Edit by LinhMaroon
Chương 56: Đêm ba mươi (1)
Từ hôm Giang Ly nói hươu nói vượn với tiểu thư tiếp tân xong, tôi đến xQ vô cùng thuận lợi. Hơn nữa ánh mắt của nhân viên xQ nhìn tôi, chậc chậc, tràn đầy kinh sợ, đôi khi còn có thể xen lẫn một tia ám muội hoặc là ghen ghét, tôi rất ít khi có thể hưởng thụ được ánh mắt như vậy, thế nên tiểu nhân đắc chí, càng tích cực đưa cơm cho Giang Ly hơn.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, nháy mắt đã đến Tết Âm lịch, phần lớn nhân viên của xQ đều xin nghỉ, mà Giang Ly, đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.
Vì vậy trước đêm ba mươi một ngày, tôi và Giang Ly lên máy bay đến thành phố L.
Thị trấn K là một huyện cấp thành phố bình thường của Trung Quốc, cách thành phố L không xa, ngồi xe đại khái hơn một giờ là tới nơi, ba mẹ Giang Ly từ trước đến nay đều sống ở đó. Tôi luôn luôn chờ mong được đến thị trấn K để hiểu biết thêm một chút, bởi vì tôi đặc biệt muốn coi coi thị trấn K có cái gì đặc biệt mà có thể chế tạo ra một kẻ tai họa của nhân gian như Giang Ly.
Lúc chúng tôi đến nhà Giang Ly, đã là gần nửa đêm, xung quanh đều rất yên tĩnh, chúng tôi cực kỳ nhẹ nhàng. Nhà của Giang Ly ở trong một khu nhà của ở trong thị trấn K, nghe nói trong khu này có rất nhiều hộ gia đình đều là giáo viên, có mấy người lại còn là giáo viên ngữ văn…
Không sao, tôi không sợ, mẹ chồng tôi là giáo viên ngữ văn cơ mà, sợ cái quái gì cơ chứ… Tôi vừa bước theo sau Giang Ly, vừa miên man suy nghĩ tự mình tăng thêm lòng can đảm.
Cha mẹ Giang Ly rất nhiệt tình chào đón chúng tôi, nhưng mà nhìn thấy mỹ nữ giáo viên ngữ văn kia, tôi vẫn có chút sợ. Aiz, tôi làm sao lại thiếu tinh thần như vậy chứ….
Ăn xong cơm tối, hàn huyên một lát, tôi liền thấy buồn ngủ. Hôm nay bôn ba cả một ngày, quá mệt mỏi.
Nhưng mà lúc đi ngủ tôi liền phát hiện một vấn đề. Tôi phải ngủ chung với Giang Ly trên một cái giường, đắp chung một cái chăn.
Cái giường này là một chiếc giường đôi tiêu chuẩn dành cho hai người, so với cái giường của Giang Ly nhỏ hơn rất nhiều. Hơn nữa… Tôi còn chưa từng cùng Giang Ly đắp chung một cái chăn bao giờ ách…
Tôi nhìn trộm qua Giang Ly, dáng vẻ của hắn giống như chẳng sao cả. Khốn, anh không có cảm giác với phụ nữ, không có nghĩa là tôi không có cảm giác đối với đàn ông có được không!
Không hiểu sao trên mặt của tôi dâng lên một trận khô nóng, tôi cúi đầu xấu hổ kéo chăn, rụt rè nói: “Cái kia… Có cần tìm mẹ anh lấy thêm một cái chăn nữa không?”
Giang Ly mặt không biểu cảm hỏi một đằng đáp một nẻo: “Là mẹ chúng ta.”
“Được rồi, thì mẹ chúng ta,” Tôi nuốt nước miếng, có chút khẩn trương, “…” Rốt cuộc là có còn cái chăn nào nữa không vậy…
Giang Ly bổ một câu thiếu chút nữa làm tôi chết sặc, hắn nói: “Nhà chúng tôi hơi nghèo, chắc là không có chăn khác đâu.”
Tôi bị sét đánh không nhẹ, miễn cưỡng có thể đứng vững. Thiện tai, nhà anh nghèo? Anh ấy, đường đường là người sáng lập ra xQ, chắc không đến nổi một cái chăn cũng không mua nổi chứ?
Giang Ly hình như cũng ý thức được cách nói này không được thuận cho lắm, vậy nên hắn đánh nói: “Để tôi hỏi thử xem.” Hắn mới xoay người bước ra khỏi cửa, chưa được bao lâu đã quay lại. “Tôi hỏi rồi, chắc là có, đáng tiếc là mẹ tôi dạo này mới được tặng một loại băng phiến kiểu mới, bây giờ chăn mền không dùng đến đều bị đem đi xông băng phiến hết cả rồi.”
Tôi cắn răng: “Không sao, tôi không ngại.” Không phải là bị xông băng phiến vài ngày hay sao.Tôi gần đây luôn mơ thấy mộng xuân, mơ thấy Giang Ly hôn tôi. Bạn nói xem nhỡ đâu tôi trong lúc ngủ mơ không cẩn thận một cái thú tính nổi lên, đem Giang Ly làm gì đó, tôi làm sao mà sống tiếp được.
“Cô xác định? “Giang Ly xấu xa nhìn tôi, “Cô xác định sẽ không để ý đến cái mùi băng phiến hỗn tạp giữa mùi hoa đinh hương với mùi nước tiểu chứ?”
Tôi rùng mình một cái, sao cái băng phiến này biến thái vậy, hoa đinh hương với nước tiểu!
Thế nên tôi đành cúi đầu: “Thật ngại quá, tôi cực kỳ để ý.” Được rồi, một chăn thì một chăn luôn, Quan Tiểu Yến tôi đây cũng không phải loại người không có định lực, ừ hừ!
Tôi nằm trên giường, có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng hít thở của Ginag Ly ở bên cạnh, càng có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập của chính mình. Tôi cảm thấy mình thật sự điên rồi. Con người tôi tuy có chút háo sắc một chút, nhưng mà đâu phải là kiểu người sắc mê tâm khiếu chứ, huống hồ thái độ của tôi đối với sắc đẹp cho tới bây giờ đều là chỉ đứng xa mà nhìn chứ không chơi đùa, nhưng mà bây giờ…
Tôi trở mình quay lưng về phía Giang Ly, đè nén lại trái tim đang đập loạn của mình. Tôi cảm thấy mình có thể làm một cái chén đi là vừa, lại đi hoa si với một tên đồng tính luyến ái.
Bời vì ban ngày quá mệt mỏi, cho nên tôi miên man suy nghĩ trong chốc lát, bất tri bất giác ngủ lúc nào không biết.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy cực kỳ sớm, đương nhiên, Giang Ly dậy còn sớm hơn tôi, nói đúng ra, là Giang Ly một nhà ba người nhà bọn họ đều sáng sớm đã rời giường đi tập thể dục… Quả nhiên thói quen biến thái này của Giang Ly là có truyền thống.
Bắt đầu từ lúc sáng khi tôi nhìn thấy Giang Ly, hắn luôn luôn thỉnh thoảng hắt xì một tiếng. Thế nên tôi tốt bụng ân cần thăm hỏi hắn, không ngờ hắn lại bất mãn nhìn tôi một cái, nói: “Không phải bởi vì nửa đêm cô giật hết chăn mền trên người tôi, Quan Tiểu Yến, cô ngủ cũng thật náo nhiệt.”
Tôi lại ỉu xìu đỏ mặt, dứt khoát không thèm để ý đến hắn nữa.
Ăn xong bữa sáng, bố mẹ chồng của tôi liền lôi giấy và bút mực ra chuẩn bị viết câu đối. Đã lâu rồi tôi chưa thấy qua viết câu đối, cho nên trong đầu tôi câu đối đã hoàn toàn là thứ mua được mà không phải viết ra. Thế nên nhìn dáng vẻ một nhà ba người dòng dõi thư hương trước mặt này tụ tập cùng một chỗ mài mực soàn soạt, tôi đột nhiên cảm thấy mình thật là thấp hèn a a a a a….
Mỹ nữ giáo viên ngữ văn viết xong một bộ câu đối, ngẩng đầu lên nhìn tôi cười hòa ái, nói: “Tiếu Yến, đến đây cùng viết đi.”
Tôi rụt rè lắc đầu: “Ha ha, con…con không biết…”
Giáo viên ngữ văn nhiệt tình kéo tôi qua: “Không sao, Giang Ly cũng đâu có biết. Lễ mừng năm mới viết mấy chữ dán lên có thể mang đến vận may.”
Tôi cúi đầu nhìn chữ “Phúc” thật to cực đều đặn kia của Giang Ly, nghĩ thầm, thì ra giáo viên cũng biết nói dối với mê tín.
Kệ đi, viết thì viết, dù sao tôi cũng không phải kiểu người quái dị, là mọi người muốn tôi viết, có dọa người cũng không phải lỗi của tôi. Tôi cầm lấy bút lông, vung lên mà quệt, trên tờ giấy hồng viết bốn chữ to ” Tài nguyên nghiễm tiến”*, có mấy nét giống hệt như lông mày của Shin cậu bé bút chì, có mấy nét hệt như tay chân của người nghiện ma túy, tôi viết xong, cũng không đành lòng mà ngắm.
* Tiền vào như nước ấy bà con ạ =))
Mỹ nữ lão sư cười ha hả mà đem “Tài nguyên nghiễm tiến” tôi vừa mới viết đặt trên bàn hong khô, tôi có chút xấu hổ, lần lượt nhìn vẻ mặt của mọi người. Bố chồng tôi coi như không có gì khác thường, vẫn hiền lành cười như cũ, mà Giang Ly, hắn tuy cười, nhưng trên mặt viết đầy một chữ “Khinh”. Cho nên đầu tôi nóng lên, nói với hắn: “Kỳ thật con viết theo lối viết thảo.*”
* lối viết chữ Hán có nét bút liên tục, viết nhanh… chị Yến đây chắc là viết theo kiểu cuồng thảo =))
Tôi vừa nói như vậy, chính thức viết theo lối viết thảo Giang ba ba vặn vẹo quay mặt về phía sau…
Thế nên tôi lại càng thấy xấu hổ thêm. Đúng lúc này, mỹ nữ giáo viên ngữ văn đi tới, tôi giống như bắt được phao cứu sinh, hy vọng bà đến giải vây cho tôi một lát. Ai ngờ bà lại cực kỳ kích động bước tới, ở trên giấy hồng viết bốn chữ xinh đẹp “Sớm sinh quý tử”, sau đó lại kích động cầm lên hong khô…
Tôi cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Giang Ly. Tôi thấy mặt mình nóng lên, rất nghiêm trọng, tôi nghĩ tôi hẳn là sinh bệnh rồi, bệnh mạc danh kỳ diệu…
Nhiệm vụ dán câu đối được giao cho tôi và Giang Ly. Khi tôi đem “Tài nguyên nghiễm tiến” dính lên một cái cánh tủ trong phòng Giang Ly, tôi quay đầu, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Giang Ly, nói: “Tôi viết cực kỳ khó coi đúng không?” Kỳ thật tôi đang muốn anh an ủi tôi vài câu.
Quả nhiên, Giang Ly an ủi tôi nói: “Còn có thể dùng được.”
Tôi cảm động nhìn hắn, lúc này, hắn lại bổ sung một câu: “Ít nhất cũng có thể trừ tà.”
Tôi: “…”
…
Sau buổi trưa tôi cùng Giang Ly đi xem hội chùa. Hội chùa năm mới rất náo nhiệt, tôi mua rất nhiều thứ linh tinh, đều nhét cho Giang Ly xách hết. Trong hội chủa có rất nhiều thứ tuy thú vị, nhưng cũng không có gì mới mẻ, nhưng mà có một chuyện lại làm cbo tôi ngạc nhiên không thôi. Tôi phát hiện, chỉ ngắn ngủn trong vòng mười lăm phút kể từ khi chúng tôi đi bộ từ trong sân khu nhà cho đến hội chủa, những người gặp trên đường, trong mười người thì có tám người biết Giang Ly, lại còn thân thiết chào hỏi với hắn. Người nào lớn tuổi một chút sẽ gọi hắn là “Tiểu Giang” hoặc là “Tiểu Ly”, nhỏ tuổi hơn một chút thì gọi thẳng tên hắn, còn có một số người gọi hắn “Giang ca ca” “Giang ca” “Ly tử ca”…
Tôi thấy cực kỳ kỳ lạ, thị trấn K tuy rằng không lớn, nhưng mà cũng không nhỏ mà? Làm sao tất cả mọi người hình như đều rất quen thuộc vậy?
Tôi có chút lạ lùng, bèn hỏi Giang Ly: “Anh quen bọn họ?”
Giang Ly cực kỳ thản nhiên trả lời: “Không quen.”
Tôi: “…”
Tôi nhìn dáng vẻ điềm nhiên như không của Giang Ly, thay hắn 囧 một cái, lập tức lại hỏi: “Nhưng mà bọn họ giống như đều biết anh… ách…”
Giang Ly tiếp tục bình tĩnh: “Chắc là do thanh danh của cha mẹ chúng ta rất nổi tiếng.”
Nhìn Giang Ly trấn định như vậy, tôi cũng tin, hơn nữa âm thầm bắt đầu sùng bái hai vị giáo sư nhân dân kia. Đương nhiên sau này tôi nghe Hàn Kiêu kể, mới biết rốt cuộc đây đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra, thì ra, thì ra, sự nổi tiếng của Giang Ly, rất có thể còn áp đảo hắn… à không, cha mẹ của chúng tôi. Vì sao ư?
Thị trấn K là một trấn rất nhỏ, giáo dục ở đây tương đối tụt hậu, nếu có một đứa con có thể thi đỗ Đại học Thanh Hoa Bắc Kinh danh tiếng, nhất định sẽ là một sự kiện oanh động toàn thành phố. Mà Giang Ly, hắn chính là một lần thi đã đứng đầu cuộc thi đại học làm thủ khoa của bọn họ, đúng vậy, một lần, thủ khoa thi đại học…
*** sùng bái ~ ing… em thề em hứa em đảm bảo trên đời này “côn trùng” như kiểu Giang ca nếu không bị liệt vào hàng sách đỏ thì cũng đã tuyệt chủng từ lâu rồi>___<
Đoạn kế tiếp rất nà ngọt ngào nhá…Tiểu Yến chính thức nhận ra tình cảm của mình rồi …ô bạn lại lỡ miệng xờ poi mất rồi… thiện tai thiện tai ***
Trung Quốc có rất nhiều người có thói quen ở tối đêm ba mươi xem Xuân Vãn*, tôi chính là người như vậy, bố mẹ chồng tôi cũng vậy. Về phần Giang Ly…Hắn có như vậy hay không đã chẳng phải chuyện gì quan trọng nữa rồi…
* Một chương trình cuối năm giống Gặp nhau cuối năm ở bên mình ấy.
Lúc một nhà bốn miệng đang hào hứng bừng bừng ngồi trước TV xem Xuân Vãn, tuy rằng tôi bị bộ lễ phục của người dẫn chương trình làm cho tôi bị sét đánh đến mất hồn, mặc dù có mấy màn vũ đạo thật sự làm cho người ta đầu váng mắt hoa, chẳng qua tôi thấy ánh sáng sân khấu được thiết kế thật đẹp, do đó cũng cố mà xem. Xem được gần hai tiếng, trừ tôi ra, ba người còn lại đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Tôi nhìn trái nhìn phải, ngại ngùng nói: “Hay là cả nhà mình đi ngủ sớm một chút đi?’
Giáo viên ngữ văn lắc đầu: “Nhà mình còn đón giao thừa, con thấy mệt thì cứ đi ngủ trước đi.”
Nhưng mà tôi rất hưng phấn, một chút cũng không thấy buồn ngủ.
Lúc này, Giang Ly đột nhiên nói: “Xuân Vãn năm nay chán chết đi được!”
Tôi vừa định lắc đầu, đã thấy giáo viên ngữ văn cùng với giáo viên số học phi thường nhất trí gật đầu. Ách, chẳng lẽ bọn họ không thấy sân khấu được thiết kế rất đẹp sao? ( cô làm ơn tập trung vào trọng điểm có được không = = )
Giáo viên số học đề nghị nói: “Hay là cả nhà mình xem phim đi.”
Hai người kia nhất trí đồng ý. Tôi hỏi Giang Ly: “Phim gì vậy?”
Giang Ly bình tĩnh trả lời: “Phim kinh dị.”
Tôi: “…”
Có cần biến thái đến như vậy không, đêm ba mươi lại đi xem phim kinh dị? Một nhà ba người này là loại người gì vậy a a a a a a….
…
Tất cả đèn trong phòng đều bị tắt đi, trên ghế bốn người ngồi song song, ánh sáng xanh yếu ớt từ màn hình TV chiếu vào mặt bốn người, hết sức quỷ dị.
Tôi nghe thấy âm nhạc rùng rợn kinh hồn trong TV, cám thấy tóc gáy từng cây từng cây một lần lượt dựng lên.
Tôi không phải chưa từng xem qua phim kinh dị, nhưng mà chính bởi vì xem nhiều quá, bây giờ mới càng thêm sợ hãi, bởi vì tôi biết rõ, thứ này ám ảnh người ta đến như thế nào. Hơn nữa nếu là mấy phim tôi đã xem rồi thì không nói làm gì, nhưng mà nghe nói, nghe nói đây là phim mới ra của năm nay, hai vị giáo sư nhân dân nhất định không cam lòng xem trước, muốn chờ con trai con dâu về xem cùng.
Tôi xem như mở rộng tầm mắt, thì ra phim kinh dị cũng có thể lấy ra mừng tuổi.
Tôi cuối cùng cũng hiểu cho Giang Ly, có cha mẹ bựa như vậy, hắn không bựa mới không có gì để nói. Đồng thời tôi cũng bắt đầu thông cảm cho hắn, nghe nói thằng nhóc này từ nhỏ đã bị phim kinh dị hun đúc, chẳng trách tình cách của hắn biến thái như vậy, kỳ thật cũng không thể trách hắn hoàn toàn…
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cái đầu máu chảy đầm đìa!
Tôi “A” một tiếng thảm thiết, tiện tay túm lấy một cái gì đó bên cạnh, gắt gao nắm chặt. Khi tôi bị vật kia nắm lại xong, tôi mới phát hiện, thì ra tôi bắt được cánh tay của Giang Ly.
Khuôn mặt dày dặn của tôi chợt đỏ bừng, ngượng ngùng thả tay hắn ra, tiếp tục xem TV. May mà bây giờ trong phòng tương đối tối, mọi người không nhìn thấy sự xấu hổ của tôi.
Theo nội dung của bộ phim, trong phòng thỉnh thoảng lại truyền ra một hai tiếng gào thét của của tôi, trừ cái đó ra, cũng chỉ có những tiếng động làm cho người ta sởn gai ốc ttrong TV.
Sau đó, nữ diễn viên ở trong đêm hôm khuya khoắt, bước vào trong hoa viên của mình. Xung quanh có ánh sáng lờ mờ, rất u ám, làm cho tâm trạng người ta nặng nề vô cùng. Trong hoa viên yên lặng đến chết chóc, làm cho người ta cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra .
Nữ diễn viên bước từng bước về phía sâu trong hoa viên, từng bước từng bước….
Tôi ngừng thở, mắt không chớp lấy một cái, gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Xuất hiện, tên kia sắp xuất hiện…
Đúng lúc này, có một bàn tay, chậm rãi, bò lên trên bờ vai tôi….
Tôi “Á” một tiếng, phản xạ có điều kiện muốn nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha run rẩy vung tay loạn xạ, lại bị cánh tay kia gắt gao ấn xuống ghế.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị chủ nhân của cánh tay kia lôi vào trong lòng, ôm chặt chẽ. Sau đó người kia thấp giọng bên tai tôi, có chứa chút vui vẻ mà nói: “Tất cả đều là giả, cô sợ cái gì?”
Nỏi nhảm, tôi cũng biết là giả, nhưng mà… nhưng mà đúng là rất khủng bố nha…
Không đúng, là Giang Ly? Giang Ly hắn lại dọa tôi? Tôi kịp phản ứng lại, giãy dụa muốn tách ra khỏi Giang Ly, đồng thời phẫn hận chất vấn hắn: “Giang Ly, anh sao lại dọa tôi chứ! Anh không biết dọa người có thể làm chết người sao?!”
Giang Ly cũng không buông tay, hắn khẽ hất hàm, cực kỳ có cảm giác hồi hộp nói: “Mau xem đi, cái xác không đầu kia xuất hiện rồi.”
Tôi quay đầu nhìn về phía màn hình TV, chỉ thấy cái thi thể không đầu kia lẳng lặng xuất hiện phía sau lưng nữ diễn viên, sau đó hắn vươn hai tay lên, nhẹ nhàng mà túm lấy đầu của cô ta…
Tôi hét thảm lên một tiếng, hai tay gắt gao ôm lấy Giang Ly, vùi mặt trong lồng ngực của hắn không dám xem tiếp. Quá quá quá quá kinh khủng!
Tôi cảm thấy nhất định tôi là bị phim kinh dị kích thích làm cho thần kinh rối loạn rồi, bởi vì tôi cảm thấy lồng ngực của Giang Ly dường như đang rung lên nhè nhẹ, hắn giống như… đang cười?
Xem phim kinh dị không thét lên thì thôi, còn có thể bật cười sao? Quả nhiên thế giới này so với phim kinh dị còn “ảo” hơn rất nhiều!
Tôi nép vào trong ngực Giang Ly, đột nhiên phát hiện, tư thế của hai chúng tôi như vậy, thập phần thập phần, mờ ám. Tôi cảm thấy mặt mình như phát sốt vậy, tất cả xung quanh đều không tồn tại, chỉ còn lại cánh tay mạnh mẽ cùng với lồng ngực rắn chắc của Giang Ly. Tôi dè dặt ngẩng đầu lên nhìn Giang Ly, lại phát hiện hai mắt của hắn vẫn nhìn thẳng vào màn hình TV, một chút biểu cảm cũng không có. Hai tay của hắn vẫn ôm lấy tôi như cũ, hoàn toàn không có ý định buông ra, phảng phất như hết thảy những chuyện này đều là đương nhiên.
Tôi cúi đầu xuống, trong lòng có chút khổ sở. Thì ra Giang Ly chẳng hề quan tâm, hắn thật sự một chút cũng không để ý. Hắn ôm tôi, tựa như ôm một con mèo nhỏ đang bị kinh hãi, ung dung mà tự nhiên.
Hắn sẽ không thích tôi, hắn chỉ thích đàn ông.
Nhưng mà, tôi giống như có chút yêu thích hắn…
Tôi cọ vào cổ Giang Ly, chọn lấy một tư thế thoải mái tựa vào ngực hắn. Tuy sự ôm ấp này không thuộc về tôi, nhưng mà… hãy để cho tôi mượn trong chốc lát thôi. Tôi biết rõ làm như vậy là không đúng, nhưng mà tôi vẫn không thể khống chế được bản thân.
Tôi thực bội phục chính mình, trong tình cảnh hỗn loạn như vậy mà vẫn có thể ngủ ngon lành. Có lẽ là bởi vì sự ôm ấp của Giang Ly quá ấm áp thoải mái chăng?
Tôi không kịp đón giao thùa, cũng không xem được pháo hoa bắn lúc nửa đêm. Lúc tôi tỉnh lại, đã là đêm khuya, bên cạnh giường chỉ có ánh sáng màu cam nhàn nhạt của chiếc đèn bàn đang tỏa sáng, ấm áp mà yên tĩnh.
Tôi là bị nước tiểu làm cho nghẹn tỉnh.
Lúc tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy trên lưng hơi nằng nặng, sau lưng tựa vào một thứ gì đó rất cứng cáp. Tôi vô ý thức vươn tay chạm đến giữa eo, sau đó mò thấy một cánh tay.
Cho nên trong nháy mắt tôi trở nên thanh tỉnh. Sau đó tôi phát hiện, tôi đang ngủ trong vòng tay của Giang Ly.
Lúc này chúng tôi nằm cùng trên một chiếc giường, tôi dựa vào trong ngực Giang Ly, hắn choàng tay qua eo tôi, cằm để trên đầu tôi, tư thế muốn thân mật bao nhiêu thì có bấy nhiêu thân mật, tựa như một đôi vợ chồng ân ái.
Đầu của tôi như bị một vật gì đó nặng nề tông phải, thật lâu sau mới hồi hồn trở lại. Nhưng mà đáy lòng của tôi lại trở nên quay cuồng, Giang Ly, tại sao hắn lại ôm tôi ngủ?
Tận sâu trong đáy lòng tôi cất giấu một đáp án mong đợi nào đó, nhưng mà, đáp án kia cứ một lần lại một lần bị tôi chối bỏ.
Nội tâm của tôi vùng vẫy trong chốc lát, phát hiện chính mình thật sự không có cách nào tìm được sự cân bằng giữa tình cảm và lý trí, đành phải dứt khoát vứt bỏ những thứ loạn thất bát tao gì đó trong đầu, trước giải quyết vấn đề sinh lý quan trọng hơn.
Vậy nên tôi từ trong lòng Giang Ly đứng dậy, khoác thêm áo đi vào phòng vệ sinh.
Trở lại phòng ngủ, tôi do dự một chút, nằm xuống bên cạnh Giang Ly, cách hắn hơi xa một chút. Có những thứ nếu đã biết là không chiếm được, như vậy tôi tình nguyện bản thân không cần phải nhìn thấy, như vậy có thể dễ dàng hết hy vọng hơn.
Nhưng mà tôi vừa nằm xuống, lại bị Giang Ly kéo vào trong ngực, một lần nữa ôm lấy.
Tôi cảm thấy trái tim cơ hồ như muốn nhảy ra ngoài, thân thể cứng nhắc không dám động đậy.
Giang Ly lại ghé vào tai tôi, giống như đang nói mê nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, mau ngủ đi.”
Trái tim của tôi như trầm xuống, lấy hết dũng khí gọi hắn: “Giang Ly.”
Giang Ly lên tiếng.
Tôi nuốt nuốt nước miếng, vô cùng khẩn trương: “Anh…tại sao anh phải ôm tôi ngủ?”
Giang Ly đáp: “Quan Tiểu Yến, cô không phải thật sự muốn làm tôi chết cóng đấy chứ?”
Thân thể của tôi từ từ buông lỏng, nhưng chẳng biết là nên buồn hay nên vui.
*** Aiz *nghêu ngao* “Làm sao yêu nhau không đến được với nhau…”…nàng có tình, chàng có ý mà cứ dây dưa mãi thôi… cả hai đều vì quá sợ sẽ “mất đi” nên không dám “đoạt lấy”, làm độc giả sốt ruột quá đi mất thôi…***
Chương 57: Tôi điên rồi (1)
Ngày mồng một Tết ở thị trấn K, trên cơ bản chính là ngày cả trấn đi chúc Tết nhau. Trấn này vốn đã không lớn, bạn bè người thân, hàng xóm láng giềng, cộng thêm quan hệ làm ăn qua lại, hoặc là quan hệ tình cảm thầy trò, thăm hỏi lẫn nhau đã trở thành thông lệ.
Buổi sáng tôi cùng với Giang Ly chạy đến nhà vài vị giáo sư tặng quà, lại đến thăm vài vị trưởng bối có giao tình không tồi với Giang ba, Giang mụ, sau đó lại đến thăm hỏi mấy nhà hàng xóm xung quanh, lúc chiều lại lần lượt đến vấn an họ hàng thân thích của hắn, cả một ngày trời, mệt đến đứt hơi. May mà họ hàng nhà hắn cũng không nhiều, nếu không ngay cả ăn cơm cũng không có thời gian.
Nhưng mà lần này chạy qua chạy lại cũng không hẳn là vô ích, ít nhất ở chỗ của thầy giáo Giang Ly nghe được một tin khiến tôi có chút bất ngờ… Thì ra Hàn Kiêu và Giang Ly là bạn từ hồi trung học, hơn nữa lại còn là bạn cùng lớp. Chẳng trách tình bạn của hai người họ tốt như vậy, nhưng mà…
Xin hãy tha thứ cho tư tưởng không mấy trong sáng của tôi, nhưng mà tôi vừa nghĩ tới vẻ mặt tươi cười thẹn thùng Hàn Kiêu, tôi lại cảm thấy anh chàng đó và Giang Ly sẽ không, sẽ không có gì đó mờ ám chứ?
Suy nghĩ này làm cho tôi đứng ngồi không yên mãi, tôi nhiều lần cứ muốn nói lại thôi, muốn hỏi Giang Ly chút, nhưng tôi lại thấy hình như mình đã hơi xen vào chuyện của người khác rồi, Giang Ly thích ai, mờ ám với ai, về lý mà nói thì chẳng liên quan gì đến tôi cả…
Vì vậy tôi chỉ đành ngậm miệng lại.
Giang Ly lại nhìn ra sự khác thường của tôi, hắn oai phong lẫm liệt nói: “Quan Tiểu Yến, cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Tôi trốn tránh ánh mắt của Giang Ly, làm bộ như vô tình mà hỏi thăm: “Cái kia… Tôi chỉ là có chút tò mò, anh với Hàn Kiêu… Ha ha, ha ha ha ha…”
Giang Ly lập tức sa sầm mặt mày: “Quan Tiểu Yến, cô đừng bức tôi.”
Tôi sợ run cả người, không dám hỏi tiếp nữa. Hiz, tôi chẳng qua chỉ là bát quái một tí tẹo thôi mà, đáng để bức anh sao…
Ngày mai là mồng hai Tết, tôi muốn về nhà mẹ đẻ. Buổi tối, lúc tôi đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên nhận được một cuộc gọi đường dài quốc tế, tôi rất kỳ quái là vị thần tiên nào ở nước ngoài lại nhớ thương tôi đến vậy, mồng một Tết đã gọi điện đến cho tôi. Nhưng khi tôi nghe thấy tiếng gào thét hưng phấn của cụ bà nào đó đầu bên kia điện thoại, tôi thiếu chút nữa tưởng rằng mình gặp ảo giác.
Tôi nắm chặt điện thoại, lau mồ hồi, thập phần hoài nghi giọng nói phía bên kia.
Mẹ tôi nói rất nhanh, có lẽ là do quá kích động: “Con gái yêu à, mẹ đang đứng dưới tháp ngả phỉ phỉ gọi điện cho con nè, cái tháp này thật là đẹp quá đi!”
Tôi chẳng hiểu ra làm sao: “Ngả… ngả phỉ phỉ là cái gì? Mẹ, mẹ đang ở chỗ nào vậy?”
Mẹ của tôi khinh thường nói: “Ngả phỉ phỉ chính là cái tháp nổi tiếng thế giới kia ấy, cái ở Paris nước Pháp ấy, con gái à, con đúng là chưa trải đời gì cả, ngay cả ngả phỉ phỉ cũng chưa nghe qua…”
Đầu tôi đầy hắc tuyến, đó là Eiffel* có được không = =
*giải thích chút, phiên âm tiếng Trung của Eiffel là ải phỉ nhĩ ( như kiểu Napoleon thì là Nã Phá Luân ấy) bác gái đây nhớ nhầm thành ngả phỉ phỉ (đọc lên nghe nó na ná nhau ấy mà)
Thì ra bà cụ đã chạy đến Paris rồi, cũng nhanh quá đi. Đêm qua lúc tôi gọi điện cho bà, vẫn còn đang phàn nàn với tôi là ở nhà một mình rất buồn chán. Có đôi khi mẹ tôi hành động rất nhanh nhẹn vượt qua năng lực tiếp thu của tôi, không biết là do sức sống của bà quá mãnh liệt hay là do thần kinh tôi quá yếu ớt. Tôi chịu đựng ý nghĩ cực kỳ 囧 trong lòng, nói: “Mẹ ruột à, sao mẹ chưa nói tiếng nào đã chạy đến Paris rồi… Chờ chút, mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai thế?”
Mẹ tôi khụ khụ hai tiếng, nghiêm trang nói: “Không có…làm gì có ai…”
“Mẹ, mẹ thành thật mà khai báo đi, con là chui từ trong bụng mẹ mà ra đấy.”
Trải qua một phen đấu trí, so dũng khí, tôi cuối cùng cũng biết gần đây tại sao mẹ tôi lại cứ hay thần thần bí bí như vậy. Đơn giản mà nói, chính là, cụ bà nhỏ bé này có đệ nhị xuân…
Tôi ôm điện thoại cười sặc sụa nửa ngày, vừa cười vừa nói: “Mẹ, mẹ làm sao mà quyến rũ được bác ấy vậy?”
Mẹ tôi “Xì” một tiếng, đắc ý đáp: “Lão ấy hay nhìn trộm mẹ lúc đi tập thể dục buổi sáng, thế nào, mẹ con tuy có hơi lớn tuổi, nhưng mà mị lực năm đó vẫn không hề suy giảm nha…”
Tôi ho một tiếng, ngắt lời bà: “Mẹ à, chuyện tốt như vậy, sao mẹ không nói tiếng nào với con vậy?”
Mẹ tôi có chút ngượng ngùng: “Còn không phải là do mẹ sợ con không đồng ý hay sao.”
Tôi nghe xong liền nổi giận: “Con gái của mẹ là người không hiểu chuyện như vậy sao?”
Mẹ tôi ngoan ngoãn đáp: “Đương nhiên không phải, hắc hắc hắc hắc….”
Tôi lại hỏi: “Vậy bác ấy đang làm gì, hai người có tiếng nói chung không?”
Mẹ tôi: “Bác ấy là giáo sư đại học, hệ ngữ văn.”
Tôi: “…”
Mẹ, mẹ biết thừa là con sợ nhất môn ngữ văn mà >___<
…
*** %&*)*)*&…QT hỏng…gõ lại đến 3 lần lận….cú thế không biết -_- ***
Tôi ngắt điện thoại, vô lực ngã xuống giường, rầu rĩ nói với Giang Ly: “Mẹ tôi bỏ theo đàn ông rồi, không để ý đến tôi nữa.”
Giang Ly: “Tôi lại thấy chuyện này rất tốt, lão nhân gia bà cũng cần có người bên cạnh.”
Tôi nhìn trần nhà, u oán nói: “Nhưng mà vì sao bà ấy lại cố tình chọn một giáo sư hệ tiếng Trung chứ a a a a a ….”
Giang Ly: “Đó là tự do của bà.”
Thiện tai, Giang Ly anh an ủi tôi một chút thì sẽ chết sao?
Lúc này Giang Ly bước đến bên giường nằm xuống, sau đó lôi tôi kéo vào trong lòng ôm lấy, kéo chăn qua, nói: “Đi ngủ sớm một chút đi.” Ngữ khí vô cùng bình tĩnh cùng tự nhiên.
Tôi lại cực kỳ không bình tĩnh, cực kỳ không tự nhiên. Tôi tựa vào trong ngực Giang Ly, trong lòng rối rắm miên man suy nghĩ. Tôi vẫn cảm thấy cách hai chúng tôi sống chung giờ thật quái dị. Tôi phát hiện mình có chút yêu mến Giang Ly, nhưng tôi cũng biết rằng Giang Ly sẽ không thích tôi, cho nên tôi muốn dừng lại, nhưng mà tôi lại giống như ngày càng không có cách nào khống chế chính bản thân mình nữa. Cả Giang Ly nữa, hắn rất đáng ghét. Hắn luôn làm nhưng động tác thân mật kia như một cách đương nhiên vậy, làm cho tôi khó mà không suy nghĩ lung tung, mà muốn suy nghĩ lung tung, cũng rất khó. Kỳ thực, bản thân tôi cũng rất đáng ghét, tôi biết rõ rằng giữa chúng tôi không có khả năng, nhưng mà tôi vẫn cứ như gặp quỷ vậy, luôn hưởng thụ sự ôm ấp của Giang Ly, cứ mỗi lần quyết định đem hắn đẩy ra, là lại thêm một lần thất bại.
Tôi cảm thấy tôi điên rồi.
Một người một khi trong lòng đã có một chấp niệm (suy nghĩ cố chấp) nào đó, liền sẽ không có cách nào dừng lại, dù cho đụng vào tường nam, cũng không nguyện quay đầu lại, mà là cứ một lần lại một lần đụng vào, cho đến khi đầu rơi máu chảy.
Tôi cảm thấy được bây giờ tôi đúng là cứ một mực lao vào tường nam mà đụng, hành vi của tôi đã không còn cách nào nhận sự điều khiển của lí trí, mà là đã bị chấp niệm nào đó thúc đẩy. Nhất là mỗi khi Giang Ly tới gần tôi một chút, chấp niệm kia sẽ càng tăng thêm một phần.
Lúc này, tôi dựa vào trong ngực Giang Ly, hồi hộp cảm nhận hơi thở của hắn, nhiệt độ cơ thể trên người hắn, tiếng tim đập của hắn..Tôi cựa quậy thân mình, làm bộ chấn định mà trêu đùa: “Giang Ly à, anh nói xem, nếu như tôi là một người đàn ông, anh có thích tôi hay không?”
“Có lẽ.” Có thể là do tôi quá hồi hộp nên sinh ra ảo giác, tôi cám thấy giọng hắn có chút rung động. Hơi thở nong nóng của hắn phả lên cổ tôi, làm tôi lại trở nên thất thường…
“Như vậy, Quan Tiểu Yến, cô nói đi, nếu như tôi không phải là gay, cô có thích tôi hay không?”
Trong lòng tôi căng thẳng, đồng thời cũng thấy thất vọng, nếu như, nếu như, trên thế giới này làm gì có nhiều nếu như như vậy? Tôi không phải là đàn ông, Giang Ly hắn cũng vẫn là gay.
Tôi khẽ thở dài một hơi, nói: “Đáng tiếc là trên thế giới này không có cái gọi là nếu như, đi ngủ sớm một chút đi, Giang Ly.”
…
Ngày hôm sau là ngày mồng hai Tết, chúng tôi không cần đi chúc Tết. Lúc chiều, bạn hồi trung học của Giang Ly — Hàn Kiêu tìm đến chơi.
Hàn Kiêu cùng Giang Ly hàn huyên một chút, nói tình hình gần đây của mấy người bạn, sau đó ba người thấy chán, liền rủ nhau ngồi trên thảm chơi đấu địa chủ*
* giống như chơi tiến lên ở bên mình á, có điều luật chơi có hơi khác thì phở.
Ấn tượng của tôi đối với Hàn Kiêu rất tốt, con gái bình thường có ai lại chán ghét trai đẹp thẹn thùng bao giờ. Tôi nắm chặt mấy quân tú lơ khơ, vừa đánh bài, vừa tùy tiện nói chuyện với Hàn Kiêu, hỏi vài chuyện linh tinh.
Giang Ly ra hai con Át, tôi hào phóng vung ra hai con 2, vừa thuận miệng hỏi Hàn Kiêu: “Hàn Kiêu, anh có bạn gái chưa?”
Hàn Kiêu đỏ bừng mặt, cúi đầu đáp: “Không có.”
“Bom.” Giang Ly không chút khách khí đập lên mặt hai con 2 của tôi bốn con 5.
Tôi bởi vì một phát bom nên phân tâm, nên mới không đầu không cuối hỏi một câu: “Vậy anh có bạn trai chưa?” Nói xong ngay cả bản thân cũng cảm thấy 囧, tôi đang nói cái gì thế này…
Quả nhiên, soái ca Hàn Kiêu mặt càng thêm đỏ, hắn lắc đầu, ù ù cạc cạc liếc nhìn tôi.
Giang Ly đen mặt, lạnh buốt nói: “Quan Tiểu Yến, em đừng có quậy.”
Tôi không phục, có bom thì giỏi lắm sao? Vì vậy tôi tài đại khí thô vung ra bốn con K, bà đây còn phải sợ anh hay sao!
Giang Ly quét mắt nhỉn tôi, hai tay lật ra con bài còn úp… Hắn còn dư hai con Vương.
“Em thua.” Giang Ly vừa nói, vừa vươn tay nhanh nhẹn dính một tờ giấy lên trên mặt tôi, cho đến lúc này, đây đã là tờ thứ năm rồi.
Tôi cảm thấy, sở dĩ tôi thua, không phải là bởi vì tôi ngốc, mà là do vận khí của Giang Ly quá tốt.
Tôi ném xấp tú lơ khơ trong tay lên mặt thảm, nói: “Không chơi nữa, chẳng vui gì cả. Hàn Kiêu, anh kể chút chuyện hồi hai người học trung học đi.”
Hàn Kiêu cười nói: “Hồi trung học có rất nhiều chuyện, chị muốn biết chuyện nào?”
Tôi nghiêng mắt liếc nhìn Giang Ly, xấu xa nói: “Hay là kể mấy chuyện scandal tình cảm của Giang Ly đi. Giang Ly anh ấy bảnh bao như vậy, nhất định là hồi trung học có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy nhỉ? Có ai vụng trộm nhét thư tình cho anh ấy không vậy?”
Hàn Kiêu nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Hình như không có.”
Tôi ngạc nhiên nhìn về phía Giang Ly: “Không thể nào, Giang Ly, anh kém như vậy sao? Nhớ hồi còn học trung học em còn có người theo đuổi đấy, hơn nữa không chỉ một người nha.”
Giang Ly không thèm nói chuyện, bình tĩnh liếc xéo tôi một cái. Tôi rùng mình, không dám nói thêm nữa.
Lúc này, Hàn Kiêu mới thay Giang Ly giải thích: “Giang ca lúc đó rất được chú ý, chỉ là nữ sinh trong trường chúng tôi không dám thôi.”
Tôi toát mồ hôi, đã là thời đại nào rồi, còn cần thiết phải rụt rè như vậy sao?
Hàn Kiêu đại khái cũng nhận ra sự nghi ngờ của tôi, sau đó, hắn liền giải thích nguyên nhân với tôi,
Tiếp sau đó, tôi liền lăn lộn trên mặt đất cười sằng sặc không ngừng…
Chương 58: Thẳng thắn (1)
Thời trung học của Giang Ly, đều bị bao phủ bởi bóng đen của một cô gái.
Cô nàng này lớn hơn hắn năm tuổi, lại là thủ lĩnh của đám côn đồ, thị trấn K là một địa phương nhỏ, lưu manh không gọi là nhiều, bởi vậy so ra mà nói, thế lực của cô nàng kia cũng không gọi là nhỏ.
Trước đây, hồi trung học Giang Ly cũng là một đứa học sinh thành thật ngoan ngoãn, bản chất biến thái còn chưa có bộc lộ ra, khi đó hắn, cùng với đàn chị kia có bắn đại bác bảy lần cũng không tới.
Có trách thì trách khuôn mặt đẹp đến bán nước hại dân kia của hắn.
Chuyện kể rằng một ngày nọ, nữ lưu manh đang phởn phơ lang thang trên đường cái, kết quả không ngờ lại thấy được Giang Ly trẻ tuổi, sau đó, cô nàng liền kinh diễm (vừa kinh ngạc vừa ái mộ), nước miếng, không cách nào tự kiềm chế.
Tiếp sau đó, chị gái lưu manh triển khai thế công mãnh liệt.
Thế là những nữ sinh ngây thơ thanh xuân hoạt bát ở thị trấn K, hiển nhiên đã trở thành chướng ngại lớn nhất để chị gái lưu manh ôm soái ca về, thể nên cô nàng không chút khách khí mà thông báo: chỉ cần một trong số nữ sinh đứa nào dám tiếp cận Giang Ly, chị gái lưu manh lập tức sẽ chặt chân đứa đó!
Tuy trai đẹp rất quan trọng, nhưng mà chân vẫn có vẻ quan trọng hơn một chút, vấn đề mấu chốt là cho dù có hy sinh cái chân, cũng chưa chắc đã có được trái tim của Giang Ly. Vậy nên đám con gái rất thức thời, không dám lại gần Giang Ly một bước.
Đây chính là nguyên nhân Giang Ly không có người theo đuổi.
Tôi vừa ôm bụng cười vừa nói: “Thì ra người ở thị trấn K này lại có tài như vậy, oa ha ha, cười chết tôi… sau đó…?”
Hàn Kiêu: “Sau đó Giang ca nghĩ ra một cách rất thông minh.”
Tôi: “Cách gì?”
Hàn Kiêu: “Giang ca lén lút nói với nữ lưu manh kia, mình là một kẻ đồng tính luyến ái, sau đó nữ lưu manh kia liền cực kỳ tiếc nuối mà buông tha anh ấy, Giang ca thật là thông minh, khi đó đã biết giả bộ đồng tính luyến ái để cự tuyệt người khác.”
Tôi cười to nói: “Anh ấy giả bộ cái gì chứ, anh ấy rõ ràng…”
“Quan Tiểu Yến.” Giang Ly đột nhiên kêu tôi, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt của hắn lúc này nặng nề, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn nhìn chằm chằm tôi, lạnh lùng hỏi: “Cười đã chưa?”
Tôi rùng mình một cái, dùng sức lắc đầu: “Đâu có, đâu có, một chút cũng không buồn cười, ha ha ha ha ha ha…”
Giang Ly, tha thứ cho tôi, tôi thực sự nhịn không nổi. Cứ nghĩ tới dáng vẻ anh bị nữ lưu manh đùa giỡn, tôi liền…huyết mạch sôi trào…
Hàn Kiêu về rồi, tôi đột nhiên tiến đến trước mặt Giang Ly, dùng ngón trỏ nâng cằm hắn lên, háo sắc nháy mắt vài cái nói: “Tiểu soái ca, đi theo chị đi, thế nào?”
Giang Ly chớp chớp mắt, không nói câu nào.
Tôi lại ngả ngớn nói tiếp: “Ngoan, đi theo chị đi, bảo đảm cưng sẽ được ăn uống no say, vui vẻ giống như thần tiên, a….”
Giang Ly đột nhiên đẩy tôi nằm trên mặt thảm, tôi kêu thảm một tiếng, thất kinh nhìn hắn. Chỉ thấy hắn ấn hai bờ vai của tôi, chậm rãi cúi người xuống, mặt của hắn, càng ngày càng gần…
Đôi mắt Giang Ly đen nhánh sâu thẳm, phảng phất sáng lên như một viên trân châu đen, trên mặt cất chứa vô số những cảm xúc tôi không sao hiểu được. Hắn cứ từng chút từng chút tới gần, từ trong mắt hắn, tôi có thể thấy hình bóng của chính mình, có chút kinh ngạc cùng với hoảng hốt, nhưng mà lại âm ỉ có một tia…chờ mong.
