Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài

Huyền Dịch dùng tư thế mạnh mẽ mang Tô Tiểu Nha đi , Lý Thành không cam lòng đến mức mặt lập tức cứng ngắc nhưng không có năng lực đối đầu với Huyền Dịch , cho dù trên thương trường xây dựng Tử Kim có thể hô phong hoán vũ nhưng trước mặt Nặc vẫn nhỏ bé không đáng kể như thế . Nguyệt Độc Nhất vốn là người không có quan niệm đúng sai , cách làm việc của chủ nhân mới Nguyệt Nặc càng kỳ quặc hơn , đừng nói không biết đúng sai , chỉ cần cô ấy muốn làm , cho dù có chuyển sai thành đúng thì sao .

Tô Tiểu Nha bị Huyền Dịch kéo ra ngoài Kim Lan , cô không nhìn ra Huyền Dịch có tức giận hay không , không xác định được cuối cùng anh nhìn được ít hay nhiều , nói thật thì cô cung không hiểu rõ anh lắm.

“ Thật ra phu nhân ở bên trong , nếu không thì chúng ta mau đến xem một chút.” Cô còn nhớ đến mấy người Trình Trình.

Huyền Dịch nhét Tô Tiểu Nha vào trong xe . “ Việc này không cần em lo lắng , tai mắt của đại tiểu thư nhìn chằm chằm việc này gần như hai tư trên hai hai tư giờ . Nó không những không ngại mẹ mình tìm Ngưu Lang mà còn có tâm trạng vui sướng khi người gặp họa thông báo cho cha nhỏ và cha của nó ,em lo lắng cái gì .”

Tô Tiểu Nha toát mồ hôi với cách giải quyết sự việc của Nguyệt Nặc , dù sao cũng không thể dùng cách nghĩ của người bình thường để giải thích về cái gia đình này . “ Lý Thành nói gần đây có người chèn ép công ty của anh ta có đúng vậy không ?”

“ Không biết , chắc vậy cách làm của Nguyệt Nặc chắc em cũng biết , nếu nó không muốn người khác dễ chịu thì có rất nhiều phương pháp .” Huyền Dịch nhìn Tô Tiểu Nha . “ Em quan tâm đến anh ta sao ?”

“ Không có .” Tô Tiểu Nha vội vàng phủ nhận , có điều lại cảm thấy mình phủ nhận quá nhanh . “ Huyền Dịch , tôi vẫn muốn hỏi anh , vì sao anh lại muốn đính hôn với tôi ?”

Huyền Dịch đột nhiên phanh lại dừng xe ở ven đường , ánh mắt nặng nề rời vào người To Tiểu Nha , khiến trái tim cô đập nhanh hơn , có lẽ là do trong xe quá ngột ngạt , Tô Tiểu Nha nghic như vậy .

“ Không biết .” Huyền Dịch nói như vậy .

“ Sao ?” Tô Tiểu Nha cũng ngây người , cái này cũng được coi là câu trả lời sao.

“ Không biết .” Huyền Dịch lặp lại một lần nữa , có khi ngay cả bản thân cũng không có cách nào xác định cảm giác trong lòng mình . “ Ngay từ đầu chỉ muốn đợi vết thương của em khỏi hẳn , sau đó sẽ không quan tâm chuyện của em nữa. Nhưng sau khi điều tra chuyện của em lại phát hiện đến đâu cũng gặp em , cũng nghĩ gặp thị gặp thôi , thế giới này nhiều người như vậy , tại sao mỗi lần gặp một người cũng là chuyện bình thường . Nhưng mỗi lần gặp đều thấy em rất thảm , thảm đến nổi tôi không đành lòng nếu không cứu em , dần dần hiểu rõ chuyện của em , quan tâm em biến thành chuyện đương nhiên phải làm .”

“ Tôi không phải cố ý để anh gặp, hơn nữa cũng không phải cố ý để mình trởn nên thê thảm để anh đến cứu .” Những lời Huyền Dịch khiến Tô Tiểu Nha cực kỳ buồn bực , vô cùng buồn bực , buồn bực đến mức cảm thấy hơi đau lòng .


“ Tôi biết , nếu em cố ý thì bây giờ đã không ngồi trên xe của tôi rồi . Tôi có rất ít việc muốn làm . trước kia bị Thiếu chủ lựa chọn ở bên cạnh ông ấy , bây giờ ở bên cạnh đại tiểu thư . Tôi muốn để em ở bên cạnh tôi , có vẻ như phương pháp đẻ một người ở bên cạnh một người khác chỉ có một , cho nên tôi cầu hôn em , em không muốn sao ?” Giờ phút này ánh mắt của Huyền Dịch cực kỳ trong suốt, lần đầu tiên Tô Tiểu Nha nghe anh nói nhiều như vậy , anh nói rất đúng , ít nhất Huyền Dịch không cần phải lừa gạt cô .

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Huyền Dịch nói nhiều như vậy , ở một chỗ rất xa khác , Nguyệt Nặc vừa ôm máy tính vừa ăn kem, hoảng hốt đến mức hận không thể ngay cả kem cũng dính lên mặt , nếu có thể cô cũng rất muốn ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Huyền Dịch để kéo da mặt anh ra xem có phải sự thật không , Huyền Dịch làm sao có thể nói nhiều câu trong một lần như vậy được .

“ Tôi …không phải … Tôi chỉ cảm thấy một đứa bé của người khác kết hôn với anh là không công bằng cho anh .” Tô Tiểu Nha xác định mình có chút thích Huyền Dịch , nếu không thì vừa rồi cũng không vì lời nói của anh mà đau lòng . Nhưng cô cũng nghĩ tới , tính tình của Huyền Dịch chính là như vậy , có lẽ chú ý anh dành cho mình không xuất phát từ tình yêu , nhưng chính anh cũng nói , anh có rất ít việc muốn làm , ngoại trừ đi theo Thiếu chủ thì chính là mình . Như vậy cũng có thể suy nghĩ một lần rằng có phải anh cũng có cảm giác đặc biệt với mình , loại cảm giác này sớm muộn gì cũng khắc sâu rồi biến thành tình yêu say đắm không ?

“ Vậy thì đứa bé sẽ mang họ Huyền , như vậy là được rồi .” Huyền Dịch lại khởi động ô tô đưa Tô Tiểu Nha đi khám thai .

Tô Tiểu Nha sờ sờ bụng , mặc dù mới có hai tháng , nhìn gương mặt lạnh lùng của Huyền Dịch , dường như cô tìm lại được động lực của cuộc sống , chính là người đàn ông này và cục cưng của cô .

79.2

Được rồi, Tô Tiểu Nha hạnh phúc, hạnh phúc đến quên ba người phụ nữ sắp gặp bất hạnh ở viện Kim Lan, ba người đều đã uống rất nhiều, mỗi người một khác, người uống nhiều nhất là Helen, cầm míc kêu tiếng quỷ, còn cứng rắn lôi kéo ba vị Ngưu Lang làm bạn nhảy. Bối Mễ có vẻ trực tiếp hơn, một tay ôm một người, còn không quên đùa giỡn chàng trai có da thịt mềm mại ở đối diện kia. Mấy vị Ngưu Lang bị nhân dân tệ đè nên rất vui vẻ mở miệng gọi bà một tiếng chị. Trình độ uống rượu của Trình Trình vẫn tốt hơn, bà chỉ cảm thấy đầu mơ màng, trần nhà không ngừng di chuyển, bên lỗ tai còn có tiếng quỷ khóc (tiếng của Helen), có một người đàn ông xa lạ kéo bà, nhưng bị bà ném đi rồi, bà đau đầu, muốn đi ngủ.

Lúc Nguyệt Độc Nhất và Bắc Đường Giác đuổi tới, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bao đều cố gắng điều chỉnh hô hấp, một người nghiêm mặt trực tiếp biểu hiện tức giận một cách công khai, một người thì mỉm cười càng làm cho người ta thêm sởn gai ốc. Sau đó bọn họ còn chưa nói gì, đám Ngưu Lang trong phòng lập tức giải tán, vừa thấy hai người đã biết không phải là người dễ chọc, sợ chạy chậm thì đến xương cũng không còn.

Nguyệt Độc Nhất ôm Trình Trình, Bắc Đường Giác cũng túm lấy Bối Mễ, lúc ra cửa, Nguyệt Độc Nhất nhìn chằm chằm Bắc Đường Giác. "Về sau nhìn phụ nữ của anh nhiều một chút, tránh ra ngoài làm người xấu."

Bắc Đường Giác cười nhạo một tiếng, không chút khách khí với Nguyệt Độc Nhất."Được, phụ nữ của anh rất ngoan, nhưng tại sao cũng đến nơi này mua say thế."

"Hừ!"


"Hừ!"

Cùng kiểu nhìn nhau thôi cũng ghét, không hợp thì tách ra, sau đó hai người đàn ông dẫn người phụ nữ của mình về nhà, lại quên mất trong phòng bao vẫn còn một người đang mơ mơ màng màng.

Lúc Nguyệt Độc Nhất ôm Trình Trình về tới nhà, Trình Vũ cũng đã ở nhà rồi. Chuyện ở Italy cũng đã ổn định, thân phận chủ yếu bây giờ của Trình Vũ là sinh viên, mặc dù hứng thú anh dành cho học tập chỉ có một phầm trăm, cho dù anh không đi học cũng không sao cả, nhưng có lẽ là do cách giáo dục trước đây của Trình Trình quá tốt cho nên anh không suy nghĩ bỏ học dù chỉ một chút.

"Mẹ uống rượu ạ?"

"Em gái con đâu?" Vẻ mặt của Nguyệt Độc Nhất thật sự không tốt.

Trình Vũ mỉm cười."Con không biết."

"Bảo nó trở về, nếu nó ở căn cứ hai tháng thì sẽ bỏ qua chuyện này, nếu không thì đừng về nữa."

Trình Vũ bĩu môi, xem ra cha nổi giận thật rồi, có điều lần này em gái cũng chơi đùa đến mức phóng hỏa rồi, cố ý lưu lại vết son ở tay áo của cha , biết mẹ đến những chỗ kia cũng không ngăn cản .

Ngày hôm sau cuối cùng Trình Trình cũng tỉnh táo , đi xuống tầng , cảm thấy bụng rất đói , thật ra thì bình thường Nguyệt Độc Nhất đã chuẩn bị bữa sáng thật tốt cho bà , nhưng hôm nay lại không có gì , Nguyệt Độc Nhất đang ngồi đọc báo ở phòng khách , dễ dàng nhận thấy là không chuẩn bị bữa sáng cho bà . Trình Trình không biết mình về như thế nào , có điều cũng đoán được bản lĩnh của Nguyệt Nhất chắc chắn đã biết chuyện từ sớm . Chẳng qua là mình cũng không làm chuyện gì xấu , nhiều lắm cũng chỉ uống hai chén rượu thôi .

Bà đi chầm chậm qua . “ Nguyệt Độc Nhất , em đói rồi .”

“ Tự làm.” Bình thường được hầu hạ nên thoải mái đã quen , thậm chí còn rảnh rỗi quá mức ra ngoài tìm Ngưu Lang , những thứ Ngưu Lang kia có có gì mà ông không có chứ .


Trình Trình bĩu môi , nhìn mặt Nguyệt Độc Nhất không có dũng khí mở miệng lần thứ hai . “ Tự làm thì tự làm .”

Trình Trình bận rộn một lúc lâu , tự làm một bát canh trứng , bỏ một cái bánh bao ra , lại luộc hai quả trứng . Đừng trách bà , món duy nhất bà làm tốt chinh là trứng gà , mặc dù trứng gà có dinh dưỡng , nhưng chẳng có ai có hứng thú với một đống trứng gà luộc gì đó , tùy tiện ăn hai miếng , bà rất nhớ bánh mà Nguyệt Độc Nhất làm cho bà ăn , thở dài tiếp tục ăn bát canh trứng , bà liếc mắt về phía Nguyệt Độc Nhất thì thấy ông đứng dậy , hình như muốn đi đâu đó , cầm trứng gà chạy hai bước tới chỗ ông . “ Anh muốn ra ngoài sao ?”

Nguyệt Độc Nhất nhìn bà một cái , không để ý đến bà , vì ông còn đang tức giận.

“ Đi đâu thế ?” Trình Trình giữ chặt áo ông .

“ Tìm phụ nữ !”

Biết Nguyệt Độc Nhất đang nói nhảm , Trình Trình tủi thân lấy lòng . “ Được rồi , hôm qua là em không đúng , không nên đến những chỗ đó , còn không phải vì anh sao , hôm đó anh về trên cổ tay áo có vết son môi . Nói ! Có phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài không , có phải anh ghét nhìn em rồi không , ghét em rồi , cảm thấy em không có dáng vẻ phụ nữ đúng không ! Huhu …”

Không nói còn tốt , vừa nói đến chuyện này Trình Trình lập tức cảm thấy tủi thân , khóc nấc lên . Nguyệt Độc Nhất thở dài , ông cảm thấy thật hết cách với bà . “ Đừng khóc nữa . Vết son môi kia là do Tiểu Nặc nghịch ngợm in lại , hôm đó nó gây họa , anh phải ở lại Nặc thật lâu để giải quyết mọi chuyện , nó thừa dịp anh không chú ý lưu lại vết son kia . Anh chỉ hy vọng em mỗi ngày đừng ngây ngốc ở trong phòng thí nghiệm , làm sao mà ghét được em đây .”

“ Thật sao ?”

“ Đừng khóc nữa .” Nguyệt Độc Nhất hôn khóe miệng bà .

“ Vậy anh còn đi đâu ?” Trình Trình không tin ông

“ Anh muốn đi mua đồ ăn sáng cho em , ăn nhiều trứng gà không tốt cho cơ thể.” Nguyệt Độc Nhất bất đắc dĩ giải thích , không biết Trình Trình khóc hay là còn nguyên nhân nào khác mà mặt đỏ như tôm luộc , Nguyệt Độc Nhất cũng không nhẫn tâm trêu chọc bà nữa , nếu nói thêm gì nữa chắc bà sẽ đào đất mà chui vào mất .

“ À , em quên Helen ở quán bar rồi .” Trình Trình đột nhiên nhớ ra .

“ Không cần , sáng sớm hôm nay Phil đã đón cô ấy về rồi.


“ Phil không tức giận chứ ?”

“ Em đoán xem .” Nguyệt Độc Nhất nhìn Trình Trình

Thôi , tốt hơn là bà không nói gì nữa.

***

Sáng sớm Trình Vũ đã đi học , trên đường anh nhớ cha mẹ vẫn còn đang cãi nhau nên gọi về nhà , bảo họ đừng bận cãi nhau mà quên cho Nguyệt Sơ uống sữa.

Năm nay trước khi sinh viên mới vào trường cần phải tham gia huấn luyện quân sự , Lucy làm hộ trưởng hội sinh viên nên đương nhiên phải ở lại tổ chức công việc cho sinh viên mới nhập học . Sau sự việc lần trước , dù sao Trình Vũ cũng coi như là thành viên của hội học sinh , cộng thêm việc bạn gái là hội trưởng hội học sinh , vẫn nên làm dáng một chút , cho nên chuyện mang máy tính ngồi bàn đăng ký ở lãnh lớn rơi vào trên người Trình Vũ . Đương nhiên trên thực tế anh cũng chỉ chỉ huy người khác làm việc . còn mình thì ngồi một bên mở máy tính xem báo cáo của Nguyệt thị .

Dương Hân Ngôn đeo ba lô trên lưng nhảy người lên nhìn đội ngũ phía trước , tại sao lại dài như thế chứ , cô chu miệng , bên cạnh cũng có người tại sao mọi người lại không qua bên đó xếp hàng , cô kéo balo kích động chạy tới đó . “ Xin chào học trưởng , em là sinh viên ban kinh tế , đây là giấy báo danh của em .” Vị học trưởng này thật đẹp trai .

“ Báo danh thì xếp hàng bên cạnh .” Trình Vũ không ngẩng đầu lên .

“ Nhưng hàng bên cạnh đã rất dài rồi , bên này lại không có ai như vậy .” Dương Hân Ngôn chu miệng lên cười nhìn Trình Vũ . “ Giúp một chút đi , học trưởng .”

“ Tất cả mọi người đều xếp theo thứ tự .” Trình Viễn vẫn không ngẩng đầu như cũ .

“ Tiểu Ngôn .” Ngô Minh Mỹ thấy Dương Hân Ngôn lập tức vui vẻ chạy đến . “Học viện Ngân Hoa quả nhiên là khác biệt … Thật lớn cũng thật đẹp , cậu đăng ký xong chưa ?”

“ Chưa … Vị học trưởng này không đồng ý hỗ trợ .” Mặc dù Dương Hân Ngôn đang nói chuyện với bạn thân nhưng mắt vẫn nhìn về phía Trình Vũ .

“ Học trưởng anh không có ai thì giúp chúng em đi .” Anh rất đẹp trai đó …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận