Chương 68:
Diệp Phi mở hộp quà ra, là một tượng sứ Việt Nữ múa kiếm, bắt kể là vẻ bề ngoài hay chế tác, cũng không được tính là đồ mỹ nghệ, chỉ được xem là vật lưu niệm.
Mà bộ dạng không mới không cũ, tình cảnh gượng gạo mười mấy năm khi mở ra cũng là một thứ phế phẩm.
Diệp Phi tin thứ này đặt ở thành đồ cổ, hai trăm tệ cũng không bán nổi.
Khi Diệp Phi đang nghĩ cách đối phó với nó thì bản đồ Thái Cực bên tay trái đột nhiên di chuyền.
Diệp Phi cảm nhận được một cỗ hung khí cực mạnh.
Chỉ khi Diệp Phi càm đồ gốm lên kiểm tra thì lại không thấy gì cả.
Tượng Việt Nữ múa kiếm được sản xuất tại nhà máy Sơn Thái, không có chút ý vị lịch sử nào.
Nhưng Ngọc Sinh Tử lại càng hoạt động mạnh, giống như có gì thu hút nó.
“Bang” Diệp Phi đến phòng bên tìm một nơi yêu tĩnh, đập nát món đồ gốm.
Mảnh sứ vỡ văng khắp nơi, bên trong không phát hiện ra thứ gì cả, cũng không tìm thấy lõi huyền.
Diệp Phi chưa từ bỏ, dẫm thêm máy cái nữa, đang chuẩn bị bỏ cuộc thì nghe rắc một tiếng.
Thanh kiêm trong tay vệ nữ nứt ra mây đường vân dài hẹp.
Diệp Phi nhặt lên lắc máy cái, khiến nó vỡ nát.
Một tia ánh sáng chói mắt loé lên.
Diệp Phi vô thức híp mắt.
Một thanh kiếm dài khoảng năm tắc hiện ra.
Mỏng như cánh ve, mền như nước chảy, nhìn sắc bén đến lạ thường.
Diệp Phi mừng rỡ: “Ngư Trường Kiếm.
”
Ngư Trường Kiếm là gì, chắc hẳn không có nhiều người biết.
Đó là thập đại danh kiếm thời thượng cổ, điển tích bên trong chuyện Chuyên Chư giấu kiếm vào bụng cá ám sát Vương Liêu, nhân vật chính chính là Ngư Trường Kiếm.
Tương truyền là do đại sư đúc kiếm Âu Dã Tử đúc ra, Lúc kiếm ra lò, trời đất đổi sắc, cả núi lay động, khắng không trung đều bừng sáng.
Có lẽ nói như thế có chút khoa trương, nhưng cũng có thể nhìn ra, trong lịch sử Ngư Trường Kiếm nồi bật như thế nào.
Diệp Phi hơi dùng sức, lưỡi kiếm trong nháy mắt dựng thẳng, chặt con dao phay một cái.
*Cong” một tiếng, con dao phay đứt gãy.
Chém sắt như chém bùn! Trông qua việc xem thư tịch, Diệp Phi liên tục xác nhận, trong lúc vô tình đã thu hoạch được Ngư Trường Kiếm.
Đây chính là đỉnh cấp danh kiếm, cầm đi bán với giá một tỷ tám trăm triệu cũng đáng.
Tất nhiên Diệp Phi biết rõ, nếu thật sự đưa ra, không đợi được đến đấu giá.
Rất nhanh sẽ bị năm trăm tệ cũng với một rương giấy khen đổi đi.
Cho nên Diệp Phi không để lộ ra tin này, thưởng thức một phen, liền làm cho nó một cái vỏ kiếm, xếp thành vòng tròn.
Thế là rất nhanh cổ tay Diệp Phi đã có một cái vòng tay.
Rạng sáng bồn giờ ngày hôm sau, tâm tình Diệp phi rất tốt nên rời giường sớm đi luyện công.
Anh không chỉ luyện qua một lần “Thái Cực Kinh”, còn tìm trong thức hải một bộ kiếm pháp để luyện.
Anh không luyện thái cực kiếm hay Việt Nữ kiếm, dưới tình trạng thực lực chưa đủ mạnh thì yêu cầu chính là tốc độ và hiệu quả.
Mười bước một sát.
Diệp Phi đem loại kiếm pháp giết người này luyện đến hừng đông.
Cứ như vậy sau hai giờ xếp bằng ngồi dưới đất, thì Diệp Phi đột nhiên biến mắt.
Một giây sau, bên ngoài mười bước một ánh kiếm trong rừng cây lóe qua.
Ngay sau đó Ngư Trường Kiếm dừng lại trong không trung.
Mũi kiếm đâm vào một phiến lá khô.
Còn Diệp Phi ngồi sau thành nhỏ, thu hồi trường kiếm, lau mồ hôi trở về tắm rửa.
Sau đó anh dùng tốc độ nhanh nhật làm bữa sáng cho một nhà bốn người.
Lúc bày bát đũa ra thì vợ chồng Đường Tam Quốc và Đường Nhược Tuyết cũng xuống lầu.
Chuyện Lâm Tam Cô còn quần chặt lấy vợ chồng Đường Tam Quốc, cho nên sắc mặt hai người rất khó coi.