Bà Xã Tôi Là Người Nổi Tiếng

Hồi nảy con nhỏ đó dt nói là chút nữa sẽ mua đồ ăn trưa mang đến tiệm cho tôi và còn bảo là nói với mấy người khác đợi ăn chung luôn. Chị Ngọc, Châu và thằng nhóc Đăng Khoa nghe có Kin đến là thích lắm, họ mến cô ta lắm.
Một chiếc xe limousine đen bóng ngừng ngay trước cửa của Icy trong con mắt ngắm nhìn của rất nhiều người trong tiệm lẫn người đi đường. Hai người thanh niên mặt đồ vest chỉnh tề bước xuống và mở cửa xe. Bảo Nghi từ từ bước ra, cô ta mặt bộ đầm màu kem, đeo một kính mát Gucci, và mang chiếc giở xách LV. Mỗi người thì bắt đầu hướng ánh mắt nhìn về phía Bảo Nghi một cách thật chăm chú. Họ đang xác định coi người họ đang nhìn thấy có chắc chắn là Hoàng Bảo Nghi k? Chắc có lẽ nhiều người trong số họ đang cho rằng mình đã qua mắt vì làm sao đại minh tinh Bảo Nghi lại xuất hiện ở nơi đây. 2 chàng vệ sỹ tay sách mấy bịch đồ và bước theo bên cạnh cô tiểu thư thật quý phái và xinh đẹp kia vào tiệm. Tôi thì lo ở nhà bếp nên đâu biết chuyện gì đang xảy ra ở ngoài. Khi tôi mang đồ ra cho khách thì tôi đã nhìn thấy con nhỏ đó đang đứng trước cửa tiệm đối diện là chị Ngọc, Châu, và thằng nhóc Đăng Khoa. Cộng thêm mấy người khách cùng nhau đổ ánh mắt nhìn về cô tiểu thư xinh đẹp lỏng lảnh trước mặt. Con nhỏ đó lấy mắt kính xuống và nở một nụ cười nhìn tôi. Tôi thì đang đứng ngớ người đằng sau thằng nhóc Đăng Khoa.

-(Đăng Khoa nói trong lắp bắp) Là...là...chị...Bảo...Nghi...phải...k...ch ị...hai...
-(Chị Ngọc cũng lắp bắp nói) Hình...như...là...vậy...
-( Con nhỏ đó bước đến gần hơn đối diện chúng tôi, cô ta nở một nụ cười thật tươi) Mỗi người vẫn khỏe ạ!
3 cái người đằng trước tôi đang đứng ngớ người khi nghe câu hỏi đó. Họ đang nghĩ rằng là họ có bao giờ gặp được đại minh tinh Bảo Nghi đâu, sao cô ấy lại tỏ vẻ quen biết với họ như thế. Tất cả cũng tại vì mỗi lần cô ta đến đây thì đều đeo khăn bịch mặt nên đâu ai biết được khuôn mặt thật sự của cô ta đâu.
-Mỗi người sao vậy? k nhận ra em hả!
-(Chị Ngọc) Em...là...?
-Hihi...em là Kin đây mà
-Kin?
-Dạ! em mang thức ăn đến ỗi người nè
-(Thằng nhóc Đăng Khoa mở hai con mắt hết cỡ ra nhìn) Chị...là...chị...Kin...
-Uhm, là chị đây, nhóc k nhận ra giọng nói của chị hả!
-Ơ, đúng rồi, đây là giọng nói của chị Kin, nhưng sao nhìn chị lại giống...
-Hoàng Bảo Nghi đúng k?
-Dạ...
-Uhm, thì chị chính là Hoàng Bảo Nghi và cũng là Kin
Bảo Nghi vừa nói dứt lời thì đã bước đến quàng lấy tay tôi.
-(3 người kìa cùng đồng thanh) Hả!
Con nhỏ đó lại nhìn mỗi người mĩm cười...
-Anh có đói bụng k? Em có mang thức ăn trưa đến cho anh nè!
-Uhm (Tôi trả lời mà bản thân mình cũng k biết mình vừa nói gì, chỉ trả lời cho có lợi. Vì bây giờ trong đầu tôi đang suy nghĩ rằng thì ra con nhỏ này là Hoàng Bảo Nghi sao, là cái người mà hầu như một tháng nay tôi luôn được nghe nhiều người nhắc đến.)
Khi nhìn thấy Bảo Nghi quàng tay tôi, mấy đứa nhóc trong tiệm liền lấy dt ra chụp lia lịa, mà con nhỏ này dường như k quan tâm đến, cô ta càng tỏ ra lo lắng cho tôi hơn.
-Anh ngồi xuống đi, để em dọn thức ăn cho anh ha!
(Cô ta quay qua nói với 3 người kia) Mỗi người ăn chung nha, em mua nhiều đồ lắm.
3 cái người kia hình như vẫn chưa hoàng hồn thì phải. Họ như đang bay bỏng đâu đâu. Con nhỏ này nói ngồi là họ cùng nhau ngồi xuống chẳng người nào nói lời nào, chỉ biết đưa mắt nhìn Bảo Nghi.
2 Người vệ sỹ dọn đồ ăn lên bàn, nhìn rất là phong phú, nhiều đến cỡ hơn chục người ăn cũng k hết.
-(BN) Xin mời người ạ!

Cô ta gấp một cục sushi và đút cho tôi...
-Hả miệng ra đi anh!
3 người kia thì vẫn ngồi nhìn và cộng thêm mấy đứa nhóc khách hàng, nhìn k chớp mắt luôn.Tôi cũng chợng mắt nhìn cô ta, k biết con nhỏ này đang bầy trò gì nữa.
-Sao thế anh! K ăn em mõi tay thì sao
Tôi cũng nghe lời kề đến ăn cục sushi vào miệng...

-Ngon k anh!
-Uhm
-(Bảo Nghi quay qua nói với 3 người kia) Sao mỗi người k ăn. Đồ ăn k vừa miệng hả! Để em kêu người mua cái khác ha
-(Chị Ngọc) K cần đâu em. Đồ ăn ngon lắm mà
-Dạ! vậy mỗi người cứ tự nhiên nha
-(Đăng Khoa) Chị là Kin thật hả
-Hihi...uhm chị thật là chị Kin của nhóc mà
-Chị làm em thật bất ngờ quá, vậy mà lâu nay em lại k biết chị Kin vui vẻ hoạt bát lại là đại minh tinh Hoàng Bảo Nghi
-Hihi...chị là ai k quan trọng, chị vẫn là Kin của mỗi người mà
-Nhưng sao chị lại lấy tên là Kin
-Kin là nickname do một người bạn đã đặt cho chị
Con nhỏ này làm tôi nhớ đến một cô bé, cũng có cái tên là Kin, do chính tôi đã đặt. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh của cô bé ngày nào, với hai cái bính tóc dài, khuôn mặt tròn tròn trong thật là đáng yêu, đặt biệt là khi cô bé mặt bộ áo đầm trắng nhìn cứ như một thiên thần nhỏ. Cũng đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi rời khỏi thì tôi đã k còn gặp lại cô bé đó nữa. Chắc bây giờ cô bé đã trở thành một thiếu nữ rất là xinh đẹp. Nếu mà bây giờ có gặp lại tôi có nhận ra cô bé đó k ta?
-(Đăng Khoa) Hồi nảy khi em gặp chị, em cứ tưởng là đang nằm mơ chứ
-Vậy để chị nhéo em một cái coi em có mơ k ha!
-Thôi thôi em biết là k phải mơ rồi
Có một đứa nhóc chạy lại định xin chữ ký của Bảo Nghi, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị chàng vệ sỹ cản lại.
-(Cô bé cố chồm tới và nói) Chị Bảo Nghi ơi! cho em xin chữ ký nha
-(Bảo Nghi quay qua nói) Bỏ cô bé ra đi
-Dạ!
-(Anh chàng vệ sỹ vừa bỏ tay ra là cô bé đã chạy đến bên cạnh con nhỏ đó) Ký tên cho em nha chị!
-(BN mĩm cười nhìn cô bé) Bây giờ chị đang ăn, để chị dùng bữa trưa xong, chị sẽ ký tên cho em ha, chụp hình luôn.
-Dạ! chị hứa rồi nha
-Uhm, chị hứa
-(Bảo Nghi vừa dứt lời thì mấy đứa nhóc kia cũng đồng thanh nói) Em nữa nha chị!
-Chị nhất định sẽ làm
Bọn nhóc đó vui mừng và tạm thời để cho bọn tôi có thời gian dùng bữa.
(DK) Chị Kin! Hôm qua em có đọc báo, đọc lời phỏng vấn của chị, em có thấy chị nhắc đến một anh chàng nào đó. Người đó là anh An đúng k chị?
-Uhm
-Vậy là...vậy là...bạn gái của anh An là đại minh tinh sao

-(Châu) Anh An tài thiệt, lù lù mà xách cái lu chạy hồi nào cũng k ai biết. Có được bạn gái số một luôn
-(Con nhỏ đó nghe Châu nói thế cười chọc quê tôi) Hihi...
-(DK) Đúng rồi em còn đọc thấy chị nói là 2 người sắp kết hôn nữa
-Uhm

-(Châu) Vậy là chúng ta sắp được đi dự đám cưới của Gia An rồi
-(Chị Ngọc) Gia An! Sao ngồi ngớ người ra vậy. Đừng nói là em cũng k biết là bạn gái của mình là ngôi sao số 1 của màn ảnh việt nha
-Hihi...Anh ấy k biết đâu, lúc quen em anh ấy đâu biết em là ai. Chắc là bất ngờ quá nên mới vậy đó chị
-(DK) Ồ, đúng rồi, vậy là anh An sắp trở thành anh rể của Bảo Lâm rồi
-(BN) Ủa, em biết Bảo Lâm hả!
-Dạ! Bảo Lâm là bạn học của em mà
-Vậy sao! Thật bất ngờ thiệt, nếu biết vậy hồi nảy chị đã kêu Bảo Lâm đi chung đến đây rồi. Mấy hôm nay nó bị bệnh cứ ở nhà suốt
-Bảo Lâm bị bệnh sao chị! Cô ấy có sao k? Có đi bác sỹ chưa?
-K sao, nhưng chị thấy nó hơi buồn
-Buồn hả! Sao lại buồn? Ai làm Bảo Lâm k vui vậy?
-Ồ! chị biết rồi nha nhóc, nhóc thích em chị đúng k?
-(Nó lắp bắp khi bị nói trúng tim đen) Em...em...
-Hihihi...
Sao trái đất này lại nhỏ đến thế nhỉ. Bảo Lâm là em của con nhỏ này sao. Cô ta nói là Bảo Lâm đang bệnh và buồn. Có phải là vì tôi k? Tất cả cũng vì tôi cả. Bảo Lâm yêu tôi đến thế mà tôi lại có thể làm cô ấy đau lòng. Tại sao tôi lại là con gái, nếu tôi là con trai thì tôi sẽ có thể đến với Bảo Lâm rồi. Tôi thật sự cũng rất thương Bảo Lâm, nhưng chúng tôi làm sao có thể chứ...Liệu cô ấy có chập nhận khi biết được rằng tôi k phải là một người đàn ông thật thụ.

Sau khi ăn uống xong, con nhỏ này đã giữ lời hứa ký tên và chụp hình với bọn nhóc kia. Một lúc sau, chị Ngọc bảo tôi hãy dẫn con nhỏ này đi khỏi đây nhanh đi, nếu mà cô ta mà ở đây thêm một chút nữa chắc khỏi đi được luôn vì quán càng lúc càng đông người, đến nổi phải xếp hàng mới được vào vì không đủ chỗ ngồi. Nên vì thế cô ta đã xin phép về trước và bảo tôi đi chung luôn, vì có lẽ nếu tôi ở đây thì cánh nhà báo nhất định sẽ đến kiếm. Và tự nhiên tôi trở thành người nổi tiếng.
-Bây giờ chúng ta đi đâu?
-Về nhà tôi
-Về nhà cô làm gì?
-Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ dọn đến nhà tôi
-Hả! Cái gì?
-Ba nói phải kêu anh về, với lại hôm nay mỗi người cũng đã biết quan hệ của chúng ta, nên nhất định họ sẽ tìm ra nhà anh và sẽ k để anh được yên đâu. Nên vì thế anh nên về nhà tôi ở là tốt nhất

-Vậy còn nhà tôi thì sao?
-Bây giờ chúng ta ghé qua nhà anh lấy một ít đồ. Còn những thứ còn lại thì bỏ lại đi, tôi đã chuẩn bị tất cả cho anh rồi
-K được, tôi phải lấy cái kệ sách, truyện của tôi
-Vậy mang nó về luôn
-Uhm
Bắt đầu từ hôm nay tôi đã phải về ở chung với con nhỏ này. Tôi được sếp ở một căn phòng kế bên phòng của cô ta, vì chúng tôi chưa đám cưới nên tạm thời là như vậy, sau hôn lễ thì dĩ nhiên tôi lại phải ở chung phòng với cô ta nữa. Từ một căn phòng chung cư nghèo, để chuyển đến một căn biệt thự huy nga tráng lễ số một của vn chỉ trọn vẹn trong một ngày. Tôi k biết mỗi chuyện rồi sẽ ra sao, điều bây giờ tôi mong muốn là con nhỏ này có thể mau thực hiện thành công ước mơ của cô ta, thì khi đó tôi lại có thể trở về với cuộc sống bình dị của tôi.
Đang ngồi đọc chuyện thì...
-Cộc...cộc...
-Vào đi

-Anh có rảnh k?
-Chuyện gì?
Cô ta đưa cho tôi một tờ giấy...chính xác là tờ đơn...
-Gì vậy?
-Hợp đồng kết hôn
-Hợp đồng hả!
-Uhm, trong hợp đồng tôi đã liệt kê rõ ràng là sau khi tôi hoàn thành xong cuốn ablums thì chúng ta sẽ ly dị, và tôi sẽ cho anh 10 triệu đô
-Tôi k cần số tiền đó đâu. Tôi muốn cô tặng nó cho quỹ từ thiện
-Sao vậy! vậy còn anh thì sao?
-Tôi thế nào kệ tôi. Quan tâm làm chi ệt. Chỉ biết là cô nên bắt đầu làm cái ablums đó đi
-Biết rồi, phải đợi đám cưới xong đã
-Uhm
-Mà còn một chuyện nữa!
-Gì?
-Mai mốt chúng ta nên đổi cách xưng hô, là anh và em. K được gọi tôi và cô biết chưa
-Uhm, sao cũng được, mệt quá xong rồi thì đi về phòng cô đi
-Anh chưa ký tên
-Đưa đây
Tôi đặt bút ký vào tờ hợp đồng hôn nhân, thế là từ hôm nay trở đi tôi đã trở thành người chồng hờ của cô ta.
-Anh xuống ăn cơm luôn đi
-K ăn
-Anh phải xuống, ba đợi ở dưới đó
-Mệt quá đi
-Tôi mới mệt anh đó
-Gọi gì thế
-Ơ...đúng rồi. Hihi...chúng ta xuống dưới nhé anh
Chúng tôi vừa bước xuống phòng ăn thì đã thấy ba cô ấy ngồi đợi sẵng. Có 3 người ăn thôi mà có đến chục người phục vụ. Khi chúng tôi đều ngồi vào bàn ăn thì ba cô ấy nói...
-Gia An!
-Dạ!
-Kể từ hôm nay trở đi con đã trở thành một thành viên trong gia tộc ta. Con phải biết rõ là con bây giờ là đại thiếu gia của nhà họ Hoàng. Ba muốn từ ngày mai con phải về công tuy học cách kinh doanh, để sau này còn giúp ba quản lý công tuy. Được chứ!
-Ba! Chuyện gì cũng phải từ từ chứ, để tụi con đám cưới xong đã. Với lại con muốn mướn thêm một chuyên gia kinh tế về giúp anh ấy trong việc kinh doanh

-Uhm, vậy cũng tốt. Con gái của ba bây giờ suy nghĩ chu đáo quá ha, khác xưa rất nhiều
-Sao lại khác hả ba!
-Con bây giờ thương chồng hơn thương ba
-(Con nhỏ đó đứng dậy bước đến ôm cổ ba) Đâu có đâu, con vẫn thương ba của con nhất mà
-Hihi...nịnh quá đi con gái cưng của tôi
Nhìn thấy 2 cha con của họ mà tôi cảm thấy rất ranh tị, tôi thầm ước gì được như cô ấy. Mặc dù chỉ có 2 cha con nhưng họ lại rất thương yêu nhau. Còn tôi thì sao, ba tôi ổng đã bỏ rơi tôi ngay lúc tôi vừa mới lọt lòng mẹ để lại tôi cho bà ngoại nuôi, và khi tôi lên 10 thì bà ngoại cũng đã rời xa tôi, đi đến một nơi rất xa. Khi đó ổng mới đem tôi về nuôi nhưng chúng tôi chưa bao giờ ngồi chung để ăn một bữa cơm hay trò chuyện cùng nhau. Ổng chỉ biết bắt tôi làm theo những gì ổng sắp đặt.
Tại nhà ông Chánh...
-Dạ! thưa tiểu thư, lão gia muốn gặp tiểu thư

-Anh xuống trước đi, tôi xuống liền
-Dạ!
Cũng đã hơn một tuần rồi, Bảo Lâm k hề bước ra khỏi căn phòng của mình. Kể từ ngày ở khách sạn, sau khi bị từ chói thì trái tim của cô ấy đã bị tổn thương thật nhiều. Một tình yêu mà cô đã đặt rất nhiều kỳ vọng, Bảo Lâm đã từng nói với chính mình rằng, dù cho ba cô có cương quyết k chấp nhận thì cô vẫn sẽ k bao giờ bỏ cuộc, cô sẽ sẵng sàng bỏ lại tất cả để được ở bên cạnh người mình yêu, nhưng kết cuộc thì sao, khi chưa bắt đầu thì người đó đã rời xa cô.
Bảo Lâm bước xuống lầu...
-Con xuống rồi sao?
-Dạ!
-Con có nghe tin chị Bảo Nghi về chưa!
-Dạ! hôm qua chị ấy có ghé qua đây
-Vậy sao! Vậy con có biết là Bảo Nghi sắp kết hôn k?
-Dạ! con có nghe chị ấy nhắc đến
-Uhm, vậy Bảo Nghi có nói cho con nghe anh chàng ấy là ai k?
-Dạ k!
-Người đó là một người con cũng quen biết đấy
Ông ta đưa cho Bảo Lâm tờ báo với tựa đề “Phò mã tương lai của đại gia tộc.” Bảo Lâm cầm tờ báo và đọc, trong đó có kèm theo hình của tôi và Bảo Nghi được chụp hôm qua ở Icy...
-Cái tên đó cũng bản lĩnh lắm chứ. Hết con gái của ta giờ đến phiên đại tiểu thư. Uổn công con đã đau khổ vì nó. Thế mà giờ hắn ta lại đám cưới với Bảo Nghi. Đúng là cái tên ham danh hoa phú quý mà
-Ba thôi đi, con k muốn ba nói anh ấy như vậy đâu
-Đến bây giờ mà con vẫn còn bênh cho hắn ta sao. Con k thấy là hắn đã làm gì hả!
-Thôi đi ba, chính ba là người đầu tiên k chấp nhận anh ấy và khi anh ấy đến với chị Bảo Nghi thì anh ấy đâu hề biết thân phận thật sự của chị ấy

-Ba thật sự k hiểu là tên đó có cái gì mà 2 chị em còn lại mê nó
-Ảnh có cái tốt của ảnh, làm sao ba biết được chứ
Bảo Lâm k nói thêm gì nữa chỉ lặng lẽ bước về phòng. Nhưng có mấy ai nhìn thấy được những giọt nước mắt đang thắm đầy nơi khoé mi kia...
Bắt đầu từ cái hôm tôi dọn về đây thì tôi đã k còn về làm ở Icy nữa. Tôi đã có dt xin chị Ngọc cho nghỉ. Chị ngọc cũng hiểu và chị ấy dặn là lâu lâu về chơi. Thật sự tôi cũng nhớ nơi đó lắm, nơi đã gắng liền với tôi trong suốt 2 năm qua.
Con nhỏ đó nói là hôm nay có cuộc hợp báo, mục đích chính là giới thiệu tôi với khán giả và cũng đồng thời công khai việc đám cưới của chúng tôi...
-(Chị quản lý) 2 em xong chưa?
-Ok
-Vậy thì chuẩn bị ra nha
Khi chúng tôi vừa bước ra ngoài thì con nhỏ đó khoác lấy tay tôi. Chúng tôi cũng bước ra, các phóng viên thì đã chụp hình lia lịa...

-Xin chào các vị! Hôm nay tôi mở cuộc hợp báo này là muốn giới thiệu đến tất cả khán giả về chồng sắp cưới của tôi, anh Phương Gia An
-Dạ! xin anh cho biết là 2 người đã đến với nhau thế nào?
-Vậy để tôi trả lời thay cho anh ấy nha bởi vì anh ấy là một người rất là ít nói nên chắc là k quen với tình cảnh thế này. Chúng tôi bắt đầu đến với nhau vào một buổi chiều khi tôi vừa bước ra từ một buổi trình diễn. Anh ấy đã chạy xe đạp ngang qua tôi và đã làm dăng nước lên người tôi. Anh ấy đã xin lỗi còn cho tôi về nhà thay quần áo. Khi đó anh ấy cũng k biết tôi là ai. Và sau cái hôm biết được sự thật về cái người kia. Khi đó tôi thật sự rất buồn và trong lúc mà tôi mệt mõi nhất thì ông trời đã cho tôi gặp lại anh ấy và thế là chúng tôi đến với nhau.
-Vậy xin anh cho khán giả được biết về cảm giác của anh thế nào khi cưới được cô vợ vừa tài hoa vừa xinh đẹp số một của màn ảnh việt
-Tôi k có cảm giác gì cả, tôi cưới cô ấy vì tôi muốn thực hiện ước mơ của cô ấy
-Ước mơ? Ý anh là sao ạ?
-Ý của anh ấy là muốn thực hiện ước mơ của chúng tôi, ước mơ là chúng tôi sẽ được mãi mãi bên nhau
-Wo, anh đúng là lạng mãn thiệt



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận