Bà Xã, Sinh Con Cho Anh Nhé!

5 phút trôi qua, nhờ di chuyển bằng vận tốc tên lửa, Khánh Ni đã thành công chặn đường các hiệu thuốc, chen vào các quán hàng dạo gần khu phố để hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Bước chân vào phòng, Khánh Ni vừa thở hắt vừa ngồi bịch xuống giường, tay chìa đóng thuốc ra trước mặt Thánh Lãm đang ngả người nghịch Ipad.
-Bà xã, ngoan lắm!_Thoáng kinh ngạc với sự xuất hiện chóng vánh của Khánh Ni, thay vì đỡ lấy bao thuốc và đồ ăn, Thánh Lãm ra vẻ ân cần xoa đầu cô, chép miệng khen ngợi.
Nổi cả tấn da gà, thẳng thừng Khánh Ni hất tay Thánh Lãm, mở mắt to tròn ngầm ý cảnh cáo.
-Thuốc đây! Anh bôi đi!
-Em tự bôi đi!_Thánh Lãm lia ánh mắt lạnh lẽo về phía Khánh Ni, thanh âm tựa vẻ không hài lòng.
-Gì chứ! Sao tôi phải bôi? Anh thích thì đi mà bôi. Tôi . không . bôi!_Nhất khoát không biến mình thành osin cho Thánh Lãm, Khánh Ni ngoan cô hếch mặt đi, thuận tay lấy hai xiên thịt nước nhai nhồm nhoàm.
Thinh lặng nhìn chằm chằm Khánh Ni một hồi, Khánh Lãm bỗng tỏ vẻ xuôi xị. Anh thở dài nhẹ, khoé môi nửa cười nửa không.
-Vì em là người ‘sinh con’ cho anh nên anh niệm tình chiều em lần này.
Nói xong lời tự bạch, Thánh Lãm túm lấy đôi chân trần của Khánh Ni, toan làm gì đó. Nhưng khi thấy lới bụi đất đen một mảng dính chặt ‘keo sơn’ trên bàn chân cô, anh lập tức ném nguyên chúng về chỗ cũ, lạnh giọng truyền ‘chiếu chỉ’:
-Xuống giường và đi rửa chân ngay cho tôi!
Bị thanh âm như vẳng lên từ địa ngục làm cho giật mình, Khánh Ni hốt hoảng nuốt thẳng đống thịt chưa kịp nhai xuống dạ dày, ho sặc liên tiếp một tràng dài.
Thấy vậy, Thánh Lãm mặt đã đen phân nửa được thể đen tuốt toàn thân như than. Anh lập tức rời giường, giang hai tay bế thốc Khánh Ni lên, đem thả vào phòng tắm.
-Mở nước, rửa chân ngay!
Nghe thấy tiếng quát uy quyền như tiếng hổ gầm thét, Khánh Ni kinh hãi bật nước rửa chân, vừa e ngại đưa mắt nhìn Thánh Lãm, vừa ăn thịt xiên vô cùng hăng.
Sau khi Khánh Ni ‘tẩy trần’ chân xong, Thánh Lãm rất cẩn thận bế cô đặt về chỗ cũ. Lúc chắc mẩm chân cô đảm bảo ‘an toàn’, anh mới lấy thuốc ra, đổ một chút lên bàn tay rồi xoa xoa, bóp bóp chân cô.
Kinh ngạc nhìn những gì đang diễn ra, Khánh Ni rùng mình thụt chân, nhưng lại bị Thánh Lãm khống chế nắm giữ.
-Ở yên đi!
-Sao…sao anh lại phải làm vậy?_Lần đầu tiên được người khác phái săn sóc một cách chu đáo, cha cô còn không được thế, Khánh Ni bỗng cảm thấy da mặt mình nóng rần, hai vành tai cũng vô duyên tăng nhiệt kinh khủng. Lúc cô nhìn vào gương thì đã thấy mặt mình chẳng khác nào cái mông khỉ cỡ bự.
-Vì em là bà xã của anh_Thánh Lãm thản nhiên đáp không do dự.
-Thánh Lãm, anh vẫn còn cô chấp thế sao? Tôi không phải là bà xã bà xót gì của anh hết, tôi chỉ mới gặp anh hôm nay thôi, đừng vô duyên như thế!_Khóc không ra nước mắt, Khánh Ni cố nín nhịn để không phát hoả, thành tâm khuyên nhủ.
-Ai nói với em chúng ta mới gặp nhau lần đầu?_Đôi mày ngài của Thánh Lãm khẽ nhíu lại, hàng mi che khuất đôi đồng tử lạnh lẽo bắt đầu chuyển động.
-Bộ hồi nhỏ tôi có gặp qua anh, chúng ta thề nguyền hẹn ước tùm lum, sau mười mấy năm anh vẫn nhớ đến tôi nên quay trở lại thực hiện ‘lời hứa năm xưa’ hả?_Khoé môi Khánh Ni co giật.
-Không!
-Vậy, anh mắc bệnh hiểm nghèo, không ai thèm lấy bèn tìm về mấy thiếu nữ thôn quê nhẹ dạ cả tin như tôi, dụ dỗ bắt tôi sinh mụn con kế nghiệp?_Mắt Khánh Ni trừng lên dữ dội.
-Đồ ngốc!_Bàn tay đang bóp chân điêu luyện của Thánh Lãm bỗng dừng lại_Đến việc gặp anh như thế nào em cũng dám quên sao?
-Tôi thực sự không nhớ tôi gặp anh lúc nào!_Hung hăng vất que xiên thứ 7 xuống bao, Khánh Ni nói thật to, như muốn để Thánh Lãm nghe cho rõ.
Trầm mặc một hồi, Thánh Lãm nhìn Khánh Ni, từ từ đưa tay lên trán nhu nhu rồi mới mở kim khẩu.
-Tôi, đúng hơn đã gặp em ba lần, Khánh Ni.
-3 lần? Đừng nói, sau 3 lần đó anh nổi khùng cưới tôi nhé?
-Ừ! Nhưng, đó là 3 lần gặp định mệnh trong một ngày. Cả 3 lần đó, em đều cứu tôi dù rằng tôi căn bản không cần đến. Nó đạt tiêu chuẩn người vợ mà tôi cần tìm, nên tôi đã chọn em.
-Ấy! Hình như hiểu lầm rồi!_Nuốt toàn bộ thịt xuống dạ dày, Khánh Ni vuốt ngực vài cái, bất bình kêu to_Tôi chưa từng cứu ai cả!
-Không nhầm đâu! Em đã cứu tôi! 3 lần 1 ngày đã đủ để tôi cân nhắc lưu giữ hình ảnh không mấy nổi trội của em vào bộ nhớ_Chắc như đinh đóng cột, Thánh Lãm khẳng định. Anh mở nắp loong côca, uống một ngụm nhỏ rồi vội vàng vất nó vào chiếc thùng rác rỗng cạnh đó, tỏ ý không thích.
Trợn tròn mắt nhìn thành quả của một hồi chảy mồ hôi đi mua và chảy nước mắt cắn rứt lương tâm xì tiền ra mua bay gọn vào thùng rác, Khánh Ni tức đến run người, toan đạp cho Thánh Lãm một đạp trả thù thì lương tâm hiện lên ngăn cản, nhắn nhủ chính cô rằng ‘Anh ta sẽ tiếp tục bắt mi mua cao! Đừng dại manh động!’
-Được rồi!_”Quân tử không chấp cái lợi trước mắt!”_Anh nói đi, rốt cuộc chúng ta đã gặp nhau như thế nào mà khiến anh động lòng nhớ đến tôi như vậy?
-Muốn nghe!_Đôi đồng tử đang tích cực xoi mói ‘thân hình’ đầy mỡ vàng rượi và lấm tấm đốm cháy đen của xiên thịt khẽ chuyển động.
-Tất nhiên! Nếu tôi nhớ ra, có thể tôi sẽ giúp anh lí giải những điều đó…vì tôi dám cá rằng…tôi chưa bao giờ cứu bất kể ai…dẫu, cha tôi có nghĩ quẫn đứng trên cầu tự tử.
Hơi ngớ người một chút, Thánh Lãm đăm chiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy mỡ của Khánh Ni, hồi lâu thật lâu mới lên tiếng bất lực:
-Có lẽ…tôi điên mất rồi!
-Hả?_Khánh Ni đang uống nước bỗng phát sặc, khổ sở ho liên tục_Giờ anh mới nhận ra sao?
-Nhưng không sao…nếu đã là định mệnh sắp đặt…tôi đành nhẫn nhịn_Thánh Lãm lại nói tiếp những điều khó hiểu.
-Thánh Lãm! Anh lên đồng à? Hay bị ấm đầu thế?_Ngán ngẩm kết thúc xiên thịt thứ 8, Khánh Ni xoè bàn tay nhờn mỡ, ướm lên trán Thánh Lãm vờ đo nhiệt độ.
Nhưng lập tức, tay Khánh Ni bị Thánh Lãm chụp lấy, túm gọn. Anh không thả tay cô ngay lập tức mà nắm chặt, đôi mắt đen thoáng giận giữ trừng trừng nhìn cô như cảnh cáo:
-Bà xã! Tôi sẽ chỉ nói cho em một lần thôi, nên hãy nghe cho kĩ, hiểu chứ?_Thánh Lãm chậm chạp trầm giọng.
Trước sự mời gọi của mùi thịt nước chính và cái miệng nhồm nhoàm siêu ngon mắt của Khánh Ni, Thánh Lãm miễn cưỡng cắn một miếng thịt ‘nhấp giọng’.
-Trời vào hè, ở Hà thành rất nóng bực. Cái nóng cháy rát khiến tâm tình tôi không tốt, làm việc thường xuyên cáu gắt và nhiều khi mất kiềm chế sa thải hàng đống nhân viên. Để không sai lầm tiếp sai lầm, tôi quyết định đến đây tắm biển, thư giãn gân cốt vài ngày.
-Không phải ở gần Hà thành cũng có biển sao? Anh đâu cần phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy thế này chứ?_Thấy có điều không đúng, Khánh Ni ngừng ăn, trừa khoảng trống trong miệng để phản bác, giọng về sau ngày càng bé_Hơn nữa, nước ở đây được phán đoán có nguy cơ ô nhiễm nhẹ…anh ở sạch thế tắm mà không ngửi thấy mùi hôi sao…
Không nghe lọt câu cuối, Thánh Lãm vẫn tự hào với sự lựa chọn sáng suốt của mình.
-Trời mùa này biển ở Hà Thành rất nhiều người, tôi là người nổi tiếng, hầu như ai ai cũng biết mặt trừ một số ngoại lệ không ảnh hưởng như em. Nếu tôi vác mặt đến đó thì chẳng hoá biến mình thành miếng mồi ngon cho sói. Vả lại, tôi rất ghét loại đàn bà con gái cứ hễ thấy tôi là nhỏ đầy nước dãi, không ra thể thống gì!_Đương hăng, mắt Thánh Lãm vô tình quét qua vùng miệng đang nhỏ nước tong tong của Khánh Ni, khuôn mặt anh đen mất phân nửa_Bà xã! Em có thể rệu nước dãi một cách văn minh hơn không?
-Nhìn cái màu nâu nâu quyến rũ của nó đi, đây là nước côca!
Thánh Lãm cứng họng trầm mặc nửa giây rồi nhẫn nhịn kể tiếp.
-Lúc tắm, tôi cực cay mấy kẻ dám nhìn lén thân thể của tôi, nên tôi thường giam đám vệ sĩ ở quán bar trước. Hôm ấy, chừng 7 giờ sáng…_”Anh tắm với ma à?”_…tôi đang bơi thì bỗng bị chuột rút. Đang lúc hấp hối, tôi nhìn thấy thân ảnh của em lao mãnh liệt về phía tôi rồi dừng lại. Em nhảy nhảy điệu aloha hay gì gì đó hết sức khó khăn rồi quẳng cái phao con vịt cho tôi. Nhưng có lẽ, do thị lực yếu, em đã ném nhầm sang cho thằng oắt cũng sắp từ trần cạnh tôi, khiến tôi uống no mấy ngụm nước rồi bất tỉnh.
Đầu Khánh Ni bỗng dưng cúi xuống.
-Khi tôi tỉnh dậy, người đầu tiên tôi phun thẳng nước biển vào mặt là em, nên chắc chắn em đã cứu tôi. Và, hôm đó, nụ hôn, thân thể của tôi có lẽ đã bị em chớp thời cơ cướp đi rồi nhỉ?
Vẫn không chịu đáp lại lời của Thánh Lãm, đầu Khánh Ni càng lúc cúi càng thấp, răng ái ngại cắn môi.
Khánh Ni không biết có nên nói cho Thánh Lãm biết sự thật không nữa. Nên nói rằng hôm đó em cô tập bơi mệt, cô chỉ quẳng phao kéo nó vào chứ hoàn toàn không biết anh đang thoi thóp ở đó, nên thú nhận rằng người cứu anh là em trai cô, lúc cô đến thì nó đã hô hấp nhân tạo cho anh rồi, hơn nữa, thân thể anh ta lúc đó cũng bị lá chuối bọc tứ phía, cô có muốn cũng không nhìn được. Có nên nói không hay tốt hơn là im lặng, nghe anh kể chuyện?
Cơ mà, mặt Thánh Lãm lúc giận rất đáng sợ, anh mà biết nỗi nhục này, rất có thể sẽ vì ‘trinh tiết’ mà bỏ tù em trai họ yêu qúy của cô mất. Im lặng là vàng vậy.
-Được rồi! Anh kể tiếp đi!_Nuốt nước bọt ực một cái, Khánh Ni bình tĩnh dẹp quá khứ sang một bên.
-Lần thứ hai là vào trưa hôm đó, suýt mất mạng nên tôi bỗng cảm thấy thèm đồ ngọt. Do đó, tôi đến cửa hàng bánh mua pudding. Đúng lúc tôi đang cầm nó chưng hửng trên tay thì em từ bên ngoài như người vượn xông thẳng vào, chụp ngay miếng bánh trên tay tôi rồi chạy đến quầy thanh toán tính tiền và vụt đi. Ngay sau đó, ông chủ tiệm bánh mới chạy đến nói với tôi rằng chiếc bánh đó để mốc mấy ngày chưa kịp lấy ra, khuyên tôi vứt nó đi…
-Hèn…hèn…gì…_Nghe chuyện, Khánh Ni không dấu nổi ‘xúc động’ mà run lên.
-Đấy là lần thứ hai có thể coi em cứu tôi.
-Và nhờ cái lần xui xẻo ấy…ngày hôm đó tôi đã phải nghỉ học, đống đô ở WC từ 3h chiều đến 11h đêm…_Thanh âm Khánh Ni yếu ớt ngắt quãng_…khiến cha tôi sốt vó vác bác sĩ tâm lí về tận nhà phòng trừ tôi mắc chứng tự kỉ, còn mẹ tôi thì túng bấn đi nhờ nhà hàng xóm, cà ràm không ngớt…
-Gặp nhiều rắc rối như thế, hành động cứu tôi của em mới trở nên thiêng liêng hơn đấy, bà xã!_Có vẻ thương cảm cho số phận của Khánh Ni, Thánh Lãm lạnh lùng an ủi, anh lấy xiên thịt thứ 3, vừa ăn vừa khen ngợi trong lòng.
Khánh Ni chỉ biết đắng lòng háy Thánh Lãm một cái. Xét hiện trường lúc này, cô không thể sơ suất gây án mạng được.
-Lần thứ 3 tôi gặp em là lúc trời chiều. Trước đó tôi đang đi dạo phố, ngắm cảnh làng quê trước khi về Hà Thành. Do có vẻ ngoài xuất chúng, tôi vô tình làm bạn gái của ‘tên đầu đàn’ đám choai choai trong làng mê muội. Thế nên, hắn cùng đàn em đó đường tôi, bảo tôi ra chỗ khác ‘tâm sự’.
-Rồi sao? Đừng nói anh vui vẻ nhận lời và tôi là mĩ nhân cứu anh hùng nhé?
-Cũng không hẳn, đơn giản tôi có thể hạ chúng_Thánh Lãm mở nắp loong côca, uống thử một ngụm rồi tống khứ hẳn nó vào thùng rác gần đó._Lâu rồi không đánh nhau, gặp lúc có người tự đến nạp mạng nên tôi muốn tỏ ra yếu đuối một chút, định bụng cho chúng thấy tôi bị đánh tả tơi nhưng dai đòn và oách hơn chúng, có như thế, chúng mới rủ thêm người đến, tôi mới được đánh sướng tay.
-Anh có vấn đề thật rồi!
-Nhưng lúc đó, em đã phá hỏng tất cả. Bọn chúng chỉ mới bắt taxi chưa kịp ngồi em đã xông tới giành taxi với chúng, đánh chúng ngã lăn chổng rồi chạy biến, bắt tôi phải về đồn với bọn chúng.
-Tôi không cần biết đã làm hỏng gì, anh nên cảm ơn vì tôi là thiên tài võ học đi, nếu không, hôm nay người nói chuyện với anh là âm hồn chính suối của tôi ấy_Cười nhạt một cái, Khánh Ni căm phẫn nắm tay thành quyền. Giờ có cho tiền cô cũng không muốn nhớ lại khoảng khắc đó nữa. Nếu không phải lúc đó cô bị Tào Tháo rượt đến phát khùng, thì mấy tên to gan đó đã chẳng đến nước nằm liệt giường thế kia. Hên sao cô dễ thương, bề ngoài yếu đuối mảnh mai nên chẳng ai tin cô đánh bọn chúng, không thì ngồi tù mọt mông.
-Dù thế nào đi nữa, sự thật là hôm đó chúng ta đã gặp nhau 3 lần, miễn cưỡng là em cứu tôi 3 lần. Đối với tôi, đó là định mệnh.
-Còn với tôi, 3 lần đó là 3 cái xui nhỏ dẫn đến một cái hoạ to là anh_Tối sầm mặt lại, Khánh Ni thương xót thay cho số phận mình mà muốn trảm chết Thánh Lãm ngay tại chỗ. 3 lần gặp không ra gì và một lần cầu hôn chẳng đáng một đồng mà muốn bắt cô sinh con? Mơ hão cũng có mức độ chứ!
-Em nên cảm thấy may mắn khi được lọt vào mắt xanh của tôi, Khánh Ni! Không ai có được cơ hội ngàn vàng như thế đâu. Hãy thành tâm mà ‘thực hiện nghĩa vụ gia đình’ đi!
Miệng của Khánh Ni theo đó ngừng nhai, cứng lại. Cô nhắm mắt trấn tĩnh một lúc rồi đưa đôi tinh thể đen nhìn anh kì dị.
-Bà xã! Em có muốn sinh con cho…
-Không! Tôi không muốn con cái tôi phải vào trại tâm thần khi tuổi đời còn trẻ_Không để cho Thánh Lãm nói xong câu, Khánh Ni sau khi nốc xong loong côca liền khảng khái đáp, ánh mắt toát ý cương nghị, bất khuất.
-Tại sao? Em đang tự mình hủy hoại cơ hội làm thiếu phu nhân Thánh gia mà ai cũng mơ tưởng đấy!
-Thánh Lãm! Tôi đã nói là thần kinh tôi rất tốt, dù có tẩu hoả nhập ma vẫn xài được chán! Hơn nữa, tôi vốn không hề cứu anh. Người cứu anh khỏi uống nước đến chết là em họ tôi, chính nó cũng là người môh đặt môi hô hấp nhân tạo cho anh. Tôi ở đó lúc ấy chỉ là đem lá chuối đến che thân thể cho anh thôi. Lần thứ 2 là do số tôi xui đi học muộn nên phải cầm đại pudding chết tiệt đó, chứ nếu biết nó có vấn đề, có cho tôi cũng không lấy, đâu ai ngu đến mức đó chứ! Còn lần cuối, không phải tôi thấy anh bị ức hiếp mà đánh, lúc đó tôi quá cấp bách nên mới làm vậy. Những điều tôi làm…đều vì bản thân tôi. Thế nên, hãy từ bỏ ý định kia đi, mau ra khỏi nhà tôi ngay đi!
Trước những lời nói thánh thót đầy trọng lượng và có sức sát thương màng nhĩ lớn của Khánh Ni, đôi mắt Thánh Lãm ánh lên tia nhìn thâm trầm không kém phần u tối, lạnh lẽo. Anh cầm lấy chai nước khoáng nhỏ, nói với giọng lãnh đạm nhưng mang sức đe doạ khiến người nghe chân tay bủn rủn.