Chóp mũi của Giang Ly cơ hồ như sắp đụng phải chóp mũi của tôi, hắn nhìn sâu vào trong mắt tôi, thấp giọng nói: “Quan Tiểu Yến.”
“Sao.” Tôi không tự chủ được đáp lại.
Giang Ly: “Tốt nhất đừng có tìm tôi mà đùa với lửa.”
Tôi chớp rồi chớp mắt xem như gật đầu. Nhưng mà, Giang Ly hắn nói vậy là có ý gì? Là một loại cảnh cáo sao?
Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên mở ra, giáo viên ngữ văn cùng với giáo viên số học cười nói bước vào. Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy chúng tôi đang ngã trên mặt đất tư thế hết sức mập mờ dây dưa cùng một chỗ. Bọn họ sửng sốt, tôi với Giang Ly nhìn bọn họ, cũng sửng sốt.
Không khí xấu hổ mà kỳ dị.
Sau đó giáo viên ngữ văn phá vỡ sự trầm mặc trước, bà cười cười mà nói: “Cái kia, cái kia… sớm sinh quý tử..ha ha..”
Tôi: “…”
Giang Ly: “…”
…
Tôi không thể hiểu nổi trên thế giới này sao lại có người thích pháo, lại có người thích đốt pháo. Trong mắt tôi, những thứ có thể đột nhiên nổ mạnh, ngoại trừ có chút tác dụng đe dọa ra, thực sự chẳng có ưu điểm gì.
Hơn nữa, tôi rất sợ những thứ đột nhiên nổ mạnh làm cho tôi kinh hãi kia, ví dụ như pháo, bỗng chốc “Đoàng” một cái nổ tung, hại cho ruột gan người khác run rẩy hết cả, thật sự là làm cho người ta luống cuống đến cực điểm.
Mà thị trấn K, là nơi pháo hoa và pháo không bị quản chế, nói cách khác, ở đây bạn thích đốt pháo ở chỗ nào cũng được… Thật là một chuyện kinh khủng!
Chính là bởi vì như thế, mỗi lần ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy mấy đứa trẻ con chuẩn bị đốt pháo là bịt tai lẩn thật xa, vẻ mặt muốn bao nhiêu rối rắm có bấy nhiêu rối rắm. Giang Ly luôn cười nhạo tôi nhát như chuột, trên cơ bản tôi đối với chuyện này chẳng thèm cãi lại làm gì, dù sao hắn là một tên biến thái, suy nghĩ của biến thái đều rất quái dị, tôi hiểu được.
Mồng Năm hôm nay lại có hội chủa, nghe nói mời một đội múa sư tử rất chuyên nghiệp đến, vậy nên tôi và Giang Ly cũng bị kích động chạy tới xem.
Chúng tôi vừa bước ra khỏi sân của khu nhà, đã thấy cách đó không xa có một đám trẻ con đang nhìn quanh về phía bên này. Mấy đứa thấy chúng tôi bước qua, liền la toáng lên.
Lúc này, tôi mới nhìn thấy ven đường có một chùm pháo cực lớn, đang bốc lên khói xanh.
Đầu óc tôi trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng lại. Ngay lúc đó, Giang Ly đột nhiên vươn tay kéo tôi ra, sau đó bước đến chắn trước thân thể tôi, hắn ôm tôi vào trong ngực, dùng thân thể chặn đống pháo đó.
Đoàng!!!
Tôi càng thêm hoảng sợ, núp trong lòng Giang Ly, không tự chủ được mà run rẩy, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Giang Ly vỗ nhẹ phía sau lưng tôi, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên Giang Ly, nét mặt hắn rất dịu dàng, giống như đang an ủi một con vật nhỏ bị kinh hãi. Vành mắt tôi chợt đỏ lên, nước mắt không hiểu sao lại tuôn ra.
Giang Ly thấy tôi khóc, dường như không biết làm sao cho phải, hắn ôm tôi thật chặt, lại nhắc lại lần nữa: “Đừng sợ, không sao đâu” “Cái này không đả thương người.”…
Tôi lại càng ngày càng khó vượt qua, ghé vào trong ngực Giang Ly nức nở liên hồi. Giang Ly, sao anh lại phải đối xử với tôi tốt như vậy, anh có biết anh như vậy rất dễ làm cho tôi yêu anh không?
Giang Ly vỗ nhẹ phía sau lưng tôi, dịu dàng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Tôi nghe nói vậy, cũng không biết sức lực đến từ đâu, đột nhiên đẩy Giang Ly ra, dùng sức lau đi nước mắt, lớn tiếng nói: “Anh là gì của tôi chứ! ” Nói xong không để ý tới Giang Ly, vội vàng chạy về nhà.
Anh là gì của tôi? Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi tốt như vậy!
…
Từ sau sự kiện pháo nổ kia xong, thái độ của tôi đối với Giang Ly luôn có một chút trốn tránh. Có những thứ, tôi đã không cách nào có được, vậy thì hãy dứt khoát tránh đi thật xa đi.
Trong lòng tôi rất rõ ràng. Tôi đã yêu người này mất rồi. Nói cách khác, tôi đã yêu thương một kẻ gay.
Nhưng mà tôi với hắn sẽ không có kết quả, tôi cứ một lần rồi lại một lần tự nhủ với mình, Quan Tiểu Yến, mi phải lý trí, mi phải nhìn cho rõ ràng, hai người sẽ không có kết quả.
Quan Tiểu Yến, mi làm ơn tự mình biết mình một chút.
Đôi khi, Giang Ly sẽ vô duyên vô cớ nhìn tôi, hỏi: “Quan Tiểu Yến, cô giống như đang trốn tránh tôi?”
Lúc này, tôi sẽ cười một cách rất ngu ngốc, rất khờ dại mà trả lời: “Đâu có chứ, Giang Ly, anh suy nghĩ nhiều quá.”
Giang Ly, tôi không phải đang trốn tránh anh, tôi chỉ là muốn trốn tránh một hy vọng không thực tế.
…
Kỳ nghĩ Tết rất nhanh chấm dứt, tôi và Giang Ly lại trở lại cuộc sống bình thường, có khác chính là, tôi vẫn trốn tránh hắn.
Giang Ly, trước khi tôi quên được anh, tôi cần phải trốn tránh anh.
Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng là tôi vẫn không thể hạ quyết tâm tàn nhẫn với bản thân mình được, cười khổ, Quan Tiểu Yến, mi thua là bởi vì mi quá mềm lòng.
…
Hôm nay là lễ tình nhân, đương nhiên, ngày này chẳng liên quan gì tới tôi cả.
Buổi trưa, tôi đang yên lặng ngồi ăn cơm cùng với Giang Ly, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Quan Tiểu Yến, tôi… tôi buổi tối có một chuyện phải xử lý.”
Tôi cúi đầu đáp: “Ừm.”
Giang Ly: “Có lẽ sẽ về muộn một chút.”
Tôi: “Ừm.”
Giang Ly: “Cô ở nhà chờ tôi.”
Tôi: “Ừm.”
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, vậy nên hai người lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
…
Buổi chiều nhận được một cuộc gọi của Vương Khải, hắn thương tâm nói cho tôi biết hắn thất tình.
Tôi cười cười nói: “Anh nói chuyện yêu đương như ăn cơm vậy, thất tình một lần có cần phải thất hồn lạc phách đến như vậy không?”
Vương Khải đáp: “Tiểu Yến Yến, cô thực chẳng thú vị gì cả, tôi đã thảm như vậy rồi, cô không định an ủi tôi một chút sao?
Tôi đột nhiên nghĩ tới Giang Ly, bèn gật đầu nói: “Vừa hay, tôi cũng đang thất tình, hai ta an ủi lẫn nhau ha.”
Vương Khải vừa nghe đến đây liền trở nên hào hứng: “Cô được lắm, mới không gặp mấy ngày mà cô đã nói chuyện yêu đương rồi? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ liều chết cố thủ ông xã gay nhà cô chứ.”
Tôi cười khổ, cũng không giải thích với hắn thêm, chỉ hỏi lại: “Anh thì sao? Là ai có thể khiến anh mê mẩn thành như vậy?”
Vương Khải đáp: “Một lời khó nói hết, chúng ta buổi tối gặp mặt nói chuyện đi.”
…
Tôi cùng Vương Khải hẹn ở một nhà hàng kiểu Tây. Tuy tôi không thích ăn cơm Tây, chẳng qua tôi ăn cơm tối rồi mới tới, cho nên cũng không quan tâm là ăn cái gì.
Tôi vừa ngồi vào chỗ của mình đối diện phía Vương Khải, liền trêu đùa: “Thật không ngờ nha, củ cái bự lăng nhăng cũng có ngày đau khổ vì tỉnh nha.”
Vương Khải cười khổ nói: “Tôi thực sự lăng nhăng như vậy sao?”
“Cái này anh đừng hỏi tôi, cứ hỏi mấy cô bạn gái trước trước trước cô bạn gái cũ của anh ấy là biết ngay.”
Vương Khải cười lắc đầu nói: “Nếu tôi nói, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với một người, cô có tin không?”
Tôi đáp: “Nếu là lúc trước, có lẽ không tin. Chẳng qua bây giờ nhìn dáng vẻ khổ sở này của anh, tôi lại có chút tin.”
Vương Khải ý vị thâm trường cười cười nhìn tôi, thấy tôi mất tự nhiên. Hắn mới đột nhiên nói: “Tiểu Yến Yến, nếu như tôi nói, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi cô, cô còn có thể tin sao?”
Lòng tôi trở nên nặng nề, mất tự nhiên cúi đầu xuống, ra vẻ thoải mái mà nói: “Vương Khải à, anh vẫn thích nói đùa kiểu này sao.”
Vương Khải lại cười nói: ‘Tiểu Yến Yến, tôi không có nói đùa.”
Tôi vừa định mở miệng, lại cảm thấy phía trước chỗ ngồi của tôi, tựa hồ như đang có người nhìn chăm chú về phía này. Vậy nên tôi nghiêng đầu nhìn qua, vừa vặn chống lại ánh mắt phức tạp của Giang Ly.
Tôi cảm thấy chuyện này thật quá mức máu chó, máu chó đến mức tôi không thể tin được.
Giang Ly và Tiết Vân Phong, tôi và Vương Khải, lại ở cùng một nhà hàng…
Giang Ly nhìn chằm chằm vào tôi trong chốc lát, trên khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh. Sau đó hắn lại nhìn về phía Vương Khải, ánh mắt lập lòe bất định. Tôi chột dạ cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn.
Vương Khải phát hiện ra sự khác thường của tôi, hắn quay đầu lại, cũng nhìn thấy Giang Ly. Tôi không biết hai người đó trao đổi ánh mắt với nhau như thế nào, bởi vì tôi một mực cúi đầu, không dám nhìn bất cứ ai.
Vương Khải đột nhiên nói: “Tiểu Yến Yến, cô không phải thực sự đã yêu Giang Ly chứ? Anh ta là đồng tính luyến ái.”
Tôi cười khổ nói: “Tình cảm mà, nếu có thể khống chế được thì tốt.”
Vương Khải gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là bởi vì không có cách nào khác khống chế, nên tôi mới yêu cô, cô nghĩ rằng tôi nguyện ý sao?”
Lại nữa rồi. Tôi bất đắc dĩ vò vò đầu, nói: “Vương Khải, anh không đùa kiểu này thì sẽ chết sao!”
Vương Khải đột nhiên nắm lấy tay của tôi, vẻ mặt có chút đau đớn, lại có chút vội vàng: “Tiểu Yến Yến, cô tại sao không tin tôi? Tôi thật sự yêu cô, thật sự! ”
Tôi bị dáng vẻ nghiêm túc này của hắn làm cho hoảng sợ, đại não nhất thời đình trệ, không kịp phản ứng. Lúc này, Giang Ly ở phía đối diện đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng dậy đi về phía này.
Tôi bất an nhìn Giang Ly, không biết làm sao.
*** Chap sau …khụ…có H nha cả nhà, cơ mà tôi sẽ không đặt warn đâu, không phải là bởi vì nó không hot, mà là…ách…tôi chẳng biết nói thế nào cả, chắc là tùy trí tưởng tượng của mỗi người thôi…hắc hắc
Xém quên, lần này thì bạn Khải out thật rồi, bạn đã làm rất tốt nhiệm vụ đó chính là châm ngòi cho ngọn lửa ghen tuông của Giang biến thái, sau đó tự đá vào mông mình một cái và biến khỏi truyện. Hiệp hội BT đánh giá cao sự hy sinh của bợn Khải và xin tặng cho bợn chiếc huân chương và danh hiệu “Nam phụ đáng thương nhất trong truyện”, mô phật (VK *vác dao* ) ***
***^ ^ đột kích giữa đêm***
Giang Ly nhanh chóng bước đến bên cạnh bàn của chúng tôi, tôi nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, sâu thẳm trong đáy mắt có một nỗi tức giận mãnh liệt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào. Hắn gạt tay Vương Khải ra, kéo tôi từ trên chỗ ngồi đứng dậy, bước nhanh ra phía cửa. Tôi nghe thấy Vương Khải ở phía sau gọi tôi một tiếng, nhưng là tôi còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị Giang Ly kéo ra khỏi nhà hàng.
Giang Ly đi rất nhanh, tôi không theo kịp bước chân của hắn, cơ hồ như bị hắn dắt đi, hơn nữa tay của tôi cũng bị hắn nắm chặt đến đau nhức, bước chân cũng mất trật tự cực kỳ, vậy nên tôi nhỏ giọng nói: “Giang Ly, anh thả tôi ra đi, đau… Anh, anh chậm một chút, tôi theo không kịp…”
Giang Ly nghe thấy lời của tôi, quay đầu lại nhìn tôi, sắc mặt thoáng hòa hoãn một chút, nhưng vẫn rất khó coi. Hắn buông tay tôi ra, tôi xoa xoa cổ tay, vừa định mở miệng, không ngờ lại bị hắn ôm lấy thắt lưng, nhanh chóng bước về phía bãi đỗ xe.
Đầu óc tôi trống rỗng, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài. Tôi gắt gao bám lấy vạt áo Giang Ly, trong chốc lát không biết phải làm sao
Giang Ly hắn… Hắn muốn làm gì…
Giang Ly đem tôi nhét vào trong xe, gài chặt dây an toàn, sau đó chăm chú khởi động xe. Sắc mặt hắn vẫn cực kỳ khó coi như cũ, tôi không dám nói chuyện với hắn.
Nhưng mà tôi lại cảm thấy hành vi của Giang Ly cực kỳ quái lạ, có lẽ cũng chỉ có thể dùng một từ “Biến thái” để hình dung.
Đúng vậy, Giang Ly biến thái, cho nên tất cả những chuyện hắn vừa làm đều có thể hiểu được, nhưng mà, trong lòng tôi lại luôn tựa hồ như có ẩn chứa chút chờ mong… có lẽ, có lẽ Giang Ly hắn, hắn ghen tỵ?
Nhưng mà, nếu như người Giang Ly thích là Vương Khải thì sao? Nếu như hắn tức giận cũng là vì Vương Khải thì sao? Giang Ly hắn là gay mà…
Nghĩ đến đây, lại thấy chản nản vô cùng.
Không khí trong xe rất nặng nề, tôi hồi hộp đến mức ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Hơn mười phút lái xe ngắn ngủn, vào lúc này lại trở nên dài dằng dặc.
Giang Ly lôi tôi xách lên lầu, mở cửa, đóng cửa, sau đó tôi bị hắn… trực tiếp ấn lên trên cửa.
Hai tay Giang Ly nắm lấy bờ vai của tôi, lực đạo rất lớn. Hắn cúi đầu nhìn tôi, trong đáy mắt phảng phất như có một đám lửa đang bốc lên, nguy hiểm mà nóng bỏng.
Hắn nhỉu mày, chậm rãi nói: “Hẹn hò nhân dịp lễ tình nhân?” Giọng nói rất nhẹ, lại làm cho người ta không nhịn được mà lạnh cả sống lưng.
Tôi né tránh ánh mắt của hắn, mất tự nhiên giải thích: “Cái kia.,. Tôi không có..”
“Sao?” Giang Ly vẫn nhìn chằm chằm tôi, giống như đang nói, lời giải thích này vẫn chưa đủ.
Tôi rủ mắt xuống, nói: “Tôi và Vương Khải thật sự không có gì, tôi thề.”
“Phải không.” Giang Ly chẳng tỏ rõ ý kiến, nhưng nghe qua thì có vẻ như không còn tức giận như lúc nãy.
Thế nên tôi đánh bạo liều chết nói: “Tôi biết là anh thích Vương Khải, tôi làm sao dám…”
“Quan Tiểu Yến!” bàn tay Giang Ly đặt trên bờ vai của tôi đột nhiên càng thêm dùng sức hơn một chút, hắn cúi đầu, mặt ghé sát vào tôi, tôi nhìn thấy sự tức giận trong mắt hắn, dậy sóng mãnh liệt. Tôi kinh hãi một hồi, không dám nhìn hắn cúi đầu xuống.
Giang Ly lại nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải đối mặt với hắn.
Hắn nhìn sâu vào trong mắt tôi, nói: “Quan Tiểu Yến, tôi nhẫn nại với em đã lâu lắm rồi!”
Tôi chẳng hiểu làm sao, nhưng mà sau một khắc, lại cơ hồ mất đi thần trí.
Bởi vì Giang Ly, hắn đột nhiên hôn lên môi tôi…
Là một cái hôn rất mạnh mẽ, mang theo nỗi tức giận, giống như là một loại trừng phạt. Giang Ly ngậm lấy môi của tôi, lặp đi lặp lại liếm láp, trằn trọc dùng bờ môi của hắn ma xát lấy môi tôi, sau đó hắn lại ngậm lấy môi của tôi một lần nữa, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, lực đạo không lớn, tôi lại có chút đau. Tôi vô ý thức muốn né tránh, nhưng là cái gáy lại bị hắn chế trụ, tay kia của hắn trượt xuống bên hông ta, gắt gao ôm lấy, khiến tôi không thể nào nhúc nhích.
“Ưm…”
Tôi muốn nói “Đau”, nhưng mà chữ “Đau” còn chưa thốt ra khỏi miệng, đã bị đầu lưỡi của Giang Ly xâm nhập. Hắn dùng lực hút lấy, đầu lưỡi đảo qua đảo lại khắp ngõ ngách trong miệng ra, sau đó cuốn lấy đầu lưỡi của tôi dây dưa cùng với hắn…
Đầu tôi choáng váng, mất đi tất cả mọi giác quan, lúc này thể giới của tôi chỉ có Giang Ly. Tôi nheo mắt nhìn đôi lông mày có chút nhíu lại của Giang Ly, cùng với cặp lông mi dài đang không ngừng run rẩy, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Giang Ly.
Cánh tay đặt trên lưng tôi của Giang Ly càng thêm siết chặt, nụ hôn càng thêm điên cuồng.
Hai chân tôi mềm nhũn, toàn thân vô lực tựa trong ngực Giang Ly, hít thở từng hơi từng hơi một. Tôi bảo này Giang Ly, anh vừa vừa thôi chứ, hôn môi mà cũng liều mạng như vậy, anh nếu mà dừng lại chậm một bước tôi không chừng sẽ bị thiếu oxy mà chết mất.
Giang Ly gắt gao mà ôm tôi vào trong ngực, ghé bên tai tôi, hơi thở có chút hỗn độn nói: “Quan Tiểu Yến, là em bức tôi.”
Ách?
Giang Ly: “Cho nên cho dù tôi có thích em, em cũng không được rời bỏ tôi, không cho phép được trốn tránh tôi, lại càng không cho phép ly hôn với tôi.”
Đây coi như là tỏ tình sao? Tôi không khỏi cảm thán, biến thái đúng là biến thái, đến tỏ tình mà cũng biến thái như vậy!
Tôi cọ cọ trong ngực Giang Ly, thấp giọng cười nói: “Giang Ly, anh thật là ngốc.”
Giang Ly: “…”
Tôi ôm lấy Giang Ly, không muốn buông tay, cảm thấy tất cả những chuyện này thật thiếu chân thực. Giang Ly anh ấy không phải là gay sao? Anh ấy không phải thích đàn ông sao? Nghĩ đến đây, tôi lo lắng hỏi: “Giang Ly, anh… anh không phải thích đàn ông sao…”
Giang Ly tức giận trừng mắt nhìn tôi, nói: “Anh không phải, anh từ trước đến nay đều không phải!”
“Rồi rồi rồi, không phải không phải, ” Trong lòng tôi dâng lên một tia vui sướng, nhưng là vẫn có chút không yên tâm: “Nhưng mà hôm nay anh lại hẹn với Tiết Vân Phong, chuyện này anh giải thích thể nào?”
Giang Ly dùng cằm cọ cọ lên đầu tôi, đáp: “Tôi là đi chia tay với hắn.”
Tôi vừa nghe đến hai chữ chia tay, lại có chút phiền muộn. Có vẻ… có vẻ như là tôi đã chia rẽ bọn họ?
Giang Ly nhìn ra suy nghĩ trong lòng tôi, anh nói: “Quan Tiểu Yến, anh vốn không phải là gay, em cũng không cần suy nghĩ chuyện mình có phải là bên thứ ba hay không.”
Tôi gật gật đầu, một lần nữa tựa vào trong ngực Giang Ly, nói: “Đúng vậy, Tiết Vân Phong là một đứa trẻ tốt, anh cũng nên buông tha cho người ta.”
Giang Ly lại đột nhiên cúi đầu ngậm chặt lấy môi tôi, một lần lại một lần đè ép xuống.
Lại một trận thiếu dưỡng khí dai dẳng.
Hơi thở nóng bỏng của Giang Ly thổi bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Quan Tiểu Yến, em đối với người khác đều tốt như vậy, có thể đối với anh cũng tốt một chút không?” Trong giọng nói có chứa một tia u oán.
Tôi thở không ra hơi đáp: “Em… em đối với anh… rất tốt mà…” Giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà, vừa có thể làm bà xã, vừa có thể làm bảo mẫu, nhân tài như vậy kiếm ở đâu ra!
Giang Ly: “Em có thể đối với anh tốt hơn một chút.”
Tôi: “Ví dụ như?”
Giang Ly: “Anh đói bụng.”
“Được, em đi nấu cơm cho anh.” Tôi vừa nói, từ trong lòng Giang Ly đứng dậy, muốn đi vào phòng bếp.
Giang Ly lại vươn tay kéo tôi vào trong lòng, trán tựa vào trán của tôi. Anh nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt lóe lên: “Anh không ăn cơm.”
Tôi chớp chớp mắt, chẳng hiểu ra làm sao: “Vậy anh muốn ăn cái gì?”
Giang Ly nâng mặt tôi lên, cười tủm tỉm nói: “Anh muốn ăn em.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Giang Ly ôm lấy, nhanh chóng bước vào phòng ngủ.
Giang Ly đặt tôi trên cái giường vĩ đại của anh, sau đó vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa nghiêng người đè xuống hôn tôi. Anh từng chút từng chút một tinh tế hôn lên mặt của tôi, lên trán, lông mi, lên mắt, sau đó từ mắt hôn xuống, trằn trọc khẽ cắn lấy vành tai của tôi.
Tôi hồi hộp đến mức cựa cũng không dám cựa, lắp bắp nói: “Giang …Giang Ly à, anh không thấy là… chúng ta như vậy, ách, có điểm quá nhanh sao…”
Giang Ly ngẩng đầu, trong mắt bốc lên một đám lửa nồng nhiệt. Anh cong khóe miệng lên, ném cho tôi một nụ cười đầy mê hoặc, nói: “Nhanh? Chúng ta kết hôn nửa năm trời, bây giờ mới động phòng, em vẫn còn nói là quá nhanh?” Anh nói, vứt bỏ áo sơ mi , lộ ra thân trên mảnh khảnh rắn chắc, sau đó cúi người xuống tiếp tục hôn tôi. Hơi thở nóng rực dồn dập của anh thổi lên trên cổ tôi, thế nên tim tôi đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng càng ngày càng loạn….
Tôi hồi hộp đến mức tay cũng không biết để vào đâu… Chẳng có cách nào khác, tôi là lần đầu tiên.
Giang Ly vừa cởi từng món đồ trên người tôi, vừa ôn nhu an ủi tôi: “Em không cần khẩn trương, anh cũng đâu có ăn em.”
Tôi dở khóc dở cười, anh vừa mới nói chính xác là muốn ăn tươi nuốt sống em mà …
Giang Ly hình như cũng ý thức được lời nói của mình có vấn đề, vậy nên sửa lại nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ ăn một cách rất cẩn thận.” ( cười chết tôi ) )
Tôi xoay mặt đi, Giang Ly, thật ra anh không thích hợp với việc an ủi người khác tí nào.
Giang Ly đối với biểu cảm của tôi không hài lòng cho lắm, xoay mặt tôi lại dùng sức hôn, vừa hôn vừa tìm kiếm cởi nốt món đồ cuối cùng trên người tôi.
(chú ý đây, bởi vì tác giả tương đối rụt rè, Tấn Giang tương đối hòa nhã, cho nên chi tiết giữa bọn họ chúng tôi không miêu tả nhiều lắm, chỉ chọn lọc phần ngôn ngữ sau khi bọn họ lăn lộn trên giường, những động tác khác, thỉnh độc giả tự mình bổ não. Ngoài ra các bạn đọc có muốn trách cứ cũng đừng tức giận quá mà, chương này không có từ vi phạm lệnh cấm, cũng không có miêu tả quá chừng mực – cho nên mới nói tác giả rất rụt rè mà ~)
“Ư… Giang Ly, như vậy, có đau lắm không vậy?”
“Ngoan, anh bây giờ cũng đau lắm rồi.”
“…”
Một lúc sau.
“Í, hình như cũng không đau lắm nha, Giang Ly, anh thật nhỏ đấy…”
“Đó là ngón tay.”
“…”
“A a a a …Đau quá! Giang Ly, anh là tên hỗn đản!”
“Anh… anh…”
“Làm sao lại đau như vậy chứ, Giang Ly, có phải anh có vấn đề hay không …”
“Anh… Anh mới chỉ đi vào có một chút…”
“Đau a a a a a a a….”
“Ưm…”
“A a a a a a a ….Đau chết mất, Giang Ly anh giết người a a a a a…”
“Thực….thực xin lỗi…ư…”
“Đau a a a a a a a…”
“Em… em nhẫn nại một chút, lập tức xong…ừm…”
“Đau a a a a a a a…”
“Cố chịu một chút, ư…Quan Tiểu Yến, em đừng lộn xộn…”
“A a a a a…Đau chết đi được…. anh lộn xộn thì có!”
“….”
Một lúc sau.
“Đau a a a a a… Giang Ly, Anh là tên lừa đảo!”
“Ừm…”
“Anh không phải nói lập tức sẽ qua sao, sao lâu như vậy còn chưa được!”
“Uh… Chờ… chờ một chút nữa là được…”
“Em đã chờ bao nhiêu rồi, đau a a a a a…”
“Ừm…”
“Lừa đảo, anh đi ra ngoài cho tôi!”
“Đợi… chờ một chút…”
“A a a a a a đau quá… Anh làm gì mà dùng sức như vậy a …”
“A…”
“A a a a a a a…”
“Quan Tiểu Yến, anh yêu em.”
“Ô, cuối cùng cũng xong.”
*** Bợn thề nà bợn chưa từng đọc một cái chap H nào nó lại vô duyên đến như thế này =)), Thất tỷ đúng là vô đối, muội hâm mộ tỷ vô cùng ╮[╯▽╰]╭, thế nà cuối cùng TY cũng bị Giang sâu bọ ăn sạch sẽ roài hắc hắc, lại còn đúng vào ngày Valentine nữa chứ ….các bợn khỏi kêu ca phàn nàn nữa nhớ… hiz hiz only 9 chapters to go TT___TT ***