-Uống rượu, ăn chút thịt dê nướng rất tốt cho tâm tình! Đặc biệt là khi nghĩ đến miếng thịt này là kẻ chán sống nào đó, mùi vị càng đặc biệt thơm ngon, rất có ma lực câu dẫn người đi sát nhân!_Không thèm đưa mắt nhìn bộ dạng kinh ngạc đến ngẩn người của Thánh Khải, Thánh Lãm thanh nhã cắt một miếng thịt dê bên cạnh, xốc nó vào nĩa rồi bỏ vào miệng, thư thả nhai, thư thả nhấp ngụm rượu vang sóng sánh trong li thủy tinh.
-Sao...sao?_Mặt Thánh Khải chi chít dấu chấm hỏi, khoé miệng giật giật liên hồi, vòng tay giữ thân thể Khánh Ni vô thức siết chặt, thân thể hoàn toàn rơi vào trạng thái chuẩn bị...húc bể cửa kính phọt ra ngoài.
Như lúc nhỏ, Thánh Khải vô chủ dấy lên tia bội phục. Trong đám anh em nghịch tặc nghịch tử của Thánh Gia, có lẽ, Thánh Lãm là người duy nhất có năng lực khiến anh tâm phục khẩu phục ngoài ganh tị còn có chút hâm mộ. Đặc biệt, lúc nhỏ, khi mấy anh em tụ tập chơi ú tim, Thánh Lãm luôn là người cao siêu tìm ra anh trốn dưới gầm giường trước. Tuy thời gian đã trôi đi mấy năm rồi...nhưng khả năng bắt mùi tìm người của anh ta vẫn không hề thuyên giảm. Mũi thính như cẩu. Tức!
-Thám thính như vậy đủ rồi! Mau cút về hang cẩu nhà ngươi đi!_Ngữ khí Thánh Lãm vẫn lãnh đạm trầm ổn, nhưng đâu đó phảng phất sự ra lệnh ép buộc ngấm ngầm.
-Hang cẩu? Cụ đừng ví ổ chuột nhà mình thanh cao như thế được không?_Hâm mộ là thứ yếu, chọc chết Thánh Lãm mới là lẽ sống chân chính của Thánh Khải. Anh ngoan cố nở nụ cười khinh bỉ, đoạn chắp thêm lời hứa hẹn xa vời_Cứ chờ đi! Ta chơi no sẽ trả cho ngươi. Ngươi sẽ không keo kiệt, bủn xỉn với người nhà, đúng không?
-Cẩu với nhân không đồng loại, thứ lỗi!_Cũng nở nụ cười 'hoa nhường nguyệt thẹn', Thánh Lãm thâm ý đáp trả, anh toan ra hiệu cho bề tôi bên ngoài lôi Thánh Khải đi thì ai đó đã ra tay động thủ, bóp cổ Thánh Khải, lay lay vô cùng dã man.
Giang hồ nói, kẻ nguy hiểm nhất không phải là tiểu nhân đâm sau lưng quân tử, mà chính là kẻ không phải quân tử cũng chẳng phải là tiểu nhân.
Khánh Ni nhà ta có lẽ cũng thuộc loại đó. Bởi lẽ, lúc quân tử và tiểu nhân đang khẩu chiến, bọt bèo tung toé, cô nàng đã đưa tay bóp chặt lấy cổ của kẻ gần mình nhất, ra sức lắc lắc điên cuồng, đến mức, Thánh Khải dù trọng hình tượng cũng phải le lưỡi, mặt đỏ gấc, đôi đồng tử nhoè nước nhìn Thánh Lãm đầy ý vị cầu xin.
Nhưng, Thánh Lãm tự hồ vô cùng hài lòng với nỗ lực của Khánh Ni, sủng nịnh đưa tay xoa xoa mái đầu rối mù đầy mồ hôi của cô.
Cơ mà, cẩu dại thường không thích phân biệt đâu là xương, đâu là thịt. Thấy có ngoại lực 'công kích' đầu mình liền buông tha Thánh Khải, chụp lấy tay Thánh Lãm.
-Còn không mau đưa lão nương đi viện, sắp sinh đến nơi rồi!_Hoảng loạn nhưng chất xám vẫn rất nhiều, để tăng tính chất trầm trọng của sự việc, rút ngắn thời gian đi viện, Khánh Ni tự hoá mình thành bà bầu, thở phì phò gầm lên với tài xế rồi ngoạm lấy tay Thánh Lãm, cắn.
Khánh Ni đau bụng bao nhiêu, lực cắn từ răng truyền đến tay Thánh Lãm nhiều bấy nhiêu, đến mức, mặt Thánh Lãm chìm hẳn vào bóng đêm u lạnh đen kịch.
Lạ ở chỗ, anh chàng này sức chịu đựng quá phi thường, không hề hét lên kêu đau nửa lời, miệng ngậm bồ hòn. Trái lại...
-Yahhh!_Một tiếng hét kinh điển chấn động vang lên, sẵn sàng càn quét màng nhĩ những kẻ xấu số không may lảng vảng quanh đó. Theo sau, còn có tiếng rít gào của chủ thể_Thánh Lãm! Ai cho ngươi véo lưng ông nội! Ta giết ngươi!
Ồn ào một lúc, kẻ gây nên tiếng oan hồn oán thái kia bỗng nhíu mày, thần thái thay đổi chóng vánh như thời tiết. Mặt anh sa sầm lại, gầm nhẹ.
-Dừng lại!
Lời nói mãnh lực vừa toát ra, 3 con người còn lại trong xe lập tức tuân mệnh, Thánh Khải dẫu đau muốn tự vẫn nhưng vẫn ngừng chưởi rủa, Khánh Ni từ lấy lại phần người nhỏ nhoi trong tế bào não, không cắn tay Thánh Lãm mà ngơ ngác nhìn anh. Bác tài xế rất biết điều nhanh chóng thắng phanh, tai căng lên nghe ngóng tin tức..
-Khánh Ni! Em mang thai?_Thanh âm Thánh Lãm là tiếng ma vương gầm lên từ địa ngục.
Một mảnh trầm mặc từ từ bao trùm lấy tâm tình người.Khánh Ni thất thần buông lỏng những ngón tay cứng ngắc của mình, đôi mắt ánh lên sự khó hiểu nhìn Thánh Lãm như muốn hỏi: tôi mang thai khi nào.
Thánh Khải thì khoa trương hơn, anh ta nhướn mày, cười khổ rồi thở dài đánh sượt, ý bảo bất lực rồi đưa tầm mắt nhìn con cún phóng uế bậy giữa đường, toàn thân cứng đờ.
Bác tài xế lại là người biết chừng mực, nêu cao châm ngôn im lặng là vàng ngồi một đống, thi thoảng liếc nhìn vòng eo thon của Khánh Ni mà nghi hoặc.
-Được rồi! Đến bệnh viện...phá thai_Thấy mọi người im lặng, Thánh Lãm tự ình thông minh nghĩ họ đã thừa nhận, Thánh Lãm bực bội ra lệnh, tâm ý hoàn toàn không hề vui vẻ gì.
Chừng 1tiếng 15 phút trôi qua...
-Không có thai! Không mang thai!_Vừa sải chân bước dài trên hành lang bệnh viện, Thánh Lãm vừa cao hứng nhắc đi nhắc lại 'thông cáo' trên, tâm tình bừng khởi tốt trên cả bất ngờ. Chợt, anh dừng bước, đưa mắt nhì khuôn mặt bừng đỏ vì xấu hổ của Khánh Ni, trầm giọng hỏi_Em không mang thai thì đến bệnh viện làm gì?
-Lúc nãy tôi ăn nhiều đau bụng, giờ tự dưng lại hết!_Khánh Ni thở dài não nề, nhớ đến cảnh Thánh Lãm hùng hổ bế cô vào bệnh viện, hung hăng đặt một xấp tiền to sụ lên trước mặt đám 'lương y như từ mẫu' rồi ép họ phải phá thai giúp cô, khiến đám người bát nháo đó hoảng loạn, cô nói gì cũng khô chịu nghe, cứ đâm đầu phẫu thuật.
Mãi hơn 40 phút trôi qua, dường như không thể đứng yên chờ đợ được nữa, Thánh Lãm bất chấp phí đền bù mà cho người phá nát cửa phòng mổ, hỏi nguyên do tại sao mổ lâu như thế khiến anh ngủ gục.
Đám 'lương y như từ mẫu' kinh hồn trần tình rằng không thấy bào thai đâu cả, tìm hoài chẳng ra, sự vừg bị đánh vừa bị mất thanh danh bèn 'đóng đô' hẳn trong này.
Nhận được câu trả lời phiền não kia, Thánh Lãm trừng mắt nhì Khánh Ni trên bàn mổ, ép cô bất đắc dĩ phải nhún vai cười trừ.
-Tôi vốn không mang thai!
Và giờ thì, có người vui như trẩy hộ, có người vì mất mặt mà muốn đâm đầu vào gối tự tử, còn có cả người không ngừng phát ra những tràng cười lộ liễu.
-Tức cười chết mất, Khánh Ni! Em khiến anh muốn cưới em làm vợ rồi đó_Đặt tay lên bả vai Khánh Ni, Thánh Khải vừa lau nước quanh khóe mắt vừa nuối tiếc nói, có chút hối hạn vì lỡ không quay lại khung cảnh ban nãy cho đám anh em ở hậu phương như làm quà lưu niệm.
-Cậu còn ở đây làm gì?_Đưa ánh mắt lạnh lẽo khắc nghiệt chiếu tướng lên bàn tay đang đặt trên vai Khánh Ni, Thánh Lãm người tỏa ra ngút ngàn hàn khí, thanh âm dọa người cất tiếng hỏi.
Tinh mắt nhận ra biểu hiện không đáng có xuất hiện trên nét mặt Thánh Lãm, Thánh Khải cười đểu, đột ngột dặt lên trán Khánh Ni một nụ hôn.
Ngay sau đó, quả nhiên anh bị hai tên cận vệ lực lưỡng lôi đi.
-Đóng gói gửi về nơi hoang dã đi, đừng dể nó ở đây cắn bậy!_Ra lệnh cho tên cận vệ còn lại, Thánh Lãm túm lấy cổ tay Khánh Ni lôi đi_Về nhà thôi.Tại thời điểm đó, ở quán bar lớn nhất trong phố huyện đột ngột có sự xuất hiện của 3 chàng trai tuấn lãng câu hồn, phong thái cao quý, tinh ang trác tuyệt, làm bao cô gái xung quanh không nhịn được thổn thức.
-Sao vẫn chưa tới nhỉ?_Ném tấm mắt ra ngoài không gian hỗn loạn tựa như đang tìm kiếm cái gì đó, một chàng trai chừng 18 tuổi mang mái tóc đen phủ lấy gương mặt thon nhỏ nhẹ giọng lẩm bẩm, đôi mắt đen ánh vẻ nghi hoặc.
-Thánh Ca, bình tĩnh đi, chắc sẽ tới ngay thôi!_Lãng tử nhấp một ngụm rượu đỏ thói, một chàng trai khác hoang dại trong mái tốc nâu, người ôm ấp một cô gái thân hình bốc lửa khàn giọng cười, đoạn hôn chút một cái lên má cô nàng vẻ cưng chiều.
-Aiz! Có khi nào Thánh Khải kia không làm được không ta, tuy hắn có gan đối đầu bằng mặt với Thánh Lãm nhưng lại rất sợ bẩn, cực ghét phụ nữ nữa chứ_Chàng trai tên Thánh Ca thở dài vẻ ảo não, thanh âm non nớt như trẻ con thấm đẫm sự lo lắng_Có khi bị Thánh Lãm tóm rồi cũng nên!
-Tóm thì sao? Vai vế trong gia đình chúng ta ngang bằng, vả lại, hắn không thể động chạm đến chúng ta, như thế sẽ phạm luật lệ cha đề ra_Chàng trai lãng tình lại bật cười sảng khoái, tay liên tục sờ loạn trên người cô gái.
Tiếng nhạc xập xình huyên náo vang lên, chàng trai mang mắt kính nhưng không che nổi nét tuấn mị trên khuôn mặt vẫn giữ im lặng, không hề tham gia cuộc trò chuyện giữa hai người ngồi cạnh, chỉ chăm chăm nhìn màn hình Ipad trong tay.
Rồi bỗng, hắn ngẩng đầu, tầm mắt phóng xa, đậu lên một vài bóng người thân thể đen một mẫu lẫn trong đám người hỗn loạn, khuôn môi không chút biểu tình khẽ động, cong nhẹ.
Hắn đứng dậy, thong thả bước ra ngoài buồng nhỏ trong bar vừa ngồi.
-Thánh Minh, đi đâu thế?_Thoáng ngạc nhiên, Thánh Ca nhanh miệng hỏi.
Chàng trai lãng tình cũng rời mắt khỏi đường cong trên người cô gái, phóng mắt đến, đâu mắt xanh vốn bàng quang ẩn hiện sự nghi hoặc.
-Kiếm tiền!_Lia mắt nhìn hai người còn lại, Thánh Minh không nhanh không chậm đáp rồi bỏ đi.
Thánh Ca dời tầm mắt linh động, khuôn mặt thiên sứ lấy lại nét tươi rạng ngời trước đó. Chàng trai lãng tình-Thánh Ân cũng buông tha cho bóng hình của Thánh Minh, tiếp tục hưởng thụ con mồi trong tay.
Nhưng, chưa đầy mấy phút sau, một toán người mặc vest đen đã đứng trước mặt hai người họ, đều đều cúi đầu rồi kính cẩn nói.
-Tứ thiếu gia, Lục thiếu gia, đại thiếu gia mời hai người trở về gặp ngài ấy!
-Gì?_Kinh ngạc nhìn đám người, Thánh Ca trưng vẻ mặt ngây ngô cùng nụ cười thiên sứ chết người_Anh trai ta cho vời sao? Thánh Ân, chúng ta bị chơi rồi.
-Ờ!_Biếng lười ngồi dậy, Thánh Ân nhét một tờ đô la mệnh giá không rõ vào ngực cô gái rồi đứng dậy vươn mình, sửa sang quần áo, nét mặt vẫn tư lự không gợn sóng nhưng đáy mắt xanh thì không thể không che giấu.
=!!=!!=Stupid!=!!=!!=
Tại nhà Lâm Khánh Ni, một màn ly biệt đẫm lệ kinh điển không ngần ngại phô diễn trước mắt mọi người, làm người ta không khỏi nao lòng.
-Mẹ! Con không đi, bố mẹ nỡ để con đi sao?_Dùng hết sức lực cố vùng khỏi vòng tay của Thánh Lãm nhưng vô vọng, Khánh Ni đành lấy chân đá loạn, trên mặt mồ hôi đầm đìa như tắm.
-Khánh Ni, Thánh Lãm là người tốt, nó sẽ yêu thương chăm sóc con, con hãy theo nó lên Hà Nội đi!_Chấm chấm khăn mùi soa vào khoé mắt, Lâm phu nhân thương tâm quay mặt úp sấp vào vai chồng, bả vai run lên kịch liệt. Bà hạ thấp giọng nói nhỏ_Chồng à, ánh mắt Khánh Ni đáng sợ quá, em đấu không nổi, anh tự túc đi nhé.
-Đúng vậy, Khánh Ni, thủ tục chuyển trường chúng ta cũng đã làm xong, con chịu khó lên Hà Nội đi. Ở đó rất thích hợp cho con phát triển_Lâm lão gia dẫu mồ hôi lạnh chảy ròng nhưng vẫn hào hùng nói, ánh mắt nét mặt đầy kiên quyết.
-Không! Con không muốn, sao con phải...Ặc!_Khánh Ni còn muốn nói gì đó nữa, nhưng lại bị Thánh Lãm chẻ một phát sau gáy ngất lịm đi, người rũ như gà chết.
Thánh Lãm chỉ đợi có thế, lạnh lùng sửa người Khánh Ni, để người cô tựa hẳn vào người mình rồi hướng vợ chồng họ Lâm, gật nhẹ đầu.
-Khánh Ni thương tâm quá nên xỉu, 2 người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy_Nói đoạn, Thánh Lãm bế thốc Khánh Ni lên, đưa người vào chiếc ô tô sang trọng đậu gần đó. Lạnh nhạt đóng cửa, lạnh nhạt rời đi.
Vợ chồng họ Lâm có lẽ khổ đau quá nên không thèm nhìn bóng xa đang dần khuất, đi thẳng vào nhà, đóng rầm cửa.
Thình lình, bên trong vẳng ra tiếng cười sảng khoái thoả nguyệnSáng, nắng mai yếu ớt bắt đầu nhuốm màu sáng trắng tinh khôi lên vạn vật, tiếp thêm sinh khí tươi mới trong linh hồn chúng sinh hết thảy.
Đối với một người luyện võ, dậy sớm và tập thể dục là điều cần thiết và quen thuộc. Như thường lệ, Khánh Ni lờ mờ tỉnh dậy, rèm mi dày con vuốt khẽ động, mở hé đôi con ngươi đen mông lung.
Hương thảo dược nhàn nhạt căng đầy trong huyết quản, đem đến một sự thoải mái kì lạ.
Khánh Ni tham lam hít sâu, rũ bỏ cơn buồn ngủ rồi lồm cồm ngồi dậy, im lặng. Mái tóc đen dài bóng mượt ôm lấy bờ vai thon gầy của cô, giấu đi làn da trắng mịn mát lạnh.
Sau vài phút ngồi ngây ngốc, Khánh Ni theo thói quen vươn vai, đôi chân thon dài bước sịch xuống giường, miệng linh động ngáp ngắn ngáp dài đến mức đuôi mắt hẹp dài đong đầy nước. Cô mắt nhắm mắt mở bước đi, toan vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân thì đụng phải một bức tường lớn, thân thể chưa đứng vững giật lùi ra sau, loạng choạng ngồi phịch xuống mặt đá lạnh.
Khánh Ni đưa tay xoa trán đỏ một mảnh, mặt nhăn lên cáu bẩn. Đôi mắt trừng lớn nhìn bước tường màu hồng có hoạ tiết hoa đào hồng đậm trước mặt, nghi hoặc nhíu mày liễu.
-Đâu ra cái tường loè loẹt này vậy?
-Lâm tiểu thư, người tỉnh rồi?_Đáp lại câu lẩm bẩm của Khánh Ni là một giọng nói trong veo từ một góc nào đó vẳng đến, theo đó, một cô gái xuất hiện với bộ đồ nữ hầu thanh nhã với 2 tông màu đen trắng, mặt tươi cười nhìn Khánh Ni.
Khánh Ni cũng quay đầu nhìn nữ hầu, mày càng nhíu sâu.
-Cô là ai?
-Theo sự phân phó của Đại thiếu gia, từ nay Phong Tuệ sẽ là người hầu của tiểu thư, tiểu thư muốn gì, cứ sai bảo Phong Tuệ là được_Nữ hầu vừa đáp trả vừa đỡ Khánh Ni đứng dậy, nụ cười nhu hoà như nước.
Đại thiếu gia? Người hầu? Đầu Khánh Ni dày đặc dấu chấm hỏi, hoàn toàn lâm vào suy tư của chính mình.
Phong Tuệ thấy Khánh Ni không nói gì nữa liền nhẹ nhàng đưa cô vào phòng tắm, nặn sẵn một lượng kem nhỏ lên bàn chải, đặt vào tay cô rồi nói:
-Tiểu thư, trước người hãy đánh răng, rửa mặt, tắm sáng, thay áo quần bình thường rồi xuống tầng trệt dùng bữa sáng nhé, các thiếu gia cũng vừa tỉnh, khoảng 30 phút sau sẽ ăn sáng. Phong Tuệ xuống tầng trước nhé.
Nói đoạn, Phong Tuệ mặc Khánh Ni vẫn đang trong giai đoạn suy tư bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng tắm cho cô rồi đi mất.
Còn lại mỗi Khánh Ni, giờ cô vẫn một mực suy tư, nhưng cơ thể vẫn hoạt động bình thường, chỉ là không mấy chú tâm.
Cô máy móc cởi bỏ áo váy ngủ, quấn quanh mình chiếc khăn trắng to khủng rồi bước vào bồn tắm ngâm mình. Nước mát không làm cô tỉnh lại.
Cô nhúng đầu xuống đước. Vẫn chả tỉnh.
Cô ngây ngô đổ dầu gội đầu lên tóc, hai tay gội gội, vò vò. Lông mày vẫn nhíu chặt như cũ, chỉ là tay đầy bọ có hơi bận rộn một chút, lấy bàn chải đánh răng đánh qua đánh lại trong khoang miệng.
Gần 5 phút trôi qua, Khánh Ni mới nhớ đến Thánh Lãm, nghĩ hành động đánh ngất mình bỉ ổi của anh, người cô liền bật dậy.
Thì ra, đại thiếu gia này là Thánh Lãm!
Không nói không rằng, Khánh Ni không đoái hoài đến bộ dạng người quấn khăn sũng nước, tóc miệng đầy bọt trắng của mình, xông thẳng ra ngoài, hướng cái cầu thang hình trôn óc chạy như bay.
Bên này Khánh Ni nổi cơn thịnh nộ, bên kia, tại phòng bếp cũng đang ầm ĩ như chợ.
-Các thiếu gia, các người lẹ tay lên chút, sắp đến giờ ăn sáng rồi_Một giọng nói nghiêm nghị của một người phụ nữ trung niên vang lên, như nhắc nhở.
Ngay sau đó, là một loạt tiếng nhắc nhở khác cũng nhốn nháo vang lên.
-Đại thiếu gia, pha sữa không cần phải đổ đường!
-Nhị thiếu gia, trứng người khét rồi, khét rồi!
-Lục thiếu gia, đó không phải hotdog của người, đó là hotdog dành cho có, người lấy nhầm rồi.
-Ngũ thiếu gia, đừng chạy loạn, người nên lo sắp xếp đủ bát đĩa...á! Vỡ rồi! Nứt rồi! Đừng! Bể rồi.
-Tứ thiếu gia, phiền người tập trung cắt xúc xích, đừng ngắm gái nữa!
Bạn muốn hỏi, tại sao các thiếu gia cao cao tại thượng của Thánh gia lại tự mình vào bếp? Đó cũng là điều Khánh Ni đang trợn mắt nhìn trân trối hỏi ông trời.
Nhưng, cô chưa kịp mở miệng, một tiếng thét như lợn chọc tiết vang lên, đánh gãy mọi tiếng huyên náo.
-Lâm tiểu thư? Sao người biến thành cái dạng này.
Lập tức, ánh nhìn từ 4 phương 8 hướng đồng loạt nhìn về phía Khánh Ni, tất nhiên, không thể thiếu 12 con mắt cao qúy của 6 vị thiếu gia họ ThánhKhánh Ni âm thầm nuốt nước bọt, không hiểu sao, cô lại có cảm giác bản thân như là một miếng thịt ngon giữa một bầy sói đói, bị mười mấy con mắt lóe sáng dạ quang chĩa vào, thực sự rất khó chịu.
Nương theo ánh mắt của đám người nhìn xuống bầu ngực như ẩn như hiện dưới chiếc khắn tắm sắp có dấu hiệu trôi về đất mẹ, Khánh Ni phút chốc đờ người, một tay run run đưa lên mái tóc đầy bọt xà phòng, sà xuống khuôn miệng bị bọt kem che gần hết, cứng người nhìn đám bọt xốp mịn dính trên đầu ngón tay.
Rồi, cô nhanh chóng ngẩng đầu, ném đôi mắt đằng đằng sát khí quét một lượt đám người đang quan sát mình, ý niệm đầu tiên nổi lên chính là: Giết người diệt khẩu!
Không đợi Khánh Ni đích thân xuất chinh, Thánh Lãm đột ngột đứng chắn trước mặt cô, lạnh giọng hô lớn:
-Người đâu, khoét mắt đám dâm tặc trước mặt cho ta!
Lời Thánh Lãm vừa nói ra, dĩ nhiên gây chấn động, đánh tỉnh đám người đang hóa thạch. Nhưng, chẳng ai làm theo lời anh cả, vẫn đứng trơ ra đó với vẻ áy náy.
Thánh Lãm thấy vậy thì bực bội, toan quay đầu túm Khánh Ni đi thì cô nàng đã xông lên trước, cực kì lạnh lùng cầm hai tay hai cái chảo đen xì vẫn còn chả trứng ở giữa lòng, chỉ về phía đám hoàng thân quốc thích của Thánh Lãm:
-Không muốn chết thì khoét mắt ngay cho bà!
Ngay lập tức, Khánh Ni được Thánh Lãm dùng sức voi bắt lại, vác thẳng lên phòng trong tiếng kêu gào thảm thiết, để lại một căn bếp hỗn độn như đời thuở nào nó vốn vậy.
-Chậc! Đó là chị dâu tương lai của chúng ta đấy!_Tứ thiếu gia-Thánh Ân xoa cầm đánh giá, không kiêng nể mặt mũi của 'chị dâu' mình mà huỵt toẹt nói_Vòng một cũng được, rất có khiếu kích tình, hình như tay hơi có cơ, không sao, khỉ đột cũng phân biệt đực cái, có chút cơ cũng không mất đi nét nữ tính. Mông thì chưa rõ, lát phải bảo chị dâu xoay người lại mới thấy được, còn...
Một cánh tay thụi nhẹ vào eo của Thánh Ân, như đang ngăn cản bài 'thuyết trình về vẻ đẹp đích thực' của gã. Nhưng, gã lại không để ý, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
-Haiz, không biết tóc chị dâu màu gì nhỉ? Màu đỏ hoang dã của bò tót? Màu nâu bồng bềnh của hạt dẻ? Màu bạch kim óng ánh trong nắng? Hay màu đen của sự thuần khiết?
-Màu đen!_Một giọng nói trầm lãnh chen vào, giúp trí óc Thánh Ân khai sáng.
-Ồ! Màu đen sao? Đúng là một con ngựa ngoan ngoãn, hehe, rất có mùi vị nông thôn!_Thánh Ân nhắm mắt thỏa sức tưởng tượng, tay đặt lên cằm. Không biết nghĩ gì đó liền gật đầu lia lịa.
-Nông thôn cái óc ngươi!_Kẻ vừa khai sáng đầu óc cho Thánh Ân gầm lên, một câu không báo trước nhào vào người gã, ra sức đánh.
Thánh Ca đứng bên cạnh Thánh Ân tự động lùi ra xa, lắc đầu tỏ vẻ thương tiếc ột thế hệ.
Thánh Minh bận rộn lấy Iphone chụp hình, ý định rao mạng với giá cao, Thánh Khải không có chuyện gì làm thì đứng chém gió, chêm vài câu khiêu khích hai bên đẩy nhanh quá trình choảng nhau.
Đám gia nhân thì chẳng biết phải làm gì, luống cuống sai người nhảy vào can lại bị đánh không thương tiếc. Đúng lúc này, người vẫn luôn đứng một bên xem kịch mới từ từ mở miệng, chỉ nói một câu nhưng lại khiến ọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.
-Nên nhớ luật cha đề ra!
Lời nói của Thánh Nhạc vừa dứt, Thánh Khải ưa sạch sẽ, Thánh Ca thích tỏ vẽ dễ thương lẫn Thánh Minh chỉ biết đến tiền và tiền nhanh như cắt liền bay vào cuộc chiến, vận hết sức lôi hai tên ngươi sống ta chết kia ra, rất tích cực làm những người anh em tốt lau mồ hôi, bôi thuốc hiệu.
-Quản gia, chúng tôi vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả?_Trong lúc đó, nhị thiếu gia Thánh Nhạc lại dùng bộ mặt dịu dàng nhìn ông quản gia đứng cạnh, nhẹ giọng nói.
Ông quan gia tay run run cầm chặt quyển điều lệ dày gần 200 trăng, khốn khổ gật đầu cái rụp rồi liếc mắt ra hiệu cho đám người hầu ra ngoài.
-Các thiếu gia, lần này tôi sẽ bỏ qua, nhưng nếu có lần sau, tôi rất tiếc phải báo cáo cho lão gia!_Ông quản gia trịnh trọng tuyên bố rồi thở dài, lủi thủi lui ra ngoài.
-Mọi chuyện cũng do ngươi, Thánh Lãm, nếu ngươi không đưa cô gái đó về nhà thì trâu bò chẳng đánh loạn cả lên!_Thánh Khải luôn chớp thời cơ tốt để quở trách Thánh Lãm, hắn liếc xéo anh một cái, cương quyết nói_Đưa cô gái đó đi đi là tốt nhất!
-Được thôi, nếu cậu không muốn tiếp tục thừa kế tài sản nữa!_Thánh Lãm chán ghét đứng dậy, ném cho Thánh Khải một câu lạnh lùng rồi bỏ đi.
Thánh Ân tặc lưỡi, chép cái miệng đã bị đánh cho đỏ toe:
-Coi bộ có người đã mắc vào bẫy tình!
-Cẩn thận kẻo người ta đánh cho đấy!_Thánh Ca nguýt Thánh Ân một cái rồi cũng đi làm việc của mình, chẳng thèm đoái hoài gì đến phòng ăn lộn xộn kia nữa.
-Tôi cũng..._Thánh Khải đứng dậy vươn vai, toan bước đi thì bị cánh tay của Thánh Minh giữ lại.
-Đi đâu thế em trai...hôm nay đến phiên hai ta rửa chén dọn bếp đấy!_Thánh Minh cười, nhưng nụ cười lại méo mó u ám đến không tưởng, ép chết ý định chuồn đẹp của Thánh Khải ngay trong trứng nước.
Trong lúc này, Khánh Ni ở trong phòng lại được một bà ** giáo dục tư tưởng:
-Lâm tiểu thư, tiểu thư có thắc mắc tại sao nhà họ Thánh lại có 6 người con không?_Bà ** vỗ vỗ vai Khánh Ni, ôn tồn hỏi
Khánh Ni thò đầu khỏi chiếc chăn mỏng, giương đôi mắt tò mò nhìn bà **. Thực ra, cô cũng muốn hỏi điều này, tại sao trong nhà họ Thánh lại có nhiều thiếu gia đến thế, hơn nữa, nhìn bọn họ có lẽ cùng một tuổi với nhau.
Bà ** nhìn Khánh Ni, đột ngột nhớ lại bộ dạng thê thảm ban nãy của cô, không nhịn được bật cười:
-Tại vì...bọn họ đều là con rơi của Thánh lão gia!
Khánh Ni nhíu mày cực kì khó hiểu.
-18 năm trước, Thánh lão gia lấy Thánh phu nhân, liền biết được bà ấy không thể mang thai. Nhưng hai bên lại ngại li hôn, vì vẫn còn phải dựa vào nhau sinh tồn, nên Thánh phu nhân đã cho Thánh lão gia 1 năm đi 'gieo giống'. Không biết Thánh lão gia 'làm ăn' kiểu gì, gieo giống xong thì quên mất giống, để rơi 6 đứa con trai ở ngoài không hay biết. Mấy tháng trước, Thánh phu nhân mới nhớ ra, chợt hỏi ông, lúc này, Thánh lão giá mới hoảng hốt cho người đi tìm và đem về 6 người con.
Khánh Ni trố to mắt không biết nói gì...
Cái loại chuyện này....thật phiêuBà v.ú cười nhẹ, tiện tay mân mê lọm tóc đen nhanh của Khánh Ni, thần thần bí bí ghé miệng lại gần cô, hạ giọng, trên nét mặt già cỗi giăng đầy hứng thú.
-Có 6 điều tiểu thư cần ghi nhớ...
Khánh Ni hồi hộp dỏng tai lên, mắt nhíu lại, chuẩn bị một khoảng trong lớn trong não tiếp thu luồng thông tin mới.
-Đó là..."Đại thiếu gia lạnh lùng, nhị thiếu gia thánh thiện, tam thiếu gia yêu tiền, tứ thiếu gia tình thú, ngũ thiếu gia sạch sẽ, lục thiếu gia thiên sứ"!
-Cái này...nhìn qua cũng thấy mà_Khánh Ni xị mặt mất hứng, lầm bầm nói.
Bà v.ú chỉ chờ có thể sung sướng cười một cái. Nụ cười của bà rất đẹp, là nụ cười đôn hậu thuần phác. Khánh Ni cũng vì nụ cười này mà từ đầu đã có thiện cảm với bà.
-Cái chính là...'Đừng đùa giỡn với đại thiếu gia, đừng làm trái ý nhị thiếu gia, tránh xa tiền của tam thiếu gia, nam tính hóa trước mặt tứ thiếu gia, cấm lại gần ngũ thiếu gia và...không được tin lục thiếu gia...
Khánh Ni lập tức rơi vào trạng thái bán mịt mờ, cô nhăn mày, chớp mắt ngẫm ngợi, thật lâu mới quay sang bà v.ú trưng biểu tình khốn khổ. Bà v.ú lắc đầu, từ chối cho giải thích rồi đứng dậy nhẹ giọng dặn dò thêm một câu trước khi ra ngoài:
-Tiểu thư cứ ở trong phòng, đói cũng phải bám ở đây, tôi đi ra ngoài, trưa sẽ đem cơm lên cho tiểu thư.
-Tại sao lại không thể ra ngoài?_Khánh Ni theo bản năng hỏi lại. Tuy ban nãy hơi mất mặt một chút, nhưng chưa đến nỗi đóng cửa tự kỉ trong phòng thế này. Hơn nữa, cô cũng không phải là trạch nữ, không ra ngoài sẽ cảm thấy ngứa ngáy chân tay.
-Tiểu thư cứ tin tôi đi, không thiệt đâu_Bà v.ú cười ẩn ý rồi đi ra khỏi phòng, để lại một nỗi khó hiểu nghẹn ứ trong cổ họng Khánh Ni.
Đến trưa, bụng của Khánh Ni chưa rục rịch đã nghe thấy tiếng động ồn ã từ tầng dưới vọng đến, hòa lẫn bên trong là tiếng người hò hét huyên náo. Mang theo cơn tò mò càng ngày càng dấy lên mạnh mẽ, cô từ từ mở cửa, hé mắt ti hí nhìn ra bên ngoài.
Chẳng có ai cả! Khánh Ni mở rộng cửa, rón rén đi ra, mắt vẫn mở to quan sát xung quanh.
Được một lúc, sự cảnh giác trong Khánh Ni bị sự an tĩnh ở tầng trên làm tụt giảm nhanh chóng. Đương lúc cô thong thả bước xuống cầu thang, một ông anh vệ sĩ đã hớt hải lao đến, mạnh bạo chụp lấy thân thể cô che chắn cho tâm thân đô con của mình.
Khánh Ni bị hành động này làm bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì Thánh Lãm cũng đột ngột xuất hiện ở bậc thang phía dưới. Tên vệ sĩ thấy thế, hoảng hốt xô Khánh Ni vào lòng anh, còn mình thì co vó tháo chạy lên tầng trên, phút chốc biến mất tăm dạng.
Một loạt hành động đột ngột xảy đến, đối với một bộ não không mấy tinh nhạy và có xu hướng đình trệ như của Khánh Ni phải nói là 'ăn' không tiêu, thế nên, cô nàng chỉ có thể ngu ngơ nằm trong lòng Thánh Lãm, tham lam hít hà một chút tư vị nam tính phảng phất quanh anh.
Thánh Lãm cũng chẳng làm cái phản ứng quân tử thường làm, ném cho tên vệ sĩ núp trên lầu một ánh nhìn ghi thù rồi ôm Khánh Ni, đúng hơn là kéo lê xuống lầu, rẽ lối đến phòng ăn.
Ở phòng ăn, trên một chiếc bàn dài đủ 22 chỗ ngồi, một đám người mặc áo quần gia nhân đã an vị. Bọn họ cúi đầu, khuôn mặt đủ dạng méo mó tròn vo cao dài thấp lùn giăng đầy bi tráng, cứ như thể họ sắp phải đeo kiếm dắt ngựa ra trận, hi sinh vì tổ quốc vậy.
Khánh Ni nhìn họ, có cảm giác họ cũng đang đưa ánh mắt đồng cảm cùng tiếc thương một thế hệ nhìn mình, sự hiếu kì lại dâng đầy nghẹn đến cổ họng.
-Một người mới?_Rời mắt khỏi đống chất lỏng mỡ đặc quánh bị mình làm đổ thành một vũng bất khả xâm phạm, Thánh Ca sáng mắt nhìn Khánh Ni đứng trước bàn ăn, không thèm lau sạch bàn tay dính mỡ mà chạy lại gần, galang kéo ghế_Chị dâu, mời ngồi...mời ngồi...
Thánh Lãm đằng sau trừng mắt nhìn Thánh Ca, khiến cậu chàng có chút sợ hãi thối lui.
-Cũng nên cho vợ cậu nếm thử một chút tay nghề chứ?_Không biết từ khi nào đã đứng chình ình ở phía sau Thánh Lãm, Thánh Nhạc nhỏ giọng mách nước, nụ cười thánh thiện của một vị thần được anh ta vận dụng triệt để, chòi lòa đến ghê rợn_Nghe nói con gái thời nay thường thích đàn ông ga lăng vào bếp
Thánh Lãm không cần tần ngần do dự, ngay lập tức kéo ghế bảo Khánh Ni ngồi.
Người ta mời mình không cần khách khí, Khánh Ni cũng không nói nhiều đặt bàn tọa ngồi xuống. Đám người ngồi trên bàn thống khổ gửi về cô hàng nghìn ánh mắt đồng cảm u uất.
-Hôm nay 19 mạng, mức tiêu thụ chắc chắn sẽ cao hơn so với ngày thường_Thánh Minh thuần thục bấm máy tính, ánh mắt như có như không liếc qua Thánh Khải đang tiêu phí hết một đống xà phòng để khử trùng khử mùi bàn tay mình, nhanh như cắt ném cho hắn 1 chiếc đũa.
Chiếc đũa mạnh bạo xé tạt màng không khí, vun vún lao về phía chai dầu Thánh Khải đang cầm, đánh rớt nó xuống đất.
Thánh Khải tức giận quắc mắt đỏ ngầu nhìn Thánh Minh, toan nhào vào báo thù cho chai xà phòng tội nghiệp thì anh ta đã cất chất giọng trầm khàn của mình:
-Cậu muốn rửa thì trả tiền đi.
Thánh Khải thật tình rơi hắc tuyến, hắn suýt quên mất, ông anh này dị ứng với mùi tiền.
Nhận thấy đã đến giờ 'lành, các thiếu gia họ Thánh bắt đầu bày biện những món ăn mình vừa tận tay chế biến lên đĩa, tỉ mẩn trang trí.
Tuy Thánh Ân là kẻ mê gái không ra gì, nhưng về phương diện thẩm mĩ, gã đứng thứ 2 không ai hóng hớt đứng nhất. Do đó, gã chưa bao giờ để lọt lưới bất kì mĩ nữ nào gã vô tình nhìn thấy.
Với Thánh Ân, trang trí cũng như mặc áo quần lên đường cong của phụ nữ. Cần phải tỉ mẩn, chăm chút từng ngõ ngách, để đạt đến trình độ đẳng cấp của nghệ thuật. Vì vậy, lúc gã đưa đĩa thức ăn cho 'đồng bọn' đem ra ngoài, Khánh Ni đã ngáp liền tù tì 4 cái.
Thức ăn được bày lên, đám gia nhân ngồi trên bàn vừa thả lỏng tâm trí đột ngột run rẩy, ai nấy đều nhìn cái bụng của mình, sắc mặt một mảnh tái nhợt. Trong lúc đó, Khánh Ni lại hoàn toàn mãn nguyện nhìn những cái đĩa được trang trí hoa mĩ, dạ dày sục sôi thét gào liên tục.
Cô không kìm được đưa đũa hướng về phía đĩa mỳ ý khiêu gợi, vắn thành một đống lớn mì rồi bỏ thẳng vào miệng, hạnh phúc đến tít mắt cười.
Đám gia nhân trừng mắt lớn nhìn Khánh Ni, cơ miệng đều mở ra đầy vẻ kinh ngạc.
1 giây...2 giây...3 giây
Chưa có chuyện gì xảy ra, Khánh Ni đã ăn đến đống mì to thứ hai.
"Chẳng nhẽ tài nấu ăn của các thiếu gia đã được cải thiện?" Đám gia nhân bừng tỉnh đại ngộ, chợt long lanh mắt nhìn thức ăn trước mặt, yên trí cầm đũa gắp bỏ vào miệng.
Vừa nuốt xong, một vài người có giấu hiệu muốn nôn ọe nhưng không thể, một vài người khác lại cố hết sức nuốt tọt thức ăn vào miệng, sự bi tráng ban nãy cũng dần tái hiện trên mặt họ.
Như chỉ đợi có thế, Khánh Ni đang ăn mì chợt dừng lại, trưng đôi mắt trắng dã tê dại nhìn thẳng vào khoảng không nào đó phía trước. Đôi đũa inox trên tay cô rơi xuống bàn, tạo nên những thanh âm cô động quẩn quanh.
Rồi, thân thể Khánh Ni nằm oàm xuống bàn, trên khóe môi đã bạc nhếch trào vấy một dòng chất lỏng trắng xóa, thảng hoặc, cũng có vài vật thể lạ được gọi là bong bóng trương lên, nổ cái bọc, tan biến...