Chương 12: Chai Rượu Đập Đầu
Diệp Phi vốn định đến Thương hội Tử Hải sớm một chút để đòi nợ, nhưng bị Đường Nhược Tuyết cường thể kéo đi ăn trua.
Diệp Phi có thể cảm nhận được, so với trước đây không thèm để ý đến anh, bây giờ Đường Nhược Tuyết chú ý đến anh hơn vài phần.
12 giờ trưa, cả hai bước vào một nhà hàng hải sản mang phong cách Tây.
Lúc này là giờ cao điểm của bữa trưa nên ở đây không ít thực khách qua lại.
Ngoài cửa cũng có không ít ô tô hạng sang đậu.
Nhưng so với những người phụ nữ trang điểm đậm ở đây thì khí chất của Đường Nhược Tuyết so với bọn họ như cách xa một con đường.
Mới bước vào cửa, liền không ít ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Đường Nhược Tuyết.
Có người kinh doanh thành đạt, có phú đại nhị, và cũng có không ít tiểu thịt tươi nhìn cô.
Nhưng Đường Nhược Tuyết ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn họ lấy một cái, tìm một cái bàn trong góc mà ngồi xuống, sau đó cô gọi hai phần bít tết, một món salad và một chai rượu.
Đường Nhược Tuyết hôm nay mặc một bộ quần áo công sở ôm gọn dáng người hấp dẫn mê người.
Cặp đùi trắng như tuyết chói mắt, không có tất lưới vướng víu càng thêm hấp dẫn, thỉnh thoảng hai chân đụng vào nhau, khiến người ta không khỏi miệng đẳng lưỡi khổ.
Diệp Phi phải uống hai ngụm nước chanh để dập tắt ngọn lửa.
“Nhớ là sau khi ăn xong thì liền đi gặp mẹ, buổi tối thì về nhà ăn cơm.”
Nghĩ đến cuộc điện thoại của Lâm Thu Linh, Đường Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Phi, căn dặn: “Tôi sẽ giúp anh làm dịu bớt cảm xúc của mẹ.”
“Anh tuyệt đối không nên đi Thương hội Tứ Hải để đòi nợ.”
Cô lo lắng Diệp Phi bị mẹ mình kích thích mà đi tìm đường chết.
Diệp Phi do dự nói: “Nhược Tuyết, tôi vẫn là muốn đi thử một chuyến…”
Tối hôm qua, anh làm Lâm Thu Linh rất tức giận, nếu như hôm nay không thành công đòi nợ về, sợ rằng Lâm Thu Linh sẽ chửi mười tám đời tổ tổng nhà anh mất.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất chính là anh muốn sớm một chút mà thành toàn nguyện vọng cho Đường Nhược Tuyết.
Sắc mặt Đường Nhược Tuyết lạnh lùng: “Có phải bây giờ anh không còn nghe lời tôi nói ?”
Diệp Phi nhẹ giọng nói: “Nếu không đòi lại hai trăm vạn, mẹ sẽ mắng tôi suốt một tháng mất “Bảo anh không đi thì đừng có đi, nhiều lời như vậy làm gì?”
Vẻ mặt Đường Nhược Tuyết dần mất kiên nhẫn: “Tôi sẽ xử lý chuyện này, nếu như không xử lý được thì bà ấy muốn mắng thi cử để bà ấy mắng.
“Mắng vài câu so với việc anh bị gãy tay, gãy chân còn tốt hơn, thế lực của Thương hội Tứ Hải anh có thể không tưởng tượng được đâu.”
Diệp Phi không nói gì, chỉ nhấp một ngụm nước chanh.
“Việc này cứ quyết định thế đi.”
Đường Nhược Tuyết hoàn toàn cường thế như trước kia ép buộc anh, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Phi, lạnh lùng chất van: “Anh học y thuật từ khi nào?”
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô thật không thể tin được Diệp Phi có thể cứu được Thiên Thiên.
Ngay cả bây giờ, cô vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Đứa con rề ngày thường ngay cả đánh một quả rằm cũng không dám, vậy mà có thể cứu sống Thiền Thiến một cách kì diệu, nói ra điều này chỉ sợ không ai tin tưởng.
“Trước kia ở trong nhà làm việc, nhàm chán thì mở TV lên xem, vừa làm việc vừa xem dạy học của một trường đại học y.”
Diệp Phi đưa ra lời giải thích: “Tích lũy lâu ngày, lại thỉnh thoảng xem qua sách y học của bố mẹ nên ít nhiều cũng biết một chút Trung y.
“Xem TV?”
Đường Nhược Tuyết lúc này mới bừng tỉnh mọi chuyện, nhớ lại Chương trình của đại học Trung y thuộc một trong tâm giảng đường lớn của Trung Quốc, trước kia Đường Tam Quốc cũng tham gia một tập trong Chương trình đó.
Chỉ là Chương trình đó quả chuyên nghiệp, nhìn có chút nhàm chán, người trẻ tuổi hầu như là không xem, không ngờ tới Diệp Phi lại xem hết còn học được một chút trong đó.
Điều này đúng là có thể giải thích việc Diệp Phi cứu sống Thiền Thiến, và cũng có thể giải thích việc Thầm Bích Cầm nằm viện một năm trời mà Diệp Phi lại bất lực không làm được gì.
Cứu sống được Thiền Thiến một mạng, đúng là chủ ngập phải ruồi,
Sau khi nghĩ thông suốt việc này, Đường Nhược Tuyết lập tức đứng dậy mắng: “Anh cũng thật có gan làm loạn, chỉ xem TV mà cũng dám ra tay cứu người?”
“Chẳng may Thiến Thiến không sống lại, anh chính là không chết thì cũng sẽ bị lột da.
Trên mặt cô tràn đầy tức giận, cả buổi sáng lo lắng không thôi, bây giờ nghĩ lại cũng có chút sợ hãi.
Phải biết, Diệp Phi không có giấy phép hành nghề y, nếu Thiến Thiến xảy ra chuyện, anh sẽ bị tống vào tù bất cứ lúc nào.
“Chính là tôi có chắc chắn thì mới ra tay, bởi vì trước đó tôi đã tình cờ thấy trường hợp này trong Chương trình.
Diệp Phi lại giải thích thêm: “Hơn nữa, lúc đó Thiến Thiến cũng không cứu nổi, tôi cũng chỉ là cửu ngựa chết thành ngựa sống mà thôi.”
“Lần này coi như quên đi.”
Đường Nhược Tuyết đưa ra lời cảnh cảo: “Lần sau tuyệt đối không thể cứu người lung tung, anh phải biết rằng việc gì cũng phải trả giá.
Diệp Phi trầm mặc không trả lời.
“Tôi cũng không phải đối với anh quan tâm, càng không phải là muốn giáo huấn anh.”
Đường Nhược Tuyết lạnh lùng nói: “Tôi chỉ là lo lắng anh hại người khác khiến liên lụy đến nhà họ Đường mà thôi.” Trong lòng Diệp Phi cười khổ một tiếng, anh còn tưởng rằng cô lo lắng cho mình, nhưng rốt cuộc lại là lo lắng anh liên lụy đến nhà họ Đường…
“Xin chào tiểu thư.
Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp bưng một cái khay đi tới: “Đây là rượu mà Lâm thiếu muốn mời tiểu thư.”
Cô ta đặt ly rượu vang đỏ của Pháp trị giá năm ngàn đặt trên bàn của Đường Nhược Tuyết.
“Mời rượu?”
Đường Nhược Tuyết cùng Diệp Phi sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhìn theo ánh mắt của người phục vụ thì thấy một người đàn ông toàn thân dùng đồ hiệu Armani mim cười gật đâu.
Trẻ tuổi, đẹp trai, giàu có, xem ra là một người thành đạt.
Bên cạnh anh ta còn có vài người đàn ông, phụ nữ quần áo chỉnh tề, mặt đầy ý cười mà nhìn Đường Nhược Tuyết cùng Diệp Phi.
Không chút do dự, Đường Nhược Tuyết từ chối ý tốt của đối phương: “Xin lỗi, tôi không quen anh ta, rượu này lấy về đi.”
“Cái này…”
Người phục vụ xinh đẹp nhíu mày: “Vị tiểu thư này, Lâm thiếu rất ít khi nhiệt tình như vậy, mong cô có thể tiếp nhận.”
“Phải biết, Lâm thiếu không những đẹp trai mà còn rất giàu có, rất nhiều phụ nữ muốn nịnh bọ Lâm thiếu còn không kip.”
“Cô không cảm thấy vinh dự khi cậu ấy củi mình mà mời cô rượu sao?”
“Tôi vẫn không hiểu tại sao cô lại từ chối?”
Cô ta cảm thấy Đường Nhược Tuyết đúng là không biết điều.
Không thể nghi ngờ, người đàn ông kia là khách quen ở nơi này, mà cô phục vụ xinh đẹp này là người của anh ta.
Diệp Phi không nói gì, chỉ cúi đầu ăn bít tết.
Ba trăm tám mươi tệ một phần, anh không thể để lãng phí.
“Cô bị điếc sao?”
Đường Nhược Tuyết lạnh giọng: “Lấy rượu về đi, cô đang quấy rầy bữa ăn của chúng tôi.” Cô liếc nhìn Diệp Phi một chút, nhìn thấy anh làm ngơ, trong mắt cô lỏe lên vẻ thất vọng.
Lúc sáng còn tưởng rằng Diệp Phi đã thay đổi, không ngờ tới anh vẫn nhát gan như vậy.
Trái tim sôi sục của cô lạnh đi vài phần.
Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết từ chối, người phục vụ xinh đẹp có chút khó chịu: “Tiểu thư, tôi cũng là muốn tốt cho cô, Lâm thiếu ưu tú như vậy, cậu ấy cho cô cơ hội thân cận thì cô nên trân trọng nó mới phải.”
Cô ta rất khinh thường thái độ của Đường Nhược Tuyết, cho rằng cô đang giả bộ làm giá, điều kiện Lâm thiếu tốt như vậy, Đường Nhược Tuyết sao có thể không muốn trèo cao? “Cậu ấy so với người bên cạnh cô còn tốt hơn gấp trăm lần, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này nhất định cô sẽ hối hận.” Cô ta liếc mắt xem thường Diệp Phi, cô ta luôn biết sự hiện diện của Diệp Phi.
Chỉ là đối với cô ta mà nói, Diệp Phi cùng Lâm thiếu không thể nào so sánh được.
Đường Nhược Tuyết không một chút khách khí nói: “Cút!”
Nhân viên phục vụ nhìn Đường Nhược Tuyết ra vẻ làm cao nói: “Vị tiểu thư giả bộ cũng thật giỏi, nhưng làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì…”
“Đường Nhược Tuyết nhưởng mày: “Gọi quản lý của cô ra đây cho tôi.”
“Oa…”
Lúc này, Lâm Bách Thuận đang theo dõi tình hình, chủ động bưng ly rượu bước tới.
Hiện ngang đi tới, trên mặt của anh ta tràn đầy vẻ hiếu thắng.
Đám bằng hữu của anh ta cũng hùa theo xem náo nhiệt.
“Lâm thiếu đúng là trâu bò giống trước đây, vậy mà công khai muốn cướp phụ nữ trước mặt mọi người?”
“Hắc, phụ nữ mà Lâm thiếu coi trọng, đúng là không ai có thể chạy thoát, tất cả đều ngoan ngoãn tình nguyện chủ động sa vào lòng Lâm thiếu.”
“Cô gái lần trước còn không phải ác liệt mắng Lâm thiếu cút ra, nhưng cuối cùng vẫn bị hai trăm vạn của Lâm thiếu mua vào tay đó sao.”
“Hôm nay lại có trò hay để coi rồi… Trong nhà hàng không ít người chỉ sợ thế giới không loạn bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Cô phục vụ xinh đẹp cũng lộ ra nụ cười đắc ý.
Lâm công tử đã ra tay, Đường Nhược Tuyết còn dám không nghe sao?
Đường Như Tuyết lại liếc nhìn Diệp Phi một chút, phát hiện anh vẫn không có phản ứng gì lại cảm thấy càng thêm tự giễu cùng thất vọng.
Mặc dù hai người không có phát sinh quan hệ nhưng theo pháp luật hai người vẫn là vợ chồng của nhau, làm gì có người chồng nào không tức giận khi vợ mình bị đùa giỡn.
Quá nhát gan, quả bất tài, quá không có chính kiến.
Cô có chút hối hận khi coi trọng Diệp Phi lúc sáng nay.
“Xin chào người đẹp, tôi là Lâm Bách Thuận.” Lâm Bách Thuận đến trước mặt Đường Nhược Tuyết cười dịu dàng nói: “Hôm nay có duyên gặp nhau, không biết có thể hay không nề mặt mà uống chén rượu rồi kết bạn với nhau không?”
Thần thái tự tin, động tác bình tĩnh.
Tất nhiên, anh ta cũng trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Diệp Phi.
Đường Nhược Tuyết không thèm nhìn anh ta một cái, mà nhìn sang Diệp Phi nói: “Diệp Phi, anh ăn no chưa?”
“Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Người phục vụ xinh đẹp tức giận: “Lâm thiếu chủ động tới cửa, cô cần nhiệt tình tiếp đón chút đi, nếu làm cho Lầm thiếu tức giận, cô liền gặp phiền phức.
“Đối với mỹ nữ cần phải dịu dàng.” Lâm Bách Thuận vẫy tay ra hiệu với người phục vụ xinh đẹp, sau đó lắc lý rượu đỏ nhìn Diệp Phi đang ăn bít tết cười: “Tiểu tử, tạo coi trọng người phụ nữ của mày, ăn xong rồi thì cút đi nhanh lên.”
“Mỹ nữ xinh đẹp như vậy, mày là không bảo vệ được.”
Trong khi nói chuyện, anh ta ném ra một chiếc chìa khóa xe Ferrari và một tấm thẻ ra vào của biệt thư Apollo.
Một vài người trong đám bạn của anh ta cười haha.
Người phục vụ xinh đẹp cũng khinh thường mà nhìn Diệp
Phi.
Những thực khách có mặt tại đây cũng nhìn sang phía này, hả hệ mã cười trên nỗi đau của người khác.
Tất cả đều muốn xem Diệp Phi sẽ phản ứng như thế nào.
Sau khi Diệp Phi ăn xong miếng bít tết cuối cùng, anh không nhanh không chậm lấy khăn tay lau khỏe miệng.
Nhìn thấy Diệp Phi mặc kệ mình, Lâm Bách Thuận tức giận híp mắt, vươn tay vỗ vỗ má Diệp Phi nói: “Mày không hiểu tao đang nói gì sao?”
“Mày có diễm phúc như vậy, tao thật sự ghen tị nha, vì vậy hậu quả của việc này rất nghiêm trọng.
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Mày biết vỗ vào mặt tao sẽ có hậu quả là gì không?”
“Hậu quả?”
“Thằng nhãi, tao đang muốn xem có hậu quả gì…”
Lâm Bách Thuận càn rỡ cười chế nhạo và không kiêng nể gì mà tiếp tục vỗ vào mặt Diệp Phi.
Nhưng lần này, tay của anh ta không đánh trúng Diệp Phi.
“Bang…, Diệp Phi né người tránh đi, bắt lấy tay Lâm Bách Thuận, cầm đầu anh ta đập vào đĩa.
Những mảnh sứ bay tụng tóe, nước văng khắp nơi hòa lẫn với máu đỏ tươi chói mắt.
Diệp Phi không dừng lại, cầm lấy chai rượu tiếp tục đập xuống.
“Phanh…”
Sau gáy Lâm Bách Thuận bật máu.
Hai tay Lâm Bách Thuận gắt gao chống đỡ mặt bàn giãy dua.
“A… Máy người phụ nữ thì nghẹn ngào hét lên, đảm đàn ông thì lập tức biến sắc.
Đường Nhược Tuyết vô thức che miệng kêu lên, diễn biển sự việc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Đồng thời trong lòng cô gợn lên một tia sóng, lần đầu tiên cô cảm thấy an toàn.
Một giây sau, Diệp Phi đã vắng Lâm Bách Thuận ra ngoài:
Cút