-Nhanh lấy cái bát cho tôi.
Chẳng hiểu sao, Khánh Ni lại răm rắp nghe theo.
Thánh Lãm cầm lấy cái bát, rót đầy nước vào bát. Xong xuôi, anh lườm Khánh Ni một cái rồi hất mạnh bát nước ra xa, suýt tạt thẳng vào người cô.
-Anh làm gì thế?_Ngớ người nhìn hành động khác người của Thánh Lãm, Khánh Ni hét lên.
-Bát nước hất đi không lấy lại được…chính nhân quân tử tôi một lời đã nói cũng sẽ không rút lại, vì thế, dù em có cứu tôi hay không, tôi vẫn sẽ bắt em ‘sinh con’ cho tôi_Thánh Lãm ngoan cố nói, thanh âm tản mát tia giận dữ.
-Anh…_Thâm tâm của Khánh Ni lần lượt bị đả thương đến nguy kịch. Cô không hiểu nổi người trước mặt đang suy nghĩ cái gì nữa…nhưng cô biết, những suy nghĩ của anh ta có thể đầu độc người chết tươi không kịp ngáp_Bộ từ trước đến giờ anh nói cái gì cũng sẽ thực hiện hết sao?
-Từ trước tới giờ, tôi luôn nói những gì chắc chắn thực hiện được_Khảng khái nhất có thể, Thánh Lãm cầm lấy đống thức ăn bị xơi sạnh, vất thẳng vào giỏ rác rồi nhanh chóng đi rửa tay và thản nhiên nằm xuống giường, tận hưởng làn gió mát lạnh từ cái quạt cà tàng_Tôi ngủ trước. Nếu em muốn đặt chân lên giường thì đi tắm trước đi đã.
-Ế! Thánh Lãm! Anh đi chỗ khác mà ngủ! Đây là giường của tôi!_Ngoác miệng đến xuýt sái quai hàm nhìn Thánh Lãm, Khánh Ni nhăn mắt hét lên, ra sức kéo anh ra khỏi giường.
-Tôi đâu cấm em lên giường ngủ đâu. À mà, tôi thấy trên tivi, con gái sắp về nhà chồng thường sang phòng bố mẹ ngủ, em cũng nên học hỏi chút đi, sau này đỡ réo tôi đưa về nhà_Thánh Lãm vừa nhắm mắt vừa ngoan cô góp ý.
-Tôi thì lại nghĩ…anh nên gặp cha mẹ lần cuối trước khi chết ấy!_Tức mình, Khánh Ni nghiến răn ken két, thanh âm gằn lên từng chữ chết chóc. Giờ thì cô không thể nhẫn nhục được nữa rồi, cô phải ra đòn trí mạng. Quyết tâm ngút ngàn, cô nhìn khuôn mặt Thánh Lãm đầy thù hận rồi gắng sức hét lên thật to_Chồng à! Rết! Có rết trên giường! Xuóng ngay đi!
Thình lình mở mắt, Thánh Lãm lập tức bật dậy, theo phản xạ nhảy xuống giường mà không thèm suy nghĩ chữ ‘chồng’ đầy khả nghi kia.
-Chồng! Đứng ra xa một chút! Để vợ xử tử nó!_Nghĩa hiệp thái quá, Khánh Ni mạnh tay xô Thánh Lãm ra xa chiếc giường, đoạn nhảy lên, ngả người xuống, vận tư thế nằm hình chữ đại, phong toả toàn bộ phạm vi giường.
-Làm gì thế?_Thánh Lãm ngây thơ hỏi.
-Tôi đang đè chết con rết nè, hoho!_Cười một tràng khả ố, Khánh Ni đắc ý háy Thánh Lãm, lời nói đầy ý khinh miệt_Thánh Lãm, tôi phải nằm thế này diệt rết, anh tạm thời nằm chỗ khác đi nhé!
-Khánh Ni!_Giờ mới nhận ra mình bị lừa, Thánh Lãm nhìn bàn chân trần mười ngón ngo ngoe của mình, thẹn quá hoá giận, trừng mắt bắn về Khánh Ni_Về nhà! Tôi nhất định sẽ dạy em đâu ra đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui