Bà Xã Thư Ký

Tình ái đi qua, Lạc Điềm Hân ôm lấy hông của Trình Hạo Hiên, cảm nhận sự ấm áp mà anh cho cô.

Thật hy vọng bọn họ có thể như vậy, nếu nói trước đây không hài lòng với anh, vậy thì bây giờ có thể nói siêu cấp hài lòng, hơn nữa còn thích anh như vậy.

Ở chung lâu mới phát hiện, thì ra trừ tính tình không phải tốt ở ngoài, cái khác anh đều rất tốt, hơn nữa đối với tiêu chuẩn chọn chồng của mình trước kia, anh lại có nhiều điểm phù hợp, anh chính là người đàn ông cô muốn tìm trong đời?

Nếu vậy thì thật là tốt quá, cứ hồ đồ như vậy thì tìm được người mình thích.

Nhưng mình vẫn không hiểu, rõ ràng có nhiều thiên kim có tiền, người ta lại đẹp, tại sao anh chọn cô? Đây là điều cô nghĩ không ra. Nhưng anh không dễ dàng nói cho cô biết? Có thể anh muốn chơi đùa mà thôi, có thể dễ dàng ứng phó cha mẹ hơn?

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Trình Hạo Hiên vuốt mái tóc của cô hỏi.

Lạc Điềm Hân nắm tay của anh, giơ lên, "Anh muốn biết sao?"

"Em có thể không nói!" Anh cũng không ngại! Dù sao thì đầu của cô cũng không nghĩ chuyện gì quan trọng.

Lạc Điềm Hân bất mãn vỗ lồng ngực của anh một cái, "Ghét! Anh thuận theo em một chút thì chết sao?"

"Được rồi! Em nói đi, anh rất muốn biết!" Trình Hạo Hiên nắm tay của cô thật chặt nói.

Lúc này Lạc Điềm Hân mới hài lòng, đặt đầu nhỏ ở trên ngực của anh, "Thật ra thì cũng không có gì! Chính là muốn hỏi, tại sao anh thích em?"

Trình Hạo Hiên biết đầu của cô đều nghĩ những thứ này, chẳng lẽ không được thích cô sao? Còn hỏi nhiều như vậy làm gì? Đáp án quan trọng như vậy sao?

"Rất quan trọng?"

"Dĩ nhiên là quan trọng!" Nam nữ ở chung một chỗ, nếu không thích, vậy là gì? Chẳng lẽ anh không thích cô sao?

Trình Hạo Hiên Hiên dừng một chút, nói: "Thích là thích, không vì cái gì hết!"

"Anh thật mơ hồ, không có lý do, như em thích những minh tinh đẹp trai, cũng vì anh ta lớn lên đẹp trai, hoặc có việc từng trải làm em thấy đồng tình, sau đó thích! Em không đồng ý với cách nói của anh, nói lại lần nữa." Anh không thật lòng trả lời vấn đề của cô, thật là ghét.

"Chỉ cần anh thích em, không ghét em là được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy!" Thật ra thì anh cũng không biết tại sao mình thích cô, cứ muốn gặp cô, cứ đơn giản như vậy.

Lạc Điềm Hân không hài lòng, trên người cô phải có một điểm để anh yêu thích chứ?

“Có phải anh đang gạt em hay không?" Nếu quả thật như thế, lòng của cô sẽ đau đớn.

Trình Hạo Hiên thật không biết cô đang nghĩ lung tung cái gì? Anh chỉ không trả lời cái vấn đề này của cô mà thôi, "Không có! Anh có thể khẳng định, hiện tại anh thích em! Em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao thì anh thích em, về phần tại sao thích, anh thật không biết!"

Lạc Điềm Hân nhìn ánh mắt của anh, rất muốn nhìn ra được gì đó từ trong ánh mắt của anh, nhưng không có!

Anh nói như thật, nhưng cảm thấy đúng, cho nên mới không biết vì cái gì! Nhưng anh thích mình thật.

Đột nhiên điện thoại của anh vang lên, Trình Hạo Hiên nhìn thông báo của điện thoại một chút, nói với Lạc Điềm Hân: "Đừng nghĩ bậy, em ngủ trước đi! Anh đi gọi điện thoại!" Nói xong, anh đứng lên từ trên giường, ra khỏi phòng.

Hiện tại là nửa đêm, ai gọi điện thoại cho anh vào lúc này?

Cô vừa chọn tin tưởng anh, anh sẽ không làm chuyện gì đề cô nghi ngờ nữa chứ? Là phụ nữ gọi tới sao?

Nếu như là người nhà của anh, anh sẽ nhận điện thoại ở trước mặt cô, nhưng tại sao không nhận điện thoại ở đây?

Hơn nữa, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên, trước kia cũng có tình huống này, rốt cuộc là anh đang nói chuyện điện thoại với ai?

Thôi, không nghĩ nữa, nghĩ những thứ này chỉ làm mình phiền não hơn, dù thế nào đi nữa thì chính miệng anh đã thừa nhận, anh thích là cô thì được rồi.

Trình Hạo Hiên đột nhiên cảm thấy mình có phần cô đơn, hơn nữa còn cực kỳ khó chịu.

Tối hôm qua, mẹ lại gọi điện cho anh, nói hôm nay mình nhất định phải dẫn Lạc Điềm Hân dạo phố, hơn nữa anh nhất định không được đi theo. Mà lúc đó, Lạc Điềm Hân đang ở bên cạnh, rõ ràng là cô biết kế hoạch này, cười hì hì liên tục.

Cuối cùng, chỉ có thể đồng ý chuyện này không điều kiện, hình như cô rất vui mừng khi mẹ anh yêu thích cô như vậy.

Cho nên, hôm nay để cho anh hưởng thụ, một ngày không có thư ký, không có bạn gái.

Công việc của anh cũng không nhiều, có thể tự mình xử lý tốt! Hơn nữa vụ án về thành Bắc đã giành được thành công, lúc này nên chuẩn bị bộc lộ bản lĩnh, nhưng trước cuộc chiến lớn này, vẫn thỉnh thoảng thoải mái một chút.

Vụ án này thật sự là làm phiền Tưởng Anna, nếu không có cô ta, không biết phải xử lý bao lâu nữa, mà tất cả này đều là mưu kế của cha cô ta, nói nếu anh muốn thì nâng cao giá tiền, như vậy có thể kiếm rất nhiều tiền, nhưng rất rõ ràng, đây là đánh giá thấp khả năng của Trình Hạo Hiên.

Trình Hạo Hiên cố ý tung lời đồn, nói không muốn mảnh đất trống kia, sau một thời gian, hắn (cha Tưởng Anna) đã hoảng, cuối cùng hắn tự tìm tới cửa, nói đồng ý hạ thấp giá tiền, cuối cùng lấy thấp hơn ba lần giá tiền đã mua được mảnh đất trống này.

Hôm nay, Tưởng Anna nói sẽ đến đây, chắc là yêu cầu thù lao? Hi vọng không phải yêu cầu kỳ quái gì.

Cửa phòng làm việc của anh đột nhiên bị mở ra, là Tưởng Anna.

"Hạo Hiên, em tới rồi!" Tưởng Anna cười hì hì, đi về phía Trình Hạo Hiên, hơn nữa còn cố ý đến bên cạnh anh.

Trình Hạo Hiên cau mày, người phụ nữ này thật không đổi được dáng vẻ lẳng lơ đó, đối với đàn ông mà nói, đây là cám dỗ có thể chết người, nhưng đối với anh mà nói, thật chán ghét.

"Có gì thì nói, ngồi xuống rồi nói, đừng đứng gần như vậy!" Trình Hạo Hiên chỉ cái ghế đối diện cho cô ta.

Làm sao mà Tưởng Anna có thể ngoan ngoãn nghe lời, cô ta thuận thế ngồi trên người anh.

"Sao lại lạnh nhạt như vậy? Em không định ngồi đó!"

Trình Hạo Hiên muốn đẩy cô ta ra, nhưng bị tay cô ta vòng qua cổ, không chịu xuống, "Tưởng Anna!"

"Đừng tức giận nha! Em không phải muốn đến gần anh sao?" Tưởng Anna biết sử dụng bộ dạng vô cùng mềm mại khi đối xử với đàn ông, như vậy mới có thể ôm những người đàn ông kia.

Nhưng không biết vì sao? Người đàn ông ở trước mắt, sau khi chia tay, không còn dịu dàng với cô ta, như muốn giữ một khoảng cách với cô ta, như vậy sao được? Ở trong lòng của cô ta, người đàn ông này mới là đàn ông.

Trình Hạo Hiên không làm gì được cô ta, "Cô nói nhanh đi, tôi còn có việc cần hoàn thành !"

Tưởng Anna cố ý kéo dài thời gian nói: "Em không vội! Em có thể ở đây, chờ anh làm việc xong!"

Anh tức giận trừng cô ta, nhưng cô ta vẫn cười, "Đừng nghiêm túc như vậy! Nói thế nào thì em đã giúp anh giải quyết một chuyện, cũng coi là bán cha mình, bây giờ anh không thể đồng ý yêu cầu cơ bản của em sao?"

Trình Hạo Hiên thề, về sau nhất định không chọn người như vậy giúp một tay, bằng không sẽ bị quấn cả đời.

Tưởng Anna nhìn hồ sơ trên bàn anh, "Những hồ sơ này cần anh lọc à? Thư ký của anh làm cái gì? Không giúp làm những chuyện này sao?"

"Hôm nay cô ấy nghỉ phép!" Trình Hạo Hiên lấy hồ sơ từ trong tay cô ta, thu dọn xong, xem ra có cô ta ở đây, mình không làm việc được. Nhưng cảm thấy mắt mình thật sự bị mù, trước kia lại có thể lui tới cùng người phụ nữ này.

Tưởng Anna mỉm cười nói: "Bằng không anh đuổi việc cô ta, em tới làm thư ký của anh? Trừ giúp anh giải quyết công việc, em còn có thể giải quyết vấn đề sinh lý!"

Nói xong, bắt đầu động tay cởi cà vạt của anh ra.

Cô ta yêu thích cơ thể của anh nhất, gặp nhiều người đàn ông khác, nhưng không có bản lĩnh như anh, cô ta yêu chết người đàn ông như vậy.

Trình Hạo Hiên không thấy cô ta sẽ làm tốt công việc thư ký, hơn nữa theo lời cô ta, bạn gái hiện tại của anh làm rất tốt, không cần nuôi một bình hoa như vậy.

"Không cần, bây giờ cô nói đi, muốn thù lao gì, sau đó lập tức rời đi." Trình Hạo Hiên không thích cảm giác này, mặc dù cả tầng lầu chỉ có hai người bọn họ, nhưng anh không thể làm chuyện ra có lỗi với Lạc Điềm Hân.

Về mặt tình yêu, Tưởng Anna rất chủ động, mặc dù người đàn ông ở trước mắt từ chối, cuối cùng vẫn khuất phục dưới chân cô ta, cô rất tự tin với kỹ xảo của mình.

Một tay cô ta ôm đầu của anh, một tay cởi quần áo trên người mình, có người đàn ông hấp dẫn như vậy, nếu không nhân cơ hội này tới một lần, thật là lãng phí.

Trình Hạo Hiên bị sự chủ động của cô ta dọa cho giật mình, lúc phản ứng lại, cô ta đã tự cởi áo của mình.

Anh đứng lên, đẩy cô ta ra, người phụ nữ này quá nguy hiểm, "Mời tự trọng một chút!" Người phụ nữ này thật không biết xấu hổ.

Tưởng Anna bị đẩy ra, nhưng không ngừng dựa vào anh, vẫn quyến rũ anh.

Nhưng rất rõ ràng, anh bây giờ đã biến thành Liễu Hạ Huệ (*) rồi, không có tính thú khi cô ta trần truồng.

(*)Liễu Hạ Huệ: Đại khái là người thanh tâm quả dục, thấy mỹ nữ nude vẩn k “cứng” __ __lll, còn muốn biết rõ hơn, mời vào:

http://vi.wikipedia.org/wiki/Li??%8 ... uệ )

"Tưởng Anna, tôi coi cô là bạn, cô đừng làm cho chúng ta ngay cả bạn cũng không thể làm." Lúc này, trong lòng Trình Hạo Hiên đều muốn Lạc Điềm Hân, so sánh người phụ nữ này với Lạc Điềm Hân, mới phát hiện, hai người thật kém nhau quá nhiều, Lạc Điềm Hân tốt hơn.

Tưởng Anna cười quyến rũ mà nói: "Lúc đầu chúng ta không phải là bạn, quan hệ của chúng ta có thể hơn bạn nhiều!"

Nói xong, đem đôi môi mình đến gần, chính xác hôn lên môi của anh.

Lúc này, cửa phòng làm việc của Trình Hạo Hiên Hiên lại mở ra.

Lạc Điềm Hân nhìn một màn trước mắt này, không có cách nào tin tưởng. (3T: *lật bàn (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻* tình huống cẩu huyết như vậy là sao???????)

Cô dạo phố cùng mẹ Trình xong, lúc đầu tính về nhà, nhưng vì đã mua đồ cho Trình Hạo Hiên, muốn lấy cho anh xem, sau đó cùng đi ăn cơm tối, cho nên vừa tạm biệt mẹ Trình xong thì xuất hiện ở công ty. Nhưng mà không ngờ, mở cửa phòng làm việc anh ra, sẽ thấy cảnh tượng như vậy.

Trái tim Lạc Điềm Hân rất đau, đau đớn khi bị phản bội.

Trình Hạo Hiên thấy Lạc Điềm Hân đứng trước cửa, lập tức đẩy Tưởng Anna ra, làm cô ta ngã nhào trên đất.

"Ai nha! Hạo Hiên, anh làm em đau!"

"Hân Hân!" Trình Hạo Hiên hối hận, nhìn Lạc Điềm Hân.

Xong đời, lại để cô thấy một màn như vậy.

Hốc mắt Lạc Điềm Hân lập tức tràn đầy nước mắt, nhìn người phụ nữ nửa thân trần đang đứng lên từ dưới đất.

Là Tưởng Anna!

Anh không phải nói không có bất kỳ quan hệ nào với Tưởng Anna sao? Tại sao quần áo cô ta xốc xếch, lại ở trong phòng làm việc của anh?

Tưởng Anna nhìn rõ người tới, "Thì ra là thư ký? Tôi còn tưởng là ai? Chuyện bé xé ra to."

Cô ta lại dựa vào người Trình Hạo Hiên, "Chúng ta tiếp tục đi!"

"Cút ngay!" Trình Hạo Hiên đẩy Tưởng Anna ra lần nữa, hơn nữa còn đi tới Lạc Điềm Hân.

"Anh có nên giải thích một chút, rốt cuộc là hai người đang làm gì?" Lạc Điềm Hân giấu đi nước mắt của mình, nhưng lại mơ hồ, không thấy được vẻ mặt của anh, không thấy được chân thành của anh.

Trình Hạo Hiên cau mày nói: "Chúng ta không làm bất cứ chuyện gì!"

"Anh muốn em tin tưởng anh thế nào?" Lạc Điềm Hân chỉ vào người phụ nữ nửa thân trần kia.

Trước kia, cô sẽ ngây ngốc cho là giữa bọn họ không có gì, anh đã giải thích cho cô rồi, nên anh có thể làm như không có gì xảy ra, nhưng là hiện tại phát giác, thật khó khăn, còn thấy một màn đặc biệt như vậy.

Tưởng Anna sửa quần áo ngay ngắn, đi tới bên cạnh hai người, "Hai người đang nói cái gì?"

Cô ta nhất thời không biết rõ quan hệ hai người là như thế nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Lạc Điềm Hân thì mới hiểu, "Hai người ở cùng một chỗ?"

Trình Hạo Hiên rất hối hận, mình nên đuổi người phụ nữ này sớm hơn.

"Hân Hân! Không phải như em nghĩ, chúng ta không có xảy ra chuyện gì!" Nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, anh rất đau lòng, cô không nên khổ sở như vậy.

Tưởng Anna thêm dầu vào lửa nói: "Cái gì mà không có chuyện gì xảy ra? Chúng ta đã cởi quần áo rồi !"

Trình Hạo Hiên đẩy cô ta ra khỏi cửa, "Cút! Không nên nói bậy nói bạ!"

"Trình Hạo Hiên, anh lợi dụng tôi xong thì ném đi, anh là người à?" Tưởng Anna không ngờ anh sẽ làm như vậy, nói thế nào đi nữa thì cô ta cũng là một người phụ nữ cao quý, căn bản là không có cách chịu được cơn giận như vậy.

Nhưng những lời này của Tưởng Anna lại làm cho lòng của Lạc Điềm Hân "thình thịch" một phen.

Lợi dụng xong rồi ném đi?

Lúc đầu, quan hệ của cô và anh cũng là lợi dụng lẫn nhau, cho nên sau khi lợi dụng xong, có thể khôi phục tất cả như trước kia. Sở dĩ bây giờ anh không buông tha, là vì còn dụ dỗ mẹ của anh, phải không?

Thật ra thì anh đã chán ghét, đúng không? Anh căn bản không thích cô, đúng không? Cho nên mấy ngày trước, có hỏi thế nào anh, anh cũng không trả lời tại sao thích cô?

Cô còn tưởng rằng anh thích cô thật, chính mình thật ngốc.

Trình Hạo Hiên xoay người sang chỗ khác, đối mặt với Lạc Điềm Hân, muốn tiếp tục giải thích, nhưng Lạc Điềm Hân không cho anh cơ hội.

Lần này, trái tim cô tan nát.

Lạc Điềm Hân đẩy anh ra, chạy về phía thang máy, vừa bước vào thang máy, nước mắt của cô như nước vỡ đê.

Trình Hạo Hiên đuổi theo ở phía sau, nhưng không có cách bắt kịp thang máy, chỉ có thể chạy về phía cầu thang, dùng tốc độ nhanh nhất mà đuổi theo Lạc Điềm Hân, ở đại sảnh trong công ty, Trình Hạo Hiên kéo cô, "Đừng đi, anh có thể giải thích cho em nghe."

"Tôi không cần giải thích, tôi tin tưởng những gì tôi thấy!" Lạc Điềm Hân hất tay của anh ra nói.

Trình Hạo Hiên có chút nổi nóng, tại sao cô không tin anh? Chẳng lẽ cô không tin tưởng anh? Lúc trước, anh rõ ràng đã giải thích quan hệ của hai người với cô, anh cùng Tưởng Anna không có cái gì thật, "Em thấy được gì? Em căn bản không biết, anh và cô ta căn bản không xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đã nói với em, anh và cô ta không có gì rồi mà!"

Anh không có cách để cô có cảm giác an toàn, anh không có cách để cô cảm thấy an tâm, bởi vì anh quá xuất sắc, xuất sắc làm toàn bộ phụ nữ đều vây quanh anh, mà cô? Chỉ là một đóa hoa dại vây quanh anh mà thôi.

Cô vẫn không tin anh sẽ thật thích cô, yêu cô. Mà chuyện ngày hôm nay đã bóp nghẹt cô, làm cô thêm tin suy nghĩ trong lòng mình.

Cô không phải là người duy nhất của anh, anh sẽ ở chung một chỗ với người phụ nữ khác, thậm chí lên giường! Nếu hôm nay cô không trở lại, có lẽ hai người sẽ tiếp tục, mà cô chẳng hay biết gì. Nhưng cô không thể bình tĩnh, tiếp tục ở chung một chỗ khi biết người đàn ông mình thích bắt cá hai tay, cô không làm được.

"Nếu tôi không trở lại, sẽ xảy ra!" Lạc Điềm Hân nhìn ánh mắt của anh nói.

Ánh mắt của Trình Hạo Hiên không có hối hận, lúc đó anh chỉ kinh ngạc một chút, anh sẽ đẩy cô ta ra, anh căn bản không lên giường với Tưởng Anna, "Sẽ không!"

"Trong khoảng thời gian này, anh thần thần bí bí nghe điện thoại cô ta gọi tới, đúng không?" Lạc Điềm Hân chất vấn anh nói.

Tức giận như vậy, làm cô không quan tâm trường hợp, hỏi anh những chuyện xảy ra mấy ngày này. (3T’: Giải thích: Là đang nói LĐH quá tức giận, không để ý, quan tâm tới việc đang cãi lộn tại “đại sảnh công ty”)

"Đúng! Nhưng vì phải xử lý vụ án thành Bắc!" Trình Hạo Hiên không thẹn với lương tâm về chuyện này, mặc dù mình nhận điện thoại cô ta, nhưng không có thần thần bí bí, chỉ không muốn cô lo lắng nhiều mà thôi.

"Thật sao? Vậy tại sao trốn tôi? Tôi là thư ký của anh, chẳng lẽ hai người có chuyện không muốn cho tôi biết?"

Lạc Điềm Hân không hiểu, anh đang trốn gì? Nếu anh không làm sai, căn bản sẽ không làm như vậy.

Trình Hạo Hiên nhìn bốn phía một chút, đây là chuyện riêng của bọn họ, nhưng lại bị đồng nghiệp công ty nghe được, mình cũng cảm thấy thẹn thùng. Anh muốn kéo Lạc Điềm Hân lên lầu, đến phòng làm việc của anh, giải quyết tốt chuyện này.

"Anh đừng chạm vào tôi!" Lạc Điềm Hân né tránh, đôi tay kia đã chạm vào Tưởng Anna, đừng chạm vào cô.

Hành động như vậy khiến Trình Hạo Hiên rất tức giận, cô có ý gì?

"Theo anh đi lên! Em ầm ĩ lâu như vậy đã đủ chưa?"

"Tôi ầm ĩ? Tôi ầm ĩ sao?" Lạc Điềm Hân đau lòng, cô đứng ở chỗ này lâu như vậy, muốn làm rõ ràng, rốt cuộc là anh đối với cô như thế nào? Anh không nói thì thôi, còn nói cô ầm ĩ?

"Trình Hạo Hiên! Mỗi lần anh đều trốn tránh vấn đề của tôi, lần này, anh hãy nghiêm túc trả lời tôi! Rốt cuộc là anh có yêu thích tôi thật không? Hay là, chỉ muốn lợi dụng tôi, chờ tôi giải quyết mẹ anh xong, quan hệ hai người chúng ta sẽ theo đó mà kết thúc?" Đây là suy nghĩ đã lâu của cô, đều không dám hỏi, cũng không dám thừa nhận chuyện này.

Cho tới bây giờ, Trình Hạo Hiên chưa từng nghĩ như vậy, có lẽ ban đầu, mục đích hai người ở chung với nhau là giúp lẫn nhau, giải quyết cha mẹ đối phương, nhưng sau này, làm sao anh có thể nghĩ như vậy?

"Anh không có! Anh thật lòng với em!"

"Vậy tại sao mỗi lần đều không nói được lý do?" Lạc Điềm Hân nhìn ánh mắt của anh, anh giống như đã từng rèn luyện, vô luận hỏi cái gì, trong ánh mắt của anh cũng không có sự thay đổi.

Anh nói với cô rất nhiều lần rồi, không biết, đểu không biết! Tại sao nhất định phải hỏi, hơn nữa còn ở nơi nhiều người như vậy. Anh biết cô có chút dài dòng, cũng biết cô sẽ vì một chuyện, mặc kệ như thế nào, đều muốn hỏi rõ ràng, nhưng về chuyện này, ngay cả chính anh cũng không biết, phải nói thế nào?

"Còn nữa, anh có tiền, có gái đẹp? Tại sao anh nói yêu tôi? Thích, chứ không phải yêu! Rốt cuộc là anh có thích tôi không?" Không thể trách cô nghĩ nhiều về điều này như vậy.

Sao cô lại thích nghĩ những thứ này? Nếu cô thích giận thì cứ giận là được. Dù sao cô từng cãi, "Chuyện không nói nên lời hay không nói được vốn không quan trọng. Em đã cứng rắn nói như thế thì anh cũng không thể nói gì hơn. Nếu nói anh không thật, vậy thì không thật là được rồi."

Lạc Điềm Hân nhìn anh, không ngờ anh nói ra lời tổn thương người như vậy.

Cô tức giận tát anh một cái, sau khi đánh xong, lập tức hối hận, mình lại đánh anh.

Trình Hạo Hiên Hiên giật mình nhìn cô, cô dám đánh anh?

Người phụ nữ này là điên rồi sao? Người chung quanh không khỏi toát mồ hôi lạnh giùm cô, cô lại có dũng khí dám đánh Trình Hạo Hiên.

"Tôi. . . . . ." Lạc Điềm Hân muốn giải thích, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, là anh tổn thương cô trước. Nhưng mà, cô mang theo ánh mắt sợ sệt nhìn anh, bởi vì này đây là lần đầu tiên cô tức giận đánh anh như vậy .

"Lạc Điềm Hân, em điên rồi sao?" Trình Hạo Hiên nắm tay của cô lên, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xé cô ra.

"Tôi không sai, là anh tổn thương tôi!" Lạc Điềm Hân không biết tìm lại dũng khí từ chỗ nào, lại dám đối mặt với cơn tức giận của anh.

Trình Hạo Hiên cầm tay cô thật chặt, như muốn bóp nát xương cốt của cô, cảm thấy sắc mặt cô tái nhợt vì đau đớn, mới thả cô ra, "Biến, tôi không muốn gặp lại em!" Trình Hạo Hiên dùng giọng nói lạnh hơn băng nói.

Lạc Điềm Hân nghe thấy câu này, trừ lông tơ toàn thân dựng lên, cũng cảm thấy, chuyện cô tích hoàng tử cùng cô bé lọ lem, đã đến lúc kết thúc.

Thân thể của cô run rẩy, cô chưa từng có từng đau lòng như hôm nay.

Cô cố gắng, giả vờ như không có việc gì mà đi, nhưng khi xoay người lại, không kiềm chế được nước mắt, chỉ có thể để nó cứ chảy như vậy.

Chu Man Man biết được tin tức Lạc Điềm Hân chia tay, lập tức bỏ chồng, hơn nữa còn rất dứt khoát nói, tâm trạng của phụ nữ không tốt sẽ mua đồ, nếu như cô (LĐH) không đủ tiền, vậy thì dùng credit (thẻ tín dụng) của chồng cô (CMM), xem như là an ủi cô (LĐH), cho nên cô lập tức lôi Lạc Điềm Hân ra khỏi chăn, hai người lái xe tới Công Ty Bách Hóa.

Lạc Điềm Hân căn bản không có tâm tư mua đồ, chỉ buồn bã nhìn bốn phía.

"Ôi chao, không nên như vậy! Ra ngoài phải mua đồ! Hôm nay, tớ có credit, tùy cậu quẹt!" Chu Man Man an ủi cô nói.

Lạc Điềm Hân nhìn về phía bạn tốt, tại sao bạn tốt có thể hạnh phúc như vậy ? Cô cho là mình tìm được hạnh phúc, nhưng cái gì cũng không lấy được, ngược lại còn mất đi rất nhiều thứ, ví dụ như tim của mình.

"Hân Hân! Thất tình mà thôi, không có gì to tát! Đau hai ngày rồi sẽ không có chuyện gì." Thật ra thì cô cũng không biết vì sao bọn họ sẽ chia tay, mà ngày Lạc Điềm Hân thất tình, cô (LĐH) không nói gì nói với cô cả, cô mới biết được, vì chồng cô đến công ty của Trình Hạo Hiên, nghe người ta nói.

Nếu đau hai ngày sẽ không có chuyện gì thì tốt quá, nhưng từ ngày ấy trở đi, tính đến hôm nay đã bốn ngày rồi, trong bốn ngày này, cô đều buồn bã.

"Hiện tại, cậu không đi làm?" Chu Man Man cảm thấy nhất định là cô (LĐH) không có cách trở về, đối mặt với người đã từng là bạn trai.

"Ừm! Nhưng mà tớ chưa từ chức!" Lạc Điềm Hân trả lời.

Chu Man Man cảm thấy kỳ quái, "Tại sao? Chẳng lẽ cậu muốn làm lại với anh ta?"

"Không phải ! Tớ chỉ quên!" Dù sao thì cô không đi làm, anh sẽ có lý do đuổi việc cô, tại sao cô phải làm điều thừa, hơn nữa anh nói không muốn gặp lại cô!

Chu Man Man cẩn thận nhìn Lạc Điềm Hân, "Cậu yêu anh ta sâu như vậy sao?"

Mọi người đều nói tình yêu đầu là khó quên, nhìn cô (LĐH) như vậy, đoán chừng cô sẽ không quên dễ dàng như vậy mới đúng.

Lạc Điềm Hân nhớ lại lời của Chu Man Man, cô thừa nhận, cô yêu anh, nhưng đây là tình yêu không được đáp lại (yêu đơn phương) .

"Vì sao hai người chia tay?" Cô thấy họ đi chung với nhau, cô hiểu! Hơn nữa cô rất hiểu, tại sao hai người giúp lẫn nhau, sau đó ở cùng nhau.

Lạc Điềm Hân do dự một chút, sau đó quyết định nói với Chu Man Man, dù sao thì Chu Man Man là bạn tốt của cô, người có thể giúp cô giải quyết, phân tích tình huống, cũng chỉ có cô (CMM).

Sau khi Chu Man Man nghe xong, liền nổi giận, Trình Hạo Hiên lại là loại đàn ông như vậy, quả thật là làm mất mặt đàn ông, "Cậu tát rất đúng, nếu đổi lại là tớ…...tớ sẽ tìm xã hội đen, hung hăng dạy dỗ anh một lần, hơn nữa không bỏ qua người phụ nữ kia!"

Lạc Điềm Hân nhìn Chu Man Man giúp cô như vậy, trong lòng cũng không còn đau khổ như vậy.

"Nếu như cậu cảm thấy cái này không đủ tàn nhẫn, vậy thì chúng ta tự mình ra tay?"

Cô cười, "Man Man, quá khoa trương rồi!"

"Ai bảo anh ta chọc cậu không vui?" Hiện tại, Chu Man Man có chút hối hận, nếu ban đầu mình không nói ra biện pháp tìm bạn trai giả, như vậy hai người sẽ duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới, sẽ không có cục diện hôm nay.

"Được rồi! Bây giờ tớ không buồn nữa!" Lạc Điềm Hân biết Chu Man Man muốn mình vui vẻ một chút, mới nói như vậy, đã như vậy, mình cũng không có lý do gì đau khổ nữa.

Chu Man Man gật đầu một cái, "Vậy thì tốt!"

"Chuyện đã qua, lần sau tớ kêu chồng tớ dẫn cậu party chơi, sau đó tìm bạn trai mới." Chu Man Man rất yên tâm với những người bạn bên người Giang Hách, tối thiểu đều là nhân vật an toàn.

Sớm biết như vậy, đã giới thiệu những người đàn ông tốt cho cô.

Lạc Điềm Hân cười cười, "Rồi, nói sau đi!"

Chu Man Man không để ý tới cô! Lập tức chào hàng, như vậy tên khốn Trình Hạo Hiên mới biết, bỏ lỡ thì bỏ lỡ, không tìm về được.

"Vậy cứ tiếp tục đi dạo phố đi!Tớ sẽ giữ lời! Credit này là của chồng tớ, tùy tiện mua!" Một tay Chu Man Man giơ credit lên, nói với Lạc Điềm Hân.

"Là cậu nói nha! Vậy tớ sẽ không khách khí?" Lạc Điềm Hân nhận thẻ từ trên tay cô nói.

"Không thành vấn đề!"

Lạc Điềm Hân lập tức dẫn Chu Man Man tay đi dạo phố, mặc dù nói thì nói như thế, nhưng cô sẽ không dùng, chỉ cảm ơn lòng của bạn tốt.

Lúc hai người đang đi dạo vui vẻ, có người vỗ bả vai Lạc Điềm Hân một cái, cô quay đầu lại, thấy mẹ Trình.

"Bác gái!" Nhìn thấy bà, làm Lạc Điềm Hân có chút lúng túng!

Trình mẫu bất mãn, "Không phải bảo con kêu là mẹ sao? Sau lại kêu là bác gái?"

Mấy ngày trước, cô còn gọi bà là mẹ, khi đó cô rất vui vẻ! Mới mấy ngày, lại không gọi?

Mẹ Trình không biết chuyện của hai người bọn họ sao? Lạc Điềm Hân cùng Chu Man Man liếc mắt nhìn nhau.

"Thế nào? Con đi dạo phố cùng bạn? Mua nhiều đồ như vậy? Tại sao không gọi Hạo Hiên tới, giúp con xách đồ?"

Mẹ Trình đau lòng nhìn Lạc Điềm Hân.

Đây chính là con dâu bà thích nhất, dĩ nhiên không thể để cô mệt nhọc.

Lạc Điềm Hân ngượng ngùng nói với bà: "Bác gái, con với tổng giám đốc. . . . . . Chia tay!"

"Cái gì? Chia tay?" Mẹ Trình không dám tin nhìn Lạc Điềm Hân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui