lóa lên của Khánh Ni, khiến cô xoay đầu mòng mọc hết bên này sang bên kia ngắm nghía không ngớt.
Thấy cô gái trước mặt tinh thần đã bị phân tán, dường như bị những đồ trang sức mình đem đến ‘hóa cảm’, chàng trai kia đột ngột quỳ một chân xuống đất, điệu bộ rất giống cầu hôn, nâng mắt nhìn Khánh Ni, hai tay vô cùng tự nhiên đến lỗ mãn đeo một chiếc nhẫn với ‘cục’ kim cương to chảng nặng nề vào ngón áp út của cô, miệng cười vô cùng ấm áp:
-Bà xã! Sinh con cho anh nhé?
Thoáng chốc, ngay khi câu nói kia bắn vào không trung, bầu không khí huyên náo thêm lần nữa im bặt, nặng nề đến khó tả. Mọi ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị lũ lượt đổ dồn phía khuôn mắt hóa thạch của nhân vật nữ chính, mong chờ một câu trả lời cũng biến dị như câu hỏi.
Nhưng, Khánh Ni vẫn chưa mở miệng hoạt động, chàng trai kia đã nhanh miệng nói tiếp một câu rất chi là ngây thơ:
-Đúng rồi! Anh là Thánh Lãm, em tên là gì nhỉ?
-…
Lần này, tất cả mọi người…đều cùng Khánh Ni hóa thạch.
P/s: Đọc xog chap này tg giấu mặt gửi, ta suýt phun nước ra màn hình, có ai để ý câu cuối của ANh Lãm ko, chém gió đến mức…Ui trời!
Mog các bà ủng hộ và cho ý kiến để tg giấu mặt khỏi hành tui nhé!!!
-Cạch!_Tiếng lọm bút chì bi bị đè nặng gãy sứt một mảnh vang lên trong không trung, đánh thức tâm trí đang phiêu bồng của một người nào đó.
Đưa mắt nhìn lại, chủ nhân của cây bút nhíu mày, lạnh lùng tăng áp lực ánh nhìn lên cây bút tội nghiệm rồi phán:
-Có điều gì đó chẳng lành…sắp xảy ra.
-Khánh Ni! Cậu lại muốn làm thầy bói nữa đấy à?_Rời mắt khỏi quyển truyện tranh, cô bạn thân ngả người bên vào thành ghế bên cạnh cười nhạt, bâng quơ khuyên nhủ_Không nên đâu, cậu sẽ bị bắt vì tội lừa đảo.
-Không! Tớ chỉ muốn nói…tớ sẽ phải bỏ tiền ra mua cái lọm khác…Đó là điềm chẳng lành với bóp tiền của tớ!_Lãnh đạm lườm cô bạn thân một cái, Khánh Ni đưa đôi mắt đen sâu nhìn ra ngoài cửa sổ. Do thấu thị quá siêu đẳng, cô vô tình nhìn thấy một vài chiếc máy bay đen như những con ruồi đáng ghét phía đằng xa.
Máy bay? Thật là lạ đối với một miền quê vắng người như nơi cô…nhưng…nó không đáng để cô quan tâm. Việc cô cần xử lí bây giờ…là làm thế nào để nhúm lửa hết toàn bộ thư tình nhận đươc trong tủ để đồ ngoài kia. Mẹ cô sẽ thét la lên vì cái nhà kho đông nghịt giấy mất.
-Ôi! Mệt quá, tớ đi ăn đây!_Nghĩ một hồi bỗng thấy năng lượng sụt đáng kể, Khánh Ni đứng phắt dậy, vươn vai một cái, ngáp to một phát rồi nghiêng đầu nhìn con bạn_Đi ăn không?
-Cậu có biết nguyên nhân tại sao các X-men trong trường đều không dám đối mặt với cậu mà chỉ gửi thư tay không? Đó là vì nếu gặp cậu, họ sẽ bị viêm màng túi nghiêm trọng đấy! Cậu vừa ăn cách đây 20 phút rồi đó!_Tròn mắt nhìn cô bạn mình, Tiểu Nghi vuốt mặt, ngán ngẩm cảnh báo_Nếu cậu còn như thế…sẽ chẳng có ai dám lấy cậu đâu!
-Thì…
-Rầm!_Cắt ngang mọi hành đông, mọi lời nói bên trong phòng học, tiếng đạp cửa mạnh mẽ vang lên, thu hút mọi ánh nhìn đa chiều hướng về cánh cửa đã nằm ình dưới đất.
Bầu không khi nhất thời rơi vào tĩnh lặng đến não nùng, mọi cánh cửa sổ bắt đầu mở khẽ, chuẩn bị chừa đường cho thành viên bên trong tháo chạy nếu có gì không hay xảy ra.
Im ắng một hồi lâu, từ bên ngoài, một chàng trai cao lớn, khuôn mặt tuấn mĩ mê người với mái tóc đen khá dài được buộc một lọm nhỏ đằng sau, hai tay nắm chặt khẩu súng lục hiện đại bước vào, kéo theo đó là một toán người đeo kính râm, mặc áo vest đen trông rất bặm trợn.
Mọi người trong phòng học nhất thời đóng băng, mồ hôi chảy ròng nhìn đám người lạ.
Chàng trai kia tháo chiếc kính râm, đưa mắt quét một lượt căn phòng 48m vuông rồi dừng lại trên người Khánh Ni-khi cô đang nhàn nhã ngáp cái thứ 59.
Ánh mắt đằng đằng sát khí của chàng trai chạm vào ánh mắt ừng ực nước vì buồn ngủ của Khánh Ni, họ nhìn nhau một hồi dài, không chớp.
Rồi bỗng, khóe môi mỏng lãng tử của chàng trai cong nhẹ. Anh ta nghiêng đầu ra hiệu ngầm ý gì đó cho đám người sau lưng rồi sải chân bước đến trước mặt Khánh Ni vẫn đang thản nhiên ngồi ngáp, chĩa nòng súng vô tình vào mặt cô.Anh…!_’Xúc động’ đến mức không thể bật ý nghĩ thành tiếng, Khánh Ni toàn thân run rẩy như gà mắc dịch, chỉ biết trơ mắt nhìn ‘quái vật’ trước mặt.
Lần đầu tiên, Khánh Ni hiểu được số phận bèo bọt của hồng nhan mà giang hồ đồn đại.
-Em nói thì nói to lên đi! Anh không nghe được tiếng ruồi muỗi!_Nhăn mày tỏ vẻ vô cùng không hài lòng, Thánh Lãm khẩu khí thiếu gia trầm lạnh ra lệnh, vẫn kiên trì quỳ gối dưới đất.
-Anh…Anh…_Khánh Ni cô nên cho anh ta một cái bạt tai dáng trời cho tỉnh hay đá anh ta một phát thăng thiên luôn đây?
-Bà xã! Anh không thích người nói lắp, em hiểu chứ? Giờ thì nói cho anh biết, em tên là gì? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Đưa anh giấy chứng minh nhân dân để anh đi đăng kí kết hôn luôn, để lâu đêm dài lắm mộng_Tuôn một tràng dài, Thánh Lãm mặt lạnh tanh ra chiếu chỉ, mắt ra sức ám thị cho đám tôi tớ tiện thể dò hỏi thêm thông tin từ đám người gần giải đông xung quanh.
-Tiểu Nghi!_Suy sụp tinh thần một cách trầm trọng, Khánh Ni không giữ nổi bình tĩnh, đưa đôi mắt vằn đỏ đầy tức giận nhìn Thánh Lãm, tay liên tục đập bồm bộp vào người con bạn thân bên cạnh, cầu cứu sự giúp đỡ_Tớ…đau tim quá! Gọi bác sĩ cho tớ đi! Gọi luật sư nữa, tớ phải viết di chúc!
-Bà xã! Em muốn gọi ai anh sẽ sai người áp tải họ đến cho em, nhưng trước tiên, hãy đưa giấy chứng minh nhân dân đây cho anh!_Sa sầm mặt mũi khi có người coi nhẹ lời nói của mình, Thánh Lãm hạ giọng, thanh âm tỏ ra sự bất nhẫn như cái đùi anh đang run lên vì mỏi lúc này vậy.
-Anh…điên rồi!_Phẫn nộ lên đến cùng cực, Khánh Ni đứng phắt dậy, đôi tay nắm thành quyền run nhẹ. Còn có một lí do cô bị ế nữa mà ai cũng tế nhị không dám rèm pha, đó là vì…cô là một thiên tài võ thuật. Trong đầu luôn luôn nắm giữ vô số võ công tuyệt thế nên những lúc ‘chấn động’ sẽ dễ sinh ‘tẩu hoả nhập ma’, đánh bậy không kể chó, gà, người nhà, vịt, nên chẳng ai dám đến gần cô ‘nạp mạng’ cả.
Giờ đây, lại có kẻ bày trò hãm hại cô, có lẽ phải dẹp trò chơi này!
Trong ngoài nhất trí, Khánh Ni nhấc chân lên, chuẩn bị cho Thánh Lãm vài mánh đòn xả giận, xả hận xả cả xì-trét ức chế bấy lâu. Nhưng, đế giày cô còn chưa chạm phải một cọng tơ trên áo khoáng hàng hiệu của anh ta, thì đám người mặc vest đã nhanh tay lẹ mắt hành động, vất xoang xoảng đống trang sức xuống đất, rồi co giò chạy về phía chủ, chĩa mông vào người anh, quây thành vòng tròn trong tư thế hộ giá.
Bị hớ trầm trọng, Khánh Ni chỉ còn cách đá chân vào bàn cái rầm khí thế, ấm ức chịu cơn đau le lói rồi bỏ đi.
-Bà xã! Anh biết em rất xúc động nên nhất thời không biết làm gì…_Thánh Lãm đứng dậy như một nụ hoa nở giữa đám sâu lúc nhúc, nói lớn_Anh cho em thời gian từ đây đến 12 giờ trưa mai để làm những gì cần làm. Đúng hẹn, anh sẽ đưa em về nhà anh để ‘sinh con’.
Đáp lại lời tuyên bố hùng hồn của Thánh Lãm là sự xuất hiện của một chiếc giẻ lau bảng đầy phấn bay đến với vận tốc ánh sáng, khiến đám vệ sĩ lại được phen bát nháo, đồng loạt nhảy bổ lên người chủ bảo vệ.
Nhờ vậy, Thánh Lãm suýt tắc thở vì chập ruột…
Ra khỏi trường, Khánh Ni quyết định bùng học, vào quán đánh chén để giải tỏa ‘nỗi niềm’.
Chập choạng tối, Khánh Ni mới lảo đảo về nhà. Vừa bước vào cửa, cô nàng như người con xa quê nay mới về, bỗng chạy thẳng vào phòng bếp ngập ánh sáng, ôm chầm lấy bụng người mẹ ngày ngày mang tạp dề cặm cụi nấu ăn ình, đầu tì vào tấm lưng gầy.
Mà lạ, eo mẹ cô hôm nay nhỏ đến đáng sợ, mà không, nói đúng hơn, mẹ cô đâu có eo, sao hôm nay lại thon thon và có cả cơ bụng thế này nhỉ? Tuy mẹ cô là giáo viên dạy võ thuật, nhưng cơ bụng mẹ cô rõ ràng đã bị lớp mỡ bụng làm cho lặn tăm mất rồi mà?
Còn nữa, người mẹ cô không có mùi mồ hồi như thường ngày nữa, rất thơm, một mùi thơm nam tính của đàn ông con trai.
“Đàn ông con trai?” khánh Ni thình lình mở căng mắt, mơ hồ trôi vào một nỗi nghi hoặc không tên.
-Em nên kìm nén tình cảm của mình một chút đi, Khánh Ni, có gì để tối hai ta cùng ‘đóng cửa phối hợp’. Giờ anh đang bận nấu bữa tối cho cả nhà, em là phụ bếp nên hãy đi kho cá, nấu canh, đổ trứng, xào rau đi, tôi bận nhặt rau rồi_Kẻ được ôm hết sức lãnh đạm trước vòng tay để trên eo, lạnh nhạt ra lệnh.-…
Ánh mắt kinh ngạc của Khánh Ni lại thêm lần nữa giao nhau với ánh nhìn lãnh đạm vô cảm của Thánh Lãm.
Từng phút trôi qua…vòng tay của Khánh Ni buông lỏng dần.
Đến khi…dầu trên chảo đã nổ lên lóc bóc thúc dục, Khánh Ni mới bật lùi ra sau 2 mét cách li, tay chụp nhanh 3, 4 chiếc đĩa sứ trên giá đựng cạnh đó lăm le làm phi tiêu rồi hét lớn.
-Cha! Mẹ! Nhà mình có trộm! Nhanh lên!
Nghe thấy ‘tiếng gọi nơi hoang dã’, bố mẹ Khánh Ni dẫu bao tử gào thét vẫn sung sức phóng từ trong phòng khách ra, mỗi người túm một cây tượng thủy tinh chuẩn bị kết liễu ‘tên trộm’ xấu số.
-Khánh Ni, trộm đâu?_Quét mắt đến mòn khắp gian bếp mà chẳng nhìn thấy có người lạ nào cả, cha mẹ Khánh Ni ngơ ngác hỏi cô con gái đang trong tư thế ra trận: chân xạc to hết cỡ, tay cầm đĩa sẵn sàng phóng về phía chàng trai đang mặc tạp dề.
-Cha mẹ còn không thấy sao? Hắn ta đang đứng thù lù trước mặt kia kìa!_Hét lên khinh bỉ, Khánh Ni nhăn mặt dậm chân, không ngừng chỉ tay vào người Thánh Lãm.
-Con bé này! Thánh Lãm là…là…_Mẹ Khánh Ni thụi tay vào người cô, vừa ái ngại nhìn Thánh Lãm vừa lắp lắp nói.
-Là người nhà!_Thánh Lãm ném phựt bó rau muống xuống nền đất, quay đầu, nhíu mày lia mắt đến những người đang nhàn rỗi đứng chơi_3 người còn không mau giúp tôi, tôi không thích những kẻ không làm vẫn được hưởng đâu.
-Á! À! Để ta giúp!
Giật mình nhảy dựng lên như có ai vừa châm lửa đốt mông mình, mẹ Khánh Ni nhanh chóng nhảy vào, xắn tay giúp đỡ. Không những thế, cha Khánh Ni-một người vô cùng lười biếng-cùng tích cực tham gia…đập muỗi, bảo vệ người nhà.
Không để Khánh Ni ngoác miệng thêm 1 giây phút nào nữa, Thánh Lãm đã đặt nhãn thần lên người cô, sắc mặt có phần âm u.
-Bà xã! Em nên giúp anh nhặt rau hơn là đứng đó ‘há miệng chờ sung’ đây!
-Khánh Ni! Mau lại đây giúp nào!_Mẹ Khánh Ni hiểu ý kéo con gái đến cạnh Thánh Lãm, tạo điều kiện cho cô và anh có chỗ tiếp cận nhau.
Nhưng, khi Khánh Ni vừj điên rồ bựt cọng rau đầu tiên, Thánh Lãm liền vươn vai mệt mỏi:
-Con mệt rồi! Ở đây giao ọi người, con lên phòng Khánh Ni ngủ, khi nào cơm xong, gọi con 1 tiếng là được.
Căn dặn xong đâu ra đấy, Thánh Lãm quét mắt dáng người đang suýt ngã nhào vì sốc của Khánh Ni, trên cương vị của một người chồng nhắc nhở:
-Bà xã, nhớ tắm rửa trước khi bước vào phòng. Mùi mồ hôi âm ẩm trên người em làm anh vô cùng khó chịu, hiểu không? Với lại, đừng có xịt nước hoa đối phó, mũi anh rất nhạy đấy!
Bỗng, tiếng bước chân xập xình của một toán người vang lên ngay sau đó.
-Thiếu gia, phòng thiếu phu nhân đã được dọn dẹp sạch sẽ, những đồ dùng không cần thiết như gấu bông, quần áo treo trên giá hay đống sách vở bừa bộn trên bàn chúng tôi đều đã cho vào bao đem đến bải phế thải. Chăn ga gối đệm, khăn mặt, kem và bàn chải đánh răng, áo tắm đều trăm phần trăm thay mới hoàn toàn. Bụi, vi khuẩn cũng nhanh chóng bị triệt tiêu. Trên cơ bản, ngài có thể nghỉ ngơi_Một ông già mặc áo blu, là ‘đầu têu’ của đám người sau lưng trịnh trọng thông báo kết qủa công việc rồi nhanh chóng lủi đi. Thánh Lãm theo đó liền thoải mãi nện gót giày xuống nền đá, hướng phòng Khánh Ni thẳng tiến.
‘Luyến tiếc’ trừng mắt nhìn bóng hình Thánh Lãm đang khuất dần, Khánh Ni run lẩy bẩy nhìn hai đứng sinh thành đã hoá thạch từ lâu, tay do dự túm lấy con dao chặt xương to khủng, nắm chặt.
-Khánh Ni! Bình tĩnh! Không được manh động, ngồi tù sẽ không có đồ ăn ngon đâu!_Thấy con gái bé bỏng sắp liều mạng làm chuyện điên rồ, ông bà họ Hạ vợ chồng thuận ý, vội vàng kéo lấy người con ngăn cản_Trong tù thì chỉ có cơm thừa canh siu, đến cún không dám ăn thì con ăn nổi sao? Tốt nhất không được làm chuyện dại dột, phá hủy tương lai.
-Con…_Khó khăn lắm, Khánh Ni mới chịu buông tha ý định hầm xương Thánh Lãm, tia mắt vằn đỏ nhìn hai đấng sinh thành, thanh âm gằn lên chết chóc_…cần một lời giải thích về sự xuất hiện của anh ta.
Thế là, 3 con người ‘tai to mặt lớn’ trong gia đình quyết định ngồi lại ‘hàn huyên’.
-Tóm lại, mẹ đang phun nước tưới canh thì phun phải người anh ta. Anh ta ăn vạ, và để tỏ rõ mình vô ý, mẹ đã cho anh ta vào nhà, mặc tạm quần áo của cha và hai người nói chuyện?_Ngán ngẩm nghe mẹ mình kể lể ‘tam quốc’, Khánh Ni lạnh lùng cắt ngang, tóm tắt hộ.
Đúng vậy, sau đó, nó bảo nó đến đây để đưa con về ‘sinh con’_Mẹ Khánh Ni tỏ vẻ vô cùng đau đớn nói, mắt lia sang hướng khác hòng tránh ánh nhìn gắt gao của cô con gái.
-Phụt!_Cha Khánh Ni đang thư thả nhấp ngụm trà cho thanh giọng, nghe xong câu nói của vợ liền phụt ngay toàn bộ vào bức tranh sơn dầu hàng triệu đô gắn trên tường, miệng há như bị trật khớp quay sang phía vợ:
-Sao bà nói với tôi là nó muốn cưới Khánh Ni nhà ta?_Ông nói mà không đóng hố miệng lại, nên lám toàn bộ calo cùng vi khuẩn miệng hoang phí trào ra ngoài, theo lực hút của Trái Đất nhỏ tong tong xuống.
-Tôi…lúc đó tôi chỉ nói giảm nói tránh thôi_Biết mình lỡ miệng, mẹ Khánh Ni thoáng bối rối, mắt nháy nháy liên túc ra hiệu cho cô con gái phía đối diện chuồn trước.
Nhưng, Khánh Ni không dịch ra nổi, cô khó hiểu nói:
-Mắt mẹ có vấn đề à?
Vẫn trừng mắt nhìn vợ, tay ông Hạ từ từ, kín kẽ tiếp cận cây chổi lông gà dưới bàn, toan nắm thì bị bà Hạ vờ đá vèo sang chỗ khác.
Bực bội, ông Hạ nắm chặt cốc trà, thần không biết qủy không hay ném về phía Khánh Ni, miệng hô lên tức giận:
-Hạ Khánh Ni, mày dám học đòi cha mày ăn cơm trước kẻng hả? Mày có biết dấn đời vào nấm mồ hôn nhân kiểu như cha mày khổ lắm không con?_Từng câu hỏi thốt lên, ông Hạ lại ‘ném’ cho con gái vài cái cốc_Đời cha mày tệ hại, mày phải cải thiện đi chứ? Mày học ai mà không thông minh sáng suốt tí nào hết thế? Hôm nay ba mày không dạy mà, ba mày không xứng với 17 năm nuôi mày!
Sau một hồi lăn lê bò trườn tránh đạn, Khánh Ni hoảng hồn hét lên giải oan ình:
-Cha! Con bị oan! Con mới gặp anh ta một lần thôi!
-Hả?_Ông Hạ dừng tay, mặc niệm vài giây rồi quyết tâm ra quyền, xuất chiêu túi bụi vào người con gái, khiến cô đỡ né mệt đến lè lưỡi_Ai ày chơi 419 như cha mày hả? Sao mày dám bắt chước tao? Sao mày nhỏ mà học đòi gớm thế? Hôm nay bố mày không băm vằm mày thành cám, bố mày không phải là người!
-Cha! Con vô tội!_Khóc không ra nước mắt, Khánh Ni cùng đường đành hạ thủ, giáng cha một đòn vào chỗ hiểm rồi vọt chảy, cố bảo toàn cái tính mạng bèo bọt của mình.
-Khánh Ni! Mày!_Đau đến phát giận, ông Hạ biết đau mà né, chuyển mục tiêu sang đối thủ dễ hơn, bước nhanh lên cầu thang_Mày nói mày vô tội thì tao chỉ còn cách xử thằng chồng mày.Hùng hổ đá rầm cửa, ông Hạ hai tay cầm hai chai rượu vang, ném đôi mắt phừng phừng lửa giận nhìn kẻ đang rải thay trên giường.
Tức, ông Hạ đưa chai rượu lên miệng, nhe răng cắn nút chai đến méo rồi phụt nó ra ngoài, ngửa cổ nốc liền tù tì chai đầu.
Khi rượu đã ngấm, mặt đã đỏ, bước đi đã loạng choạng, ông vất chai không cần thiết đánh ‘xoảng’ xuống sàn rồi vận tư thế tuý quyền, mắt mơ màng nhìn hình ảnh mờ nhoè của anh con rể báu đã tỉnh từ bao giờ.
-Thánh Lãm! Thánh Lãm!_Ông hất hàm gọi tên con rể.
-Không phải con đã bảo mọi người muốn vào phòng phải tắm rửa sạch sẽ rồi mà!_Nhíu mày nhìn cha vợ, Thánh Lãm quét mắt lên khuôn mặt hí hửng của Khánh Ni, khuôn mặt đen sẫm mất một nửa_Người em toàn mùi dầu, bà xã!
-Không muốn ngửi thì về nhà anh đi!_Cậy có cha ra mặt, Khánh Ni khinh khỉnh cong môi cười, giọng điệu rất ra dáng chủ nhà.
-Thánh Lãm! Hôm nay ta phải…đuổi mày ra khỏi nhà! Khỏi nhà!_Ông Hạ ngà ngà say hét lên, người nghiêng bên này, mém ngã bên kia._Mày…mày là…
-Con không thích nói chuyện với người say!_Chấm dứt cuộc nói chuyện bằng một câu nhắc nhở, Thánh Lãm khoác thêm chiếc áo khoác mỏng, thản nhiên bước ra khỏi phòng_Chắc cơm canh xong rồi, con ăn trước.
-Cơm? Á! Ta chưa nấu gì hết!_Thót mình, bà Hạ chạy nhanh xuống bếp xem xét, bồi thêm ‘nhọ nồi’ đen sì vào mặt Thánh Lãm.
-ỌT! Ọt!_Tiếng dạ dày gào thét của ai đó vang lên nhịp nhàng. Cha Khánh Ni theo đó ôm bụng ngã sịch xuống nền nhà, miệng lẩm bẩm_Đói! Ta đói!
-ỌT! Ọt!_Nhưng tiếng dạ dày vẫn không trôi theo cơn say của cha Khánh Ni mà tiếp tục vang lên.
Dỏng tai lên nghe ngóng, Khánh Ni ý vị nhìn xuống bụng của Thánh Lãm, miệng cười vô cùng giảo hoạt.
-Thánh Lãm! Bụng anh đang báo động đỏ kìa!
-Vậy…chắc phải ăn tạm!_Nhấn thật mạnh chữ ‘ăn’, Thánh Lãm rọi mắt lên người Khánh Ni, cũng ý vị cong môi nhẹ.
Theo ánh mắt của Thánh Lãm, Khánh Ni đưa mắt nhìn người mình một lượt. Sau một hồi động não, cô đỏ bừng mặt, phản xạ đưa hai tay che ngực, thẹn quá hoá giận mà hét lớn.
-Không được nhìn! Anh có biết tôi là hàng cấm không hả?_Khánh Ni không quên lùi ra sau cố thủ.
Xui xẻo cho Khánh Ni, vì bất cẩn, cô vô tình dẫm phải vỏ chai rượu vang của cha, ‘đường hoàng’ trượt ngã.
Nhưng, theo cơ chế ‘có nạn cùng chịu’ của con người, khi Khánh Ni chuẩn bị cong người, hoàn thành đường pabol hoàn chỉnh trước lúc đáp đất, thì cô đã nhanh tay túm lấy mớ tóc đen dài của Thánh Lãm-thứ hiện giở ở gần cô nhất-kéo anh cùng ‘ra đi’.
Mà trong cái rủi cũng có cái may, Khánh Ni không ngã người xuống đất mà ‘tựa lưng’ trên mỡ bụng của cha cô, đầu đầy tóc cũng nhằm thẳng ‘dung nhan’ của ông mà va chạm thật mạnh.
Nghĩ Thánh Lãm cũng sẽ ngã lên người mình, Khánh Ni lập tức co chân, sẵn sàng chọi người đang rơi xuống người mình bay đi chỗ khác.
Như liệc, Thánh Lãm rơi xuống người Thánh Ni, tức khắc được đế dép cô ‘kiss mark’ ngay vào bụng, nhào xuống một bên, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ không thoi thóp gì sất.
Lồm cồm bò dậy sau cú ngã hơn xiếc, Khánh Ni trưng trưng mắt nhìn Thánh Lãm cứng đờ bên cạnh, đôi mày theo thời gian nhíu lại.
-Này!_Tát một tát rất lưu tình vào má Thánh Lãm, Khánh Ni lay lay người anh, cố đánh thức.
Song, đáp trả cô là tiếng kêu ọt ọt từ dạ dày cha cô bắn đến.
-Này!_Hô to hơn, tát mạnh hơn, Khánh Ni thực sự rơi vào lo lắng. Cô mở mi anh, dò xét hai con ngươi trơ cứng.
Bất lực trước sự im lặng não nùng, Khánh Ni vận hết sức voi kéo người anh lên giường, coi như lấy công chuộc tội.
Song, khi cô chỉ mới đặt anh nằm chỉnh chu, y như lúc ngủ để phủi sạch mọi tàn dư ẩu đả thì Thánh Lãm bất chợt vùng dậy, ‘vật’ người cô nằm liệt xuống giường, còn anh chiếm thế thượng phong ở trên.
Quá bất ngờ, Khánh Ni dường như mất hết mọi sự phản kháng, tròn mắt nhìn Thánh Lãm cũng đang thâm trầm nhìn mình.
Trong tĩnh mịch, ánh mắt hai người lại lần nữa giao nhau.
Bỗng, đầu Thánh Lãm cử động, từ từ cúi xuống thấp, hơi thở nóng bức dần dần đậm đặc trên vùng cổ dài của Khánh Ni, làm mặt cô vô chủ đỏ ửng như ớt.
Rồi, không để Khánh Ni đoán già đoán non những gì sẽ diễn ra kế tiếp, Thánh Lãm chịu mở kim khẩu, thanh âm trầm thấp chứa đựng sự áp bức tiềm tàng.
-Liệu hồn ra hiệu thuốc mua cao cho tôi đi, tôi mà có bề gì, em chết trước tiên đấy!
-Ơ!_Thót mình kinh hãi, Khánh Ni nhát gan gật đầu lia lịa_Tất nhiên, tôi đi mua ngay đây!
-Mua thêm đồ gì cho tôi ăn nữa, nếu không, đói lên, tôi sẽ ăn em lót dạ!