Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài

Thư phòng được trang trí theo kiểu cổ xưa, tủ sách đứng dựa vào tường chất đầy những cuốn binh pháp Tôn Tử, đằng sau ngã rẽ là một bàn chân cao hình vuông màu gỗ đỏ, trên đó đặt một chậu Lục La, mọi người đều nói Lục La là loại cây trồng tốt nhất, bở vì bạn chỉ cần tưới đủ nước cho nước, nó sẽ sinh trưởng vô cùng tốt, mà hiển nhiên chậu Lục La trước mắt này được chăm sóc vô cùng tốt, bên cạnh tủ sách kia là một bàn đọc sách rất lớn, phía trên treo toàn là tranh chữ thư pháp.

Viêm Hạng cứ cách một khoảng thời gian lại tới nơi này để báo cáo tình hình trong khu vực mà anh quản lý, đối với người cấp trên trực tiếp của anh là Lâm Bình, anh cũng không có ý kiến gì, Lâm Bình đối với anh vẫn rất khách sáo. Bởi vì phải đợi một thời gian nên rất nhàm chán, anh liền tiện tay lấy một quyển sách ra để giết thời gian, đang lúc anh vừa mới mở cuốn sách ra, thì ở trong lại rớt ra một tờ giấy, anh liền lui về sau một bước rồi cúi người nhặt nó lên, vừa định bỏ lại vào quyển sách thì cửa thư phòng đã mở ra rồi, thấy Lâm Bình đi tới anh liền nhanh chóng khép quyển sách lại, bỏ vào vị trí cũ, thấy Viêm Hạng thì Lâm Bình liền sững sờ, ánh mắt đầu tiên là nhìn vào quyển sách kia, trong đáy mắt liền xẹt qua một tia âm hiểm, nhưng mà Viêm Hạng lại đang xoay người sắp xếp lại sách nên anh không nhìn thấy.

“Nhật Hạng, đến đây lúc nào vậy?” Lâm Bình liền hướng về phía anh, sắc mặt nhu hòa hỏi.

“Mới đến thôi.” Viêm Hạng chỉ thuận miệng đáp lại, thật ra thì anh đã đến từ lâu rồi, chỉ là không muốn nói cho người khác biết anh đã đợi từ lâu.

Lâm Bình liền gật đầu một cái, mời anh ngồi, Viêm Hạng liền ngồi xuống ở đối diện hắn, theo phép tắc báo cáo tình hình trước, nói được khoảng nửa giờ, Lâm Bình đều nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn cười đùa với anh một chút….

Báo cáo xong Viêm Hạng liền đứng dậy, chào tạm biệt Lâm Bình rồi đi ra ngoài, thật ra thì bình thường Viêm Hạng là người rất ít nói, cái này dĩ nhiên là Lâm Bình đều biết, khi mà một người trong lòng có chuyện gì đó thì đều đặc biệt rất cẩn thận, suy nghĩ lung tung, mà bây giờ Lâm Bình chính là người như vậy, nếu là lúc bình thường hắn sẽ không cảm thấy hành động của anh ta không có gì là không ổn, nhưng hiện tại thì hắn lại cảm thấy dáng vẻ trầm mặc này Viêm Hạng có gì đó không ổn, nhất định là đã thấy cái gì không nên thấy rồi. Nếu người này đã không dùng được thì tai họa về sau sẽ rất khó lường, đáy mắt của Lâm Bình liền toát ra một vẻ sát khí.

Viêm Hạng vẫn giống như thường ngày, lái xe về nhà, sau đó liền tắm rửa sạch sẽ, rồi bật TV lên, tự rót cho mình ly rượu, vừa nghe tin tức vừa đọc báo, tất cả đều vô cùng bình thường. Một trận gió chợt thổi qua, màn của ban công liền bị tốc lên, sau đó cửa sổ đánh bật vào tường đã phá vỡ âm thanh yên tĩnh, Viêm Hạng liền đứng lê, đi tới ban công, anh liền cau mày một chút nhìn cửa sổ, ở đây là lưng chừng vách núi, trừ đèn đường bên đường núi đang phát ra thứ ánh sáng êm dịu ra, thì cũng không có gì bất thường cả, anh liền đóng chặt cửa sổ lại, rồi bước trở về.

Sau khi bản tin thời sự kết thúc , anh liền tắt TV, rồi đi tới bên giường uống ly nước, liếc mắt như có như không ra ngoài cửa sổ.

“Xoảng xoảng xoảng!”

Một hồi tiếng thủy tinh bể tan tành vang lên.

Đầu tiên Viêm Hạng liền lấy súng ở dưới gối ra, sau đó cũng không nghe được âm thanh nào khác, anh liền đứng lên, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, mắt của anh liền quét qua góc chết một chút, dưới chân thì từ từ di chuyển ra tới cạnh cửa.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Đột nhiên một loạt súng quét qua làm cho Viêm Hạng có chút trở tay không kịp, anh liền nhanh chóng chạy ra tới cạnh cửa, đã kịp lách vào tường, sau khi nhắm mắt lại được ba giây, thì hô hấp đã thay đổi trở nên nặng nề.

Sau khi càn quét một hồi, trong nhà xông ra ba người, một người trong số đó còn hướng về phía mà Viêm Hạng đang ẩn nấp mà cười ha ha: “Đã biết bí mật của tôi mà còn muốn thoát thân sao? Viêm hội trưởng!”

Viêm Hạng liền hoảng sợ, lại là Lâm Bình, bí mật gì? Trong lòng của Viêm Hạng cảm thấy lo lắng, dĩ nhiên là anh sẽ không ngu mà xông ra hỏi hắn: “Anh cho là bí mật của anh có thể giấu được bao lâu?”

“Giết chú xong rồi, dĩ nhiên là sẽ giấu được, cho dù Nặc có tra bao lâu cũng không thể tra ra được nội gián là tôi đâu, nếu như hôm nay chú không phát hiện ra, thì tôi tin sẽ không có ai biết được đâu.”

Nội gián của Nặc là hắn! Sự thật khiến cho người ta khiếp sợ làm cho Viêm Hạng hít một hơi sâu. Lấy một chọi ba, không phải là sự lựa chọn sáng suốt, anh liền nhanh chóng lướt ra cười, Lâm Bình liền lạnh lùng hô to: “Đuổi theo!”

“Đoàng!”

“Đáng chết!” Viêm Hạng liền kêu đau một tiếng, liền xoay người về phía sau bắn một phát, một người trong bọn họ liền ngã xuống đất, trên mặt của Lâm Bình liền hiện lên một nét dữ tợn.

Viêm Hạng sau khi trúng đạn liền chui vào một lùm cây, một cơn gió từ dưới núi thổi qua tai, cho dù là mùa hè cũng là cho lỗ tai của anh đau, liền ù tai một hồi.

Được cây cối che giấu làm cho việc truy kích cũng khó khăn, Viêm Hạng liền một đường chạy ra khỏi rừng cây, thân thể liền bị trượt chân, liền theo sườn núi mà lăn xuống, trước mặt là bến tàu địa bàn của anh, địa hình container giúp anh có chỗ dấu thân.

Lâm bình liền đuổi theo anh đến đây, liền thận trọng đi tới, muốn tìm ra được chỗ mà Viêm Hạng đang ẩn nấp, trên mặt liền hiện lên một nét âm hiểm: “Người ở đây nghe cho rõ, hôm nay tôi đến đây để truy kích Viêm Hạng là tên phản đồ đang bỏ trốn, Viêm Hạng là kẻ phản bội, đem tin tức bán cho bang Tàn Lang, là tội đồ của Nặc, hôm nay tôi được cấp trên giao phó truy đuổi, bắt sống tại chỗ.”

“Viêm lão đại là nội gián, làm sao có thể được?” Một số người đang làm việc ở bến tàu nghe thấy như vậy, liền tranh luận ầm ĩ.

“Đó là Lâm đường chủ nói vậy, Lâm đường chủ cũng đã làm ở Nặc mấy chục năm rồi, chắc cũng phải nói lung tung đâu.”

Lão đáng chết kia, thế mà lại kêu mình là giặc, hôm nay hắn nói như vậy, hóa ra mình đã trở thành nội gián, nếu hôm nay sợ mà lui là điều không thể nào, chẳng thà xông ra một lần.

Đang lúc mà Viêm Hạng đang muốn xông ra, trong bến tàu đột nhiên lại xuất hiện ba chiếc xe, Nguyệt Độc Nhất liền lạnh lùng bước từ trong xe ra ngoài, đi theo phía sau anh là Chu Nhan, Lâm Bình vừa thấy anh thì đã biến sắc.

Một đám tiểu lâu la bình thường dĩ nhiên là sẽ không biết được tầng lớp cao cấp của Nặc, dĩ nhiên là không biết Nguyệt Độc Nhất và Chu Nhan, đều đang cẩn thận suy đoán người đàn ông khí thế bức người kia là ai.

Lúc này Lâm bình còn đang ôm ấp một ý tưởng ngây thơ, trên nét mặt già nua liền lộ ra một nụ cười khó coi: “Thiếu chủ, nội gián tôi đã tìm ra rồi, vừa đúng lúc tới nơi này để truy đuổi.”

Thiếu chủ? Anh ta chính là Thiếu chủ của Nặc?

Đám người đang ồn ào, nghe vậy đều lộ ra vẻ khiếp sợ, chỉ nghe nói Thiếu chủ của Nặc là người trẻ tuổi, ai ngờ lại trẻ như thế.

“Ha ha! Lâm Bình, ông cho là tất cả mọi người ở đây là kẻ ngốc sao?” Chu Nhan liền hừ lạnh một tiếng.

Lời nói của Chu Nhan khiến hắn biết được mọi chuyện đã bại lộ rồi, sợ là sẽ hôm nay sẽ không có đường sống, chỉ còn dứt khoát làm hoặc không làm thôi, đã làm thì phải làm cho xong, phải lấy được cái đầu của Nguyệt Độc Nhất, nếu như giết được Thiếu chủ của Nặc, thì bang Tàn Lang nhất định sẽ giúp hắn.

Mọi người ở đây đều ứng phó không kịp khi mà Lâm Bình hướng liền chĩa súng về phía của Nguyệt Độc Nhất, tất cả mọi người đều thất kinh, nhưng trên mặt của anh lại không hề tỏ vẻ hốt hoảng, thân thể quỷ mị liền di chuyển tới trước mặt của Lâm Bình, không biết là anh có động tác khi nào, chờ khi bọn họ đã thấy rõ dáng người, thì Nguyệt Độc Nhất đã bóp chặt cổ họng của Lâm Bình.

Mặt của Lâm Bình vì hít thở không thông mà phồng lên đỏ bừng, âm thanh của Nguyệt Độc Nhất lạnh lẽo giống hệt như ác quỷ tới từ địa ngục, làm cho người ta phải run sợ: “Nếu đã dám phản bội Nặc, thì phải bỏ ra cái giá tương xứng. Cái giá cao này thì phải dùng mạng của ông để đổi thôi.”

“Kh..Kh..” Trong miệng của Lâm Bình liền phát ra một tia âm thanh yếu ớt, sau đó âm thanh của hắn ngày càng yếu: “Thiếu chủ…Tha mạng…Tôi biết rõ toàn bộ… tin tức của Toàn Đông…Bình thường là tôi đem tin tức bán cho bang Tàn Lang….”

Nguyệt Độc Nhất nghe thấy lời nói sau cùng của hắn, tay của anh liền giãn ra đôi chút, Lâm Bình liền cho là mình nắm được ngọn cỏ cứu mạng, thật là may mắn, ai ngờ sau một khắc tay của Nguyệt Độc Nhất liền co rút lại rất nhanh, vẻ mặt của Lâm Bình không thể tin nổi.

“Về Toàn Đông tôi sẽ không để cho hắn yên ổn, nhưng ông cũng không có tư cách để ra điều kiện với tôi!”

Hơi thở của Lâm Bình ngày càng yếu, cho đến khi biến mất hoàn toàn, đầu của hắn cũng vô lực mà rũ xuống.

Tất cả mọi người đều nín thở, đó chính là Thiếu chủ ư, tay không bóp chết một người, khí thế màu cầu vòng hoàn chỉnh của Thiếu chủ giờ đã biến thành khí chất lạnh như băng khiến cho người ta khiếp sợ, vào giờ phút này trong lòng những tiểu lâu la cũng mơ hồ có ý sùng bái.

“Viêm Hạng, ra ngoài đi.” Nguyệt Độc Nhất liền hướng về phía bóng tối mà gọi.

Viêm Hạng liền do dự một hồi, liếc bước ra từ trong bóng tối, vì lúc này anh đã mất quá nhiều máu cho nên đôi môi liền trắng bệch: “Thiếu chủ.”

Ánh mắt của Nguyệt Độc Nhất liền khóa tại vết thương trên vai anh: “Đi về.”

Mọi người thấy Viêm lão đại cùng Thiếu chủ rời đi, bến tàu lại khôi phục lại sợ yên tĩnh như cũ, mắt của họ liền nhìn nhau, sợ là cả đời không thể quên được chuyện hôm nay đã nhìn thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui