Xâu chuỗi lại mọi chuyện thì Thịnh Nhược Yêu cũng hiểu rồi, nếu như ở phía bên trong Hoành Thừa Trạch và Hoành Gia Yến liên thủ với bọn buôn người bên ngoài thì sẽ không phải vấn đề lớn, vì dù sao Vũ thành cũng là địa bàn của Hoành gia cơ mà.
Dừng một chút, Thịnh Nhược Yêu lại nhìn xuống đứa nhỏ Hoành Cảnh Thần đang nhắm mắt ngủ, dù sao cũng chỉ là một đứa bé thôi mà, hơn nữa trong người của thằng bé cũng chảy một nửa dòng máu của họ, vậy mà tại sao lại phải nhẫn tâm như vậy chứ?
Chẳng lẽ đây chính là trạch đấu trong mấy quyển tiểu thuyết đó sao? Nếu như vậy thì không phải rất đáng sợ sao? Nhất là đối với một người mẹ Liễu Linh Hoan, trước kia bà ấy biết rõ hai người con riêng không thích mình và con trai, nên cho dù có gây ra chuyện tổn hại thì vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Còn bây giờ thì sao? Nếu như bà ấy biết chuyện đó vẫn do Hoành Thừa Trạch và Hoành Gia Yến làm ra thì sẽ như thế nào nhỉ?
Thịnh Ngọc Phú nhìn con gái, sau đó lại nói:
- Con đừng lo, chuyện bắt cóc đã được điều tra rồi, hung thủ là một người làm trong Hoành gia, người đó khai nhận rằng vì thiếu tiền nên mới dụ dỗ tiểu thiếu gia ra ngoài, bán với một số tiền không nhỏ, hoạt động giao dịch cũng đã được kiểm tra, quả thật là kẻ buôn người.
Không, chắc chắn hung thủ không phải người đó, hung thủ thật sự chính là hai anh em nhà họ Hoành, vì cho dù kẻ nhận tội thay kia có nói gì cô cũng không tin hắn ta sẽ làm được. Đưa được Hoành Cảnh Thần ra khỏi Hoành gia đã là chuyện khó, huống chi còn là chuyện đem đứa nhỏ bán ra ngoài Vũ thành, phải biết Vũ thành không phải nói muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Nếu như không có gia thế, không có quyền lực, thì e rằng chỉ có thể chết dần chết mòn ở bên trong thành phố biệt lập đó thôi.
- Cha, con không nghĩ là người hầu đó làm ra đâu.
Thịnh Ngọc Phú cũng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu của con gái, nhỏ giọng nói:
- Đương nhiên cha hiểu rồi, nhưng Hoành tổng và phu nhân đã nhận định như vậy thì người ngoài như chúng ta không nên xen vào. Chuyện gia đình người ta, mình không hiểu được nội bộ nên không thể đưa ra phán xét.
Dừng một chút, Thịnh Ngọc Phú lại nói:
- Vấn đề con chung, con riêng vốn dĩ đã rất khó nói, huống chi hai người con riêng đã trưởng thành rồi. Nên cho dù Hoành phu nhân không có ý định chiếm tài sản cũng không có cách nào để giải thích, vì trên danh nghĩa hiện tại, bà ấy và Hoành tổng là vợ chồng, không muốn chia tài sản cũng không được. Hơn nữa, Hoành tổng thương vợ, thương con, nên chuyện càng khó nghĩ hơn.
Thịnh Nhược Yêu cũng chỉ biết im lặng rồi lắng nghe, quả thật chuyện gia đình người ta thì cô cũng không nên xen vào, nhưng đứa nhỏ Cảnh Thần rõ ràng là vô tội, vậy mà hết lần này tới khác bị hại, mà thằng bé lại ngây thơ không biết người hại mình lại chính là hai anh chị mà nó thích nhất nữa… Nếu như… Nếu như thằng bé biết thì chắc sẽ đau lòng lắm.
[…]
Cuối cùng thì họ cũng đã đến Hoành gia, trên dưới bốn người nhà họ Hoành cũng đã sớm đứng chờ bọn họ, lúc Thịnh Nhược Yêu ôm Cảnh Thần bước xuống xe cũng chú ý đến vẻ mặt của hai người con kia, đặc biệt là cô em gái, dáng vẻ ghét bỏ như kiểu muốn nói “Sao nó còn chưa chết”, nhưng trái lại với vẻ mặt quá đỗi rõ ràng của em gái thì Hoành Thừa Trạch lại bình tĩnh đến lạ thường, tuy rằng đã cố gắng nhưng vẫn không thể không lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Lúc này Liễu Linh Hoan liền chạy đến ôm lấy Cảnh Thần, còn khóc rất lớn và luôn miệng xin lỗi, hiển nhiên thằng bé Cảnh Thần cũng chỉ ôm mẹ rồi khóc nức nở thôi.
Đến đây Thịnh Nhược Yêu mới có thể thở phào, xem ra chuyện chấp nhận gia đình cũng không quá khó khăn, nhưng con đường sau này của Liễu Linh Hoan và Cảnh Thần cần phải bảo vệ tốt bản thân hơn.
Hoành Tắc An đi đến trước mặt Thịnh Ngọc Phú, còn cúi đầu, nói:
- Tổng thống đại nhân, rất cảm ơn ngài đã cứu con trai của tôi, nếu như không có ngài thì tôi không biết Thần Thần sẽ như thế nào.
- Hoành tổng khách khí rồi, hơn nữa cũng không phải là do tôi cứu, là đứa nhỏ nhà tôi tình cờ gặp rồi cứu đó.
Lúc này Hoành Tắc An cũng nhìn qua Thịnh Nhược Yêu, hiển nhiên ông ấy cũng cúi đầu, nói:
- Cảm ơn tiểu thư rất nhiều, Hoành gia nợ tiểu thư một ân tình, nếu như cần gì thì tiểu thư cứ nói, Hoành gia nhất định sẽ đáp ứng nó.
Thịnh Nhược Yêu liền xua tay nói là không nghiêm trọng như vậy, nhưng rồi sau đó cô nói:
- Nếu như có yêu cầu thì chỉ là cháu muốn đến thăm Thần Thần nhiều hơn một chút, ví dụ như một tháng một lần chẳng hạn.
- Được chứ, mỗi tháng tôi sẽ đưa Thần Thần đến Đế Đô để gặp tiểu thư, một lần nữa Hoành gia rất cảm ơn tiểu thư.
Chuyện này có vẻ vẫn chưa kết thúc đâu…
#Yu~