Bà Xã Thư Ký

Trong phòng khách nhà họ Lạc, hai vị trưởng bối vẫn nhìn chằm chằm vào hai vị vãn bối đang ngồi đối diện.

Cuối cùng, Trình Hạo lên tiếng trước, đưa danh thiếp cho hai người.

"Bác trai, bác gái, hai người khỏe! Cháu tên là Trình Hạo Hiên, đây là danh thiếp của cháu."

Mẹ Lạc vui vẻ nhận danh thiếp, thấy tên công ty cùng chức vị trên danh thiếp, hai người kinh ngạc mà nhìn tới nhìn lui.

Đây không phải là công ty Lạc Điềm Hân đang làm sao? Hơn nữa, chức vị còn là tổng giám đốc, đó không phải là cấp trên của cô sao? Hai người bọn họ vừa thấy một màn kia ở cửa, rất rõ ràng, bọn họ không phải là. . . . . .

"Quan hệ của hai người là?" Mẹ Lạc không chắc chắn mà hỏi, dù sao, một màn kia, có rất nhiều cách nói.

Lạc Điềm Hân liếc mắt nhìn Trình Hạo, đối phương nói thẳng ra: "Cháu là bạn trai của Hân Hân, chúng cháu qua lại một thời gian rồi, lần này thừa dịp Hân Hân nghỉ, đặc biệt dẫn cô ấy về nhà thăm hai bác."

Lời của anh nói, một chút cảm giác giả tạo cũng không có, cảm giác như cô thật sự là bạn gái của anh.

Lạc Điềm Hân cũng cảm thấy thần kỳ, cô ở ngoài nghĩ cái đống kia, nhưng không nghĩ đến anh không khẩn trương, như là có chuẩn bị trước.

Nhìn anh tự nhiên trả lời vấn đề của mẹ cô như vậy, chắc không xảy ra việc gì.

Mẹ Lạc nghe xong, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, cha Lạc thật cao hứng nói: "Tốt! Hoan nghênh hoan nghênh! Hân Hân của chúng ta lớn như vậy, đây là lần đầu tiên dẫn bạn trai về nhà !"

Lạc Điềm Hân cười cười, không dám lên tiếng.

Trình Hạo Hiên nhìn Lạc Điềm Hân, trong mắt mang theo cười nhạo, nói: "Thật sao? Vậy thì thật là quá vinh hạnh rồi !"

Những lời này làm Lạc Điềm Hân bất mãn, lấy cùi chỏ húc anh một cái.

Thấy hành động của hai người, mẹ Lạc không nhìn ra sơ hở gì, nhưng bà vẫn không bỏ qua cho Lạc Điềm Hân.

"Sẽ không là tùy tiện tìm đàn ông tới gạt mẹ chứ? Vì tránh né mẹ sắp xếp xem mắt cho con?" Mẹ Lạc cũng không ngại có người khác ở đây, trực tiếp hỏi.

Cha Lạc xấu hổ nhìn thoáng qua Trình Hạo, tiếp theo trách mẹ Lạc: "Bà nói gì vậy, một người sống sờ sờ ở chỗ này, hơn nữa bà vừa rồi cũng thấy, bọn họ không phải người yêu thì là cái gì?"

Mẹ Lạc dĩ nhiên thấy được, nhưng vẫn cảm thấy có chút không ổn!

"Tôi thấy được, nhưng cũng có thể không phải là sự thật, tại sao nó sớm không nói, muộn không nói, cố tình nói có bạn trai lúc tôi muốn nó đi xem mắt?"

Lạc Điềm Hân muốn mở miệng giải thích, nhưng lại bị Trình Hạo ngăn lại.

"Bác gái, thật xin lỗi, Hân Hân vì cháu mới không nói."

Lạc Điềm Hân nhìn anh, có thật là cái gì anh đều giải quyết được?

Mẹ Lạc, cha Lạc nhìn Trình Hạo.

"Cháu là nhân vật công chúng, Hân Hân không muốn gây rối cháu,cho nên mới gạt tất cả mọi người, lần này cháu không muốn Hân Hân uất ức, mới theo cô ấy trở về ." Trình Hạo nghiêm túc nói, còn cầm bàn tay nhỏ bé đang đổ mồ hôi lạnh của cô.

Mẹ Lạc nghe xong chép miệng, "Sao không nói sớm cho mẹ biết? Muốn gạt của người nhà sao? Thiệt là, làm hại mẹ sắp xếp."

"Thật xin lỗi, mẹ!" Lạc Điềm Hân đành phải phối hợp với Trình Hạo Hiên, nói xin lỗi bà.

Nhưng điều này cũng chứng minh, cha mẹ đã thừa nhận Trình Hạo rồi, vậy thì không cần tìm người xem mắt cho cô, không ngờ xử lý đơn giản như vậy, làm hôm nay cô lo lắng cả ngày, như thế là tốt rồi.

Mẹ Lạc cười hì hì nhìn Trình Hạo Hiên, "Cháu đói bụng không! Bác làm thức ăn, cháu chờ một chút!"

Trình Hạo mỉm cười lễ phép, dĩ nhiên là đói bụng, cũng lâu như vậy.

Chờ mẹ đi khỏi, Lạc Điềm Hân nói nhỏ với anh: "Cám ơn! Không ngờ giải quyết dễ dàng như vậy."

"Hừ, cô cho rằng tôi là cô sao?" Trình Hạo cười lạnh một tiếng nói.

Lạc Điềm Hân nói nhỏ: "Dạ, tổng giám đốc là lợi hại nhất."

"Dối trá!" Trình Hạo nghe được.

Khuôn mặt cô lập tức tươi cười, "Nào có! Bây giờ tôi đi giúp mẹ, sẽ không để anh đói bụng, anh chờ đi!" Lạc Điềm Hân nói xong rồi chạy vào phòng bếp giúp cha mẹ.

Nhưng mẹ Lạc đuổi cô ra ngoài, "Không cần con giúp, con nói chuyện phiếm với Hạo là được!"


Lạc Điềm Hân không muốn ở một mình với anh, bình thường đi công tác với anh, cũng có khách mời ở cùng, hơn nữa đều nói chuyện công việc, hiện tại ngồi xuống, chẳng lẽ muốn bọn họ nói về công việc hay sao?

"Đừng! Con muốn giúp mà!"

"Không cho! Vất vả lắm con mới dẫn bạn trai về nhà, có chuyện gì cũng giữ lấy cho mẹ, tuyệt đối không thể buông tha! Nếu con làm mất con rể của mẹ, mẹ không để yên cho con đâu." Mẹ Lạc rõ ràng không cho cô giúp.

Lạc Điềm Hân không ngờ, người đàn ông mới xuất hiện một tiếng, cũng thu phục được mẹ, còn suy nghĩ cho anh. Làm ơn, cô mới là con gái của bà!

Thấy Lạc Điềm Hân, Trình Hạo đang ngồi trên ghế sofa xem báo, hỏi cô ie»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Không cho vào bếp?"

"Đúng! Muốn tôi nói chuyện phiếm với con rể!" Lạc Điềm Hân tức giận nói.

Trình Hạo khẽ mỉm cười, "Mẹ cô dễ đối phó hơn so với mẹ tôi!"

"Tôi không cho là vậy, tôi cảm thấy Trình phu nhân tốt hơn!" Lạc Điềm Hân nói chuyện với mẹ Trình, thật ra thì yêu cầu của bà rất đơn giản! Anh là con trai, không nguyện ý thỏa mãn mà thôi.

"Vậy thì chờ lúc cô sống chung với bà, sẽ biết!" Trình Hạo liếc nhìn tờ báo nói.

Cô sẽ có cơ hội sống chung với mẹ Trình sao? Dù sao thì qua ba tháng, tất cả, tất cả đều kết thúc, đương nhiên, sau này đừng nhắc đến chuyện này là được!

Cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng. Một buổi tối lôi kéo Trình Hạo không thả, hỏi vô số vấn đề, quả thật là muốn đem toàn bộ người nhà hỏi qua một lần.

"Mẹ, khuya lắm rồi, hôm nay anh ấy lái xe một ngày, cũng mệt mỏi rồi, mẹ không để anh ấy nghỉ ngơi một chút sao?" Thật ra thì Lạc Điềm Hân cũng mệt nhọc, nhưng bọn họ một chút ý muốn ngủ cũng không có.

Mẹ Lạc nhìn thời gian, thật là không còn sớm, đành bỏ qua cho con rể.

"Vậy cũng được! Các con đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai lại nói."

Lạc Điềm Hân yên lòng nói: "Vậy con đi dọn dẹp phòng dành cho khách!"

Mẹ Lạc ngăn cô lại, "Dọn dẹp phòng dành cho khách cái gì? Đến phòng con ở là được rồi!"

"Không được!" Hai người trăm miệng một lời từ chối.

"Tại sao không được?" Mẹ Lạc thấy hai người ăn ý phản đối như vậy, có chút khó hiểu.

Lạc Điềm Hân cùng Trình Hạo nhìn nhau nói: "Như vậy không tốt! Chúng con nên ở riêng đi!"

"Các con dù sao cũng là người yêu, ở cùng một chỗ thì có gì sao?"Bà rất cởi mở , hơn nữa bà rất hài lòng người đàn ông này, nếu hai người có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ, kết hôn rồi sinh con, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.

Làm sao mà Lạc Điềm Hân có thể ở cùng phòng với anh? Hai người căn bản là giả bộ! Nếu như ở cùng một phòng, xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?

"Không tốt! Vẫn nên ở riêng thì tốt hơn!"

Mẹ Lạc đẩy hai người tới phòng của Lạc Điềm Hân, "Mẹ không ngại, con để ý cái gì? Hay là hai người không phải người yêu, cho nên không dám ở cùng phòng?"

"Dĩ nhiên không phải!" Hai người trăm miệng một lời, Lạc Điềm Hân nhìn Trình Hạo lần nữa.

Trình Hạo giải thích nói: "Bác gái, bởi vì là ở nhà, Hân Hân khá xấu hổ! Nếu Hân Hân không muốn, vậy chúng cháu không ở chung."

Mẹ Lạc trừng mắt nhìn hai người, thật là không nắm chặt cơ hội.

"Không có phòng dành cho khách, phòng dành cho khách bị mẹ làm làm nhà kho rồi, không thể cho người ở."

Sẽ không đúng lúc như vậy chứ? "Chuyện khi nào? Lần trước con về, không phải họ hàng nhà mình còn ở được sao?"

Mẹ Lạc đứng ở cửa, ngăn hai người ra, "Lần trước đã rất lâu rồi! Hơn nữa con không nói muốn dẫn người về nhà, đương nhiên là mẹ chưa dọn dẹp!"

Lạc Điềm Hân mím môi, nếu là cô, khẳng định sẽ dọn dẹp phòng khách cả đêm.

"Bằng không như vậy, cháu ngủ phòng khách!" Trình Hạo đề nghị, đương nhiên là anh muốn ngủ ở trong phòng, nhưng là rất dễ nhận thấy, mẹ Lạc không muốn cho anh ngủ phòng dành cho khách, mà Lạc Điềm Hân cũng không muốn anh ngủ trong phòng của mình,trừ cách này ra thì không còn cách nào khác.

Mẹ Lạc kiên quyết phản đối, "Như vậy sao được? Cháu khách quý, sao có thể ngủ phòng khách?"

"Cháu ngủ phòng khách cũng được!" Anh là Đại Thiếu Gia, hơn nữa còn là người giúp cô, tại sao có thể ngủ phòng khách, nếu có ngủ, thì phải là cô chứ?

"Không cho! Mẹ nói hai người các con có phải người yêu hay không? Vì vấn đề ngủ ở đâu mà ầm ĩ lâu như vậy? Có phải hai người gạt mẹ không?" Mẹ Lạc bất giác cảm thấy kỳ quái.


Lạc Điềm Hân ảo não, vội vàng nói: "Được rồi! Chúng con ngủ một phòng! Mẹ, ngủ ngon!"

Nói xong lập tức đóng cửa lại.

Trình Hạo thành công chiếm giữ phòng cô rồi, "Mẹ cô thật thú vị!"

Lạc Điềm Hân không cho là vậy, "Anh không phải nói mẹ tôi rất giống với mẹ anh sao? Vậy sao anh không cho là mẹ anh thú vị?"

"Có lẽ bà là thú vị, nhưng mà tôi không nhớ bà thú vị chỗ nào!" Trình Hạo đối với mẹ mình, đơn giản là có lời mà không thể nói.

Trình Hạo nhìn giường lớn 1m8, hỏi cô: “Tối nay cô ngủ trên giường hay là dưới đất?"

Ngủ dưới đất? Anh không phải là muốn để cho cô ngủ dưới đất chứ? Mặc dù anh là Đại Thiếu Gia, nhưng sẽ không có phong độ như vậy chứ?

"Anh nói là, muốn tôi ngủ dưới đất?"

Trình Hạo nằm xuống giường, "Chẳng lẽ muốn tôi ngủ dưới đất sao? Dĩ nhiên, tôi cũng không ngại khi hai người chúng ta ngủ chung giường."

Lạc Điềm Hân nhìn giường, mặt đỏ lên.

Đương nhiên là cô không muốn ngủ dưới đất, nhưng nếu không ngủ dưới đất, nhất định phải ngủ cùng giường với anh.

"Dù sao. . . . . . Cũng đã vào, vậy. . . . . . Cho anh một nửa!"

Trình Hạo đến gần Lạc Điềm Hân, đầu cố ý cúi xuống, "Cô xác định? Cô không phải sợ buổi tối tôi. . . . . ."

Lạc Điềm Hân khẩn trương nuốt nước miếng một cái, "Buổi tối anh muốn làm cái gì?"

"Cô cứ nói đi?"

Cô sợ mà lui về phía sau, "Anh đừng quên, tôi đã thỏa thuận với anh, anh dám làm, thì phải bồi thường cho tôi."

Nghe giọng cô hình như mang theo hoảng sợ, cũng biết mục đích của mình đã đạt được, nên không hù dọa cô nữa.

"Có phải là cô suy nghĩ quá nhiều rồi? Ý của tôi là, cô không sợ tôi ngáy to vào buổi tối sao?"

Ngáy to? Ồ! Hoàn hảo là ngáy to! Lạc Điềm Hân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sao anh lại đáng ghét như vậy? Lại chỉnh cô.

"Tôi. . . . . . Tôi không sợ, không quan trọng."

"Vậy thì tốt! Vậy chúng ta tắm một cái rồi đi ngủ!"Trình Hạo Hiên quả thật cũng mệt mỏi, bởi vì hôm nay mẹ Lạc hỏi quá nhiều, làm hại anh trả lời rất nhiều.

"Ừm! Anh đi tắm trước đi!" Lạc Điềm Hân chỉ phòng phòng tắm nói.

Cô chờ anh ngủ thiếp đi, mới tắm, bằng không sẽ lúng túng!

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Có thể là ngày hôm qua thần kinh khẩn trương cao độ, khiến buổi tối Lạc Điềm Hân ngủ rất sâu, buổi sáng cũng dậy trễ.

Lúc mở mắt, Trình Hạo Hiên đã không còn bên cạnh, cũng không biết đi đâu rồi.

Sau khi Lạc Điềm Hân ăn sáng xong, mới nhìn thấy anh một thân quần áo thể thao trở về, hơn nữa còn nghiêm túc.

Chuyện gì xảy ra? Sáng sớm đã có người chọc giận anh rồi sao?

"Anh muốn đi mua đồ không?" Cô tính đi mua một ít thứ cần thiết, ngày hôm qua lúc trở về, đem rất ít vật dụng hằng ngày.

Trình Hạo cầm khăn lông lau mặt của mình, "Chờ tôi tắm xong rồi nói."

Buổi sáng khi anh thức dậy, phải vận động ra mồ hôi, sau khi tắm mới có thể khôi phục, cho nên hiện tại, anh căn bản không muốn nói chuyện.

Lạc Điềm Hân bất mãn với thái độ của anh, sao lại có cảm giác cô đang cầu xin anh? Thật là ghét.

Nhưng cô vẫn phải chờ, bởi vì nếu như cô không chờ, lát nữa anh nhất định sẽ lấy dáng vẻ cấp trên mà áp bức cô, cô thật là đáng thương, thời gian nghỉ phép, đều bị cấp trên áp bức .


Đợi một hồi lâu, anh mới ra khỏi phòng.

Lạc Điềm Hân lấy xe ngựa nhỏ trong nhà ra, Trình Hạo ngăn cô lại, "Cô sẽ không ngồi xe ngựa mà đi chứ?"

Nếu muốn ngồi xe ngựa, gọi anh đi cùng làm gì?

"Đúng!"

Anh tỏ vẻ không đồng ý, xe nhỏ như vậy, muốn ngồi hai người?

"Nếu cô muốn đi cái này, tại sao hỏi tôi muốn đi cùng không? Tôi cho là cô muốn tôi lái xe đi!"

"Không phải! Tôi chỉ hỏi anh muốn mua đồ không? Hơn nữa vào trấn nhỏ đi xe ngựa dễ dàng hơn lái xe hơi." Lạc Điềm Hân chọn đi xe ngựa nhỏ không phải là không có đạo lý, đừng xem trấn nhỏ như vậy, nhưng người cũng rất nhiều, đặc biệt là người lái xe.

"Anh đừng thấy xe anh là sắt bọc thịt, còn xe tôi là thịt bọc sắt, ở cái trấn nhỏ thế này, chỉ có xe tôi mới đi qua lọt!" Lạc Điềm Hân rất tự hào về cái này, "Rốt cuộc là anh có đi hay không? Đi thì nói, không đi thì nói, quyết định đi."

Sau khi Trình Hạo suy nghĩ, quyết định đi! Nếu ở chỗ này, sẽ bị vấn đề của cha mẹ Lạc không biết từ đâu chui ra mà hỏi , "Ừ, đi!"

Cuối cùng, vì Trình Hạo không đi xe ngựa, Lạc Điềm Hân đành chở anh đi siêu thị bằng xe máy.

"Thoải mái không? Đây chính là cảm thụ của người đi xe máy, mặc dù xe của tôi kém hơn người ta."

Trình Hạo không nói gì, trực tiếp đi vào siêu thị.

"Thật là không còn gì để nói, nói mấy câu mà không nói."

Lạc Điềm Hân dừng xe, lập tức đi theo, trừ vật dụng hằng ngày, cô còn phải mua rất nhiều thứ, đẩy một chiếc xe, hai người tách ra, muốn mua gì thì mua.

Lạc Điềm Hân đi tới khu thực phẩm, nghĩ hôm nay ăn cái gì?Lúc ra ngoài đã nói với mẹ, cô sẽ mua thức ăn.

Trình Hạo đã chọn xong đồ của mình, thả hết vào trong xe.

"Tổng giám đốc, anh muốn ăn cái gì? Tôi không biết anh muốn ăn cái gì!" Lạc Điềm Hân đã dạo hai vòng rồi, nhưng không thể quyết định dứt khoát nên ăn cái gì.

Bởi vì Trình Hạo là khách, nếu cô không mua thức ăn khách thích, mẹ của cô lại mắng cô.

"Gì cũng được, tôi không kén chọn!" Anh rất ít ăn món ăn gia đình, không phải là anh thích thức ăn ở ngoài, mà là không có thời gian về nhà ăn cơm, quan trọng là, sau khi về nhà, anh lập tức sẽ bị mẹ tra hỏi.

Lạc Điềm Hân ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh, "Anh không kén chọn? Tôi tưởng đại thiếu gia thường kén chọn."

"Rất xin lỗi, tôi không kén chọn."

Trình Hạo thấy cô không quyết định được thì tự mình chọn thức ăn.

"Ôi chao, không nhìn ra anh sẽ chọn thức ăn?" Một mặt ở nhà như vậy, Lạc Điềm Hân lần đầu tiên nhìn thấy.

Trình Hạo biết cô lại xem thường anh, cô lại quên thân phận của mình là gì, dám nói chuyện với anh như vậy. Nâng mắt nhìn cô một cái, Lạc Điềm Hân nhận được được tín hiệu, chỉ có thể ngậm miệng.

Đột nhiên bị người đánh một cái sau lưng, Lạc Điềm Hân quay đầu lại nhìn, là bạn học ngày xưa.

"Thần Thần, Cao Chí, sao các cậu ở đây?" Lạc Điềm Hân hưng phấn ôm bạn học là Ninh Thần.

Ninh Thần cũng hưng phấn nói: "Chúng tớ mới thấy khó hiểu, sao cậu lại ở đây? Trở về lúc nào? Sao không nói?"

Cao Chí gật đầu hùa theo lời Ninh Thần, "Đúng vậy! Chúng tôi không ai nhận được tin gì cả!"

"Tớ đột nhiên tính trở về mà thôi, cũng không có chuẩn bị gì!" Cô cũng ngại nói, là mẹ muốn cô trở về xem mắt nên cô mới trở về .

"Cậu đã trở lại, ngày mai gặp mặt, cậu nhất định phải tới!" Ninh Thần lôi kéo Lạc Điềm Hân nói, nhất định phải tới.

Lạc Điềm Hân có phần khó xử, cô không biết lúc đó có rảnh hay không! Dù sao thì bên cạnh còn có một người đàn ông.

"Tớ cũng không rõ lắm, phải đến lúc đó mới biết !"

Trình Hạo dạo một vòng xong mới phát hiện không thấy Lạc Điềm Hân, nhìn chung quanh, mới phát hiện cô ở khu rau cải nói chuyện phiếm với người khác!

Lúc đầu, anh không định tới quấy rầy, dù sao thì ở bên ngoài, xem như không quen biết thì tốt hơn! Nhưng ánh mắt của người đàn ông kia làm anh cảm thấy có phần khó chịu.

Người đàn ông kia cũng là bạn của cô sao?Ánh mắt mê thích rõ ràng như vậy mà cô không nhận ra! Nhưng mà khuôn mặt người đàn ông kia không được đẹp, dáng người cũng không tốt! Cũng có thể là Lạc Điềm Hân không thích loại này, cô mới có thể làm như không nhìn thấy!

Nhưng mà, không biết vì sao, trong lòng anh cảm thấy bây giờ Lạc Điềm Hân thuộc về anh, những người đàn ông khác không được ham muốn mới đúng.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Trước kia cho tới bây giờ, anh chưa từng có tâm tình như vậy.

Cuối cùng, Trình Hạo quyết định đi qua đó xem.

Lạc Điềm Hân trò chuyện cùng bọn họ, quên mất người đàn ông đi cùng mình, cũng quên mình đang ở nơi nào.

"Bây giờ chúng tớ chuẩn bị cho tiệc nướng ngày mai, tiệc nướng ở nhà tớ, nhà tớ không có lấy một dụng cụ, mới kéo người đàn ông nhàn rỗi này tới giúp một tay!" Ninh Thần chỉ Cao Chí bên cạnh.


Cô đã sớm biết Cao Chí thích Lạc Điềm Hân, mặc dù quân tử cố ý, nhưng mỹ nữ vô tình, anh không nên uổng phí tâm cơ thì tốt hơn.

"Tớ không phải là không có việc, là cậu kiên quyết kéo tớ đi cùng." Cao Chí rất cố gắng thể hiện một mặt chăm chỉ tốt đẹp của mình ở trước mặt Lạc Điềm Hân, nhưng bây giờ lại bị Ninh Thần phá hủy.

Ninh Thần cười trộm một phen, nói là nhân viên của chính phủ, nhưng không có chuyện gì làm, không phải rãnh rỗi thì là gì?

Lạc Điềm Hân cũng cười.

"Xong chưa?" Trình Hạo đẩy xe dừng tới bên Lạc Điềm Hân.

Lúc này, Lạc Điềm Hân mới nhớ tới mục đích mình đi siêu thị .

"Thật xin lỗi, tôi quên, anh mua xong rồi sao?" Cô cúi đầu nhìn trong xe, đã có một đống thức ăn.

"Sao anh mua nhiều như vậy? Hai ngày ăn không hết!"

Trình Hạo nhớ mẹ anh mua thức ăn rất nhiều, đủ dùng trong một tuần, chẳng lẽ sai rồi?

"Trong nhà có tủ lạnh, sợ cái gì?"

"Vậy thì anh tự xách về đi!" Cô không thể xách nhiều đồ như vậy, hơn nữa còn lái xe!

Ninh Thần tò mò về quan hệ của hai người, "Hân Hân, người này là. . . . . ."

Trong lòng Cao Chí cũng vang lên báo động, người đàn ông ở trước mắt quá ưu tú! Bộ dạng, khí chất, cái gì cũng tốt.

Lạc Điềm Hân khó xử, bây giờ là ở trước mặt người khác, không phải ở trước mặt cha mẹ, nhưng quan hệ của Ninh Thần với mẹ của cô cũng không tệ lắm, nếu cô giới thiệu quan hệ cấp trên cùng cấp dưới với Ninh Thần, cô ấy sẽ nói với mẹ, vậy thì sẽ bị lộ?

"Tôi là bạn trai của cô ấy, tôi tên Trình Hạo!" Người đàn ông bên cạnh tự động trả lời.

Ninh Thần bừng tỉnh, hiểu ra mà cười nói: "Ồ! Hiểu, hiểu!"

Lạc Điềm Hân nhìn Trình Hạo, phát hiện anh không có bất kỳ vẻ mặt khó chịu, hơn nữa còn đang hứng thú.

Cao Chí vừa nghe xong, cả người đều uể oải, nhưng vẫn gượng cười nói: "Chào anh!"

Trình Hạo không trả lời, nhưng có cảm giác vô luận tại phương diện gì, mình cũng thắng người đàn ông trước mắt, mà chính anh cũng không biết tại sao mình ngây thơ như vậy.

"Mang về gặp cha mẹ? Lúc nào thì kết hôn?" Ninh Thần tỏ vẻ hiểu, hỏi.

"Không có chuyện này! Cậu nghĩ quá nhiều, chúng tớ chưa ổn định!" Lạc Điềm Hân vội vàng giải thích, kết hôn? Căn bản là không có khả năng.

Ninh Thần hiểu mà cười, "Anh đã là bạn trai của Hân Hân, vậy buổi tối ngày mai gặp mặt, anh nhất định phải tới!"

Trình Hạo không hiểu, gặp mặt cái gì?

"Anh ấy không rảnh, anh ấy luôn bận, coi như nghỉ phép, nhưng phải xử lý công việc." Lạc Điềm Hân tuyệt đối cấm anh xuất hiện trước mặt bạn học cô, nếu chuyện này một truyền mười, mười truyền một trăm, cô sẽ không còn giá thị trường rồi, mặc dù cô không cho là sẽ tìm được người thích hợp với bản thân giữa đám bạn học.

Hơn nữa, ban đầu cô cũng không có nói, muốn anh gặp bạn của cô, vì tránh anh tức giận, vẫn như vậy thì tốt hơn.

Ninh Thần cảm thấy đáng tiếc, "Có thật không? Vậy thì thật đáng tiếc."

"Tôi rảnh!" Trình Hạo nói ngược lại Lạc Điềm Hân.

Lạc Điềm Hân kinh ngạc, anh không phản đối,còn muốn đi?

"Thật tốt quá, vậy buổi tối ngày mai, anh có trách nhiệm đưa Hân Hân tới nhà tôi!" Ninh Thần luôn thích xem trai đẹp, hơn nữa còn là trai đẹp khốc như vậy.

Mặt Trình Hạo không thay đổi mà gật đầu đồng ý.

"Vậy các cậu đi trước đi! Tớ còn muốn mua thứ khác !" Ninh Thần hưng phấn lôi kéo Cao Chí đi.

Lạc Điểm Hân cau mày nhìn Trình Hạo, khuôn mặt khó chịu, "Sao anh lại đồng ý?"

Trình Hạo đẩy xe tới quầy thu ngân.

"Này, anh không phải là nên để ý sao? Không phải là không muốn để cho người khác biết chuyện của chúng ta sao?" Lạc Điềm Hân đuổi theo ở phía sau hỏi.

"Tôi chưa bao giờ nói qua." Dắt tay, ôm đều do cô nói, cho tới bây giờ, anh không có nói cái gì.

Lạc Điềm Hân cảm giác anh là lạ, "Anh xác định là anh sẽ không để ý mà gặp bạn học của tôi? Mặc dù bọn họ không hỏi nhiều vấn đề giống cha mẹ tôi, nhưng bọn họ sẽ trêu đùa anh."

"Không cần nói nhảm nhiều như vậy, tôi nói đi thì đi!" Trình Hạo không nhịn được mà trả tiền.

Lúc trước sao anh không cảm thấy thư ký của mình dài dòng như thế, một chuyện lại muốn thảo luận lâu như vậy, nếu anh không kêu tạm ngừng, cô sẽ nói nữa?

Lạc Điềm Hân còn muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Người đàn ông này quá áp bức người khác rồi, chỉ cho anh nói, hoàn toàn không chú ý cảm nhận người ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận