Bá Yêu Mưu Tình

Phong Cẩm Thành cảm thấy bản thân thực buồn cười, vợ anh cùng người đàn ông khác cười nói ngọt ngào tạm biệt nhau, mà anh chỉ có thể tránh ở góc khuất đứng nhìn, đây không phải là kết quả anh muốn.

Lúc trước sở dĩ đồng ý ly hôn, không phải thật sự muốn chắp tay nhường vợ anh cho người khác, là bởi vì biết, nếu anh cứ cương quyết thì cũng không cứu giúp được gì, vợ anh đã quyết tâm liều lĩnh đến cùng, làm anh xử lý chuyện này không khỏi tự giác cẩn thận hơn, dù sao anh còn phải chú ý đến đứa nhỏ trong bụng vợ, hơn nữa giữa bọn họ cần có thời gian đ dịu xuống.

Thời đim ở bệnh viện Phong Cẩm Thành đã suy nghĩ rõ ràng, lúc đó vợ anh khẳng định là quá tức giận mà nói thế, giữa cô và Tiêu Bác Nhã, nếu có cái gì, cũng sẽ không chờ tới bây giờ.

Mặc dù trong lòng Phong Cẩm Thành có cả một hũ dấm chua lè, nhưng không thể không thừa nhận, Tiêu Bác Nhã thực sự có ý đối với vợ anh, trong lý trí, anh biết vợ sẽ không mang theo con của anh mà gả cho Tiêu Bác Nhã, nhưng trong lòng sốt ruột như bị cào xé, hơn nữa khi nhận được điện thoại của Tả Hoành, Phong Cẩm Thành ngay cả hội nghị quan trọng nhất cũng không thèm mở, trực tiếp giao cho phó tổng, chạy đi, ở trong góc của tiểu khu, e dè lén lút gần nửa ngày, mắt nhìn đã gần bốn giờ, mới thấy xe Tiêu Bác Nhã chạy tiến vào.

Anh nhìn Tiêu Bác Nhã lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với vợ anh, theo như góc độ quan sát bên ngoài, ai cũng sẽ nghĩ đây là một đôi người yêu, nhưng trong mắt Phong Cẩm Thành, vừa chối mắt lại gai tâm.

Kê Thanh xoay người lên tầng, Phong Cẩm Thành đi theo đuôi, cửa thang máy còn chưa đóng đã bị Phong Cẩm Thành bước nhanh tới đưa tay ngăn, thấy anh, Kê Thanh cũng không quá ngoài ý muốn, hành vi của người đàn ông này gần đây có chút thất thường, cũng đã li hôn rồi, anh vẫn lấy danh nghĩa đến thăm con trai, luôn tới đây, sau đó không chịu đi.

Kê Thanh có lúc rất buồn bực, anh như thế nào cũng khẳng định là con trai, cứ mở miệng là kêu con trai, hình thức chung sống của hai người hiện nay có vài phần kì quái, Kê Thanh rất nhanh phát hiện, nếu Phong Cẩm Thành hạ quyết tâm làm mặt dày ăn vạ, cô căn bản không còn cách nào.

Phong Cẩm Thành vào thang máy, không khí lưu chuyển, nhìn đèn chỉ thị thang máy không ngừng nhấp nháy thay đổi, cho đến khi đinh một tiếng đến tầng, Kê Thanh mới nhấc nửa chân muốn đi ra, đã bị Phong Cẩm Thành chuẩn xác nắm lấy cổ tay, anh xoay người ngăn trước cửa thang máy, thân thể khom xuống tới gần Kê Thanh, dựa vào rất gần, gần đến mức Kê Thanh cảm thấy không ổn, vừa vặn phía sau là vách tường kim loại bóng loáng, cô căn bản không có khả năng lùi về đằng sau.

Phong Cẩm Thành hơi cúi đầu, hơi thở bá đạo vô cùng quen thuộc đập vào mặt: "Phụ nữ có thai chạy linh tinh có bao nhiêu nguy hiểm, anh nghĩ em nên biết chứ! Huống hồ lại còn đi hẹn, anh hy vọng, ít nhất trong thời gian mang con trai của anh, nên thận trọng một chút."

Giọng nói Phong Cẩm Thành cực lực áp chế tức giận, bởi vậy nghe qua có chút trầm thấp hung ác nham hiểm, Kê Thanh lại nhịn không được nở nụ cười, có chút châm chọc nói: "Phong Cẩm Thành, để tôi nhắc anh, chúng ta đã ly hôn, ly hôn đại biểu cho cái gì? Không cần tôi phải thừa lời giải thích cho anh chứ! Đừng nói tôi ra ngoài đi hẹn, chính là lên giường cùng người đàn ông khác, anh cũng không thể xen vào? Về phần con anh, thằng bé họ kê, hoặc sau này có khả năng mang họ khác, nhưng vĩnh viễn sẽ không mang họ Phong."

Kê Thanh nói xong, đẩy anh ra, đi ra ngoài, mở cửa, vào nhà, cạch một tiếng đóng sầm cửa lớn. Phong Cẩm Thành tức đến não ong ong trong đầu, trước kia chưa bao giờ biết vợ anh nói chuyện có thể làm anh tức chết thế này, giống như biết được điểm yếu của anh ở đâu, cái miệng nhỏ phun từng câu, từng chữ giống như dao nhọn vậy, từng nhát trúng chỗ yếu, làm anh tức đến mạch máu như muốn vỡ, nhưng lại không thể làm gì được cô.

Phong Cẩm Thành bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ vợ anh mới là người thực sự khó chơi, chủ kiến mà đã quyết thì cứng mềm cũng không ăn, một lòng một dạ muốn cắt đứt quan hệ với anh, hận không thể từ nay về sau cả đời không còn liên quan đến nhau.

Phong Cẩm Thành tức hơn nửa ngày, ngẩng đầu nhìn hai cánh cửa lớn bị đóng chặt cách đó không xa, hơi bình phục cảm xúc một chút, đi tới, lấy ra chìa khóa, mở cửa, vào nhà.

Kê Thanh ngồi trên sô pha phòng khách, trong tay hí hoáy thêu chữ thập, từng mũi kim còn thật sự rất nghiêm túc, nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không có ngẩng đầu, đối với chuyện Phong Cẩm Thành không mời mà vào trước nay, đã tập mãi thành thói quen.

Kê Thanh thêu xong một chữ thọ, ngẩng đầu mới phát hiện Phong Cẩm Thành đang nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt, nhìn đến làm Kê Thanh rợn cả tóc gáy, nghiêng đầu nhìn đồng hồ, đã 5 giờ rưỡi, cô đứng lên, đứng lên có chút đột ngột, liền cảm thấy đầu ong một cái, trước mắt bỗng biến thành màu đen, cô lắc lư, liền được một đôi tay kiên cố quen thuộc đỡ lấy, mới đứng lại, nhắm mắt đợi trong chốc lát.

Tỉnh ra mới phát hiện, bản thân đang bị Phong Cẩm Thành dùng một tư thế vô cùng mờ ám ôm trong ngực, anh cúi đầu, nhíu mày nhìn cô: "Sao còn bị tụt huyết áp, mấy hôm trước không phải đã đỡ rồi sao?"

Kê Thanh giãy khỏi anh: "Tụt huyết áp đều nặng hơn so với bệnh tiểu đường, bác sĩ nói là phản ứng bình thường khi mang thai, không cần thiết phải ngạc nhiên." Vừa nói, vừa đi tới phòng bếp, Phong Cẩm Thành nhắm mắt theo đuôi cô, nếu rơi vào trong mắt người ngoài, sẽ không khỏi hoài nghi đường đường là Phong thiếu cũng thật có dáng người hầu nhỏ mà.

Kê Thanh từ trên tủ bát lấy ra nồi đặt lên bếp, mở tủ lạnh, vừa muốn ngồi xuống lấy canh gà nấu mì, đã bị Phong Cẩm Thành giữ lại: "Lấy cái gì? Để anh." Kê Thanh sửng sốt một chút: "Ngăn dưới cùng có canh gà, tôi đói bụng, muốn nấu chút mì ăn."

Phong Cẩm Thành lại nhíu mày: "Em dùng thứ đó đối phó với con anh sao, cha đâu, sao hôm nay không thấy cha?" Kê Thanh nhìn anh, hơn nửa ngày nói ra một câu: "Phong Cẩm Thành, chúng ta đã thật sự ly hôn rồi!" Cơ thể Phong Cẩm Thành không tự chủ được hơi cứng lại: "Em muốn nói gì?"

Kê Thanh gật gật đầu: "Tôi nghĩ nên nói là cha tôi, anh gọi thân thiết như vậy, dễ khiến người khác hiểu lầm..." "Hiểu lầm?" Mắt Phong Cẩm Thành hơi híp lại, ngũ tạng lục phủ như bị ngâm trong nước chua: "Ai hiểu lầm? Tiêu Bác Nhã? Kê Thanh, em đã sớm qua cái thời tình yêu liều lĩnh rồi, anh thấy, ít nhất em nên tự hiểu lấy mình, Tiêu Bác Nhã không tồi, nhưng Tiêu gia cũng không phải gia đình bình thường, mặc dù hai người tình chàng ý thiếp, hứa hẹn chung thân, nhưng chẳng lẽ Tiêu gia sẽ nhận một người phụ nữ đã từng kết hôn lại còn mang con như em, kết quả của chuyện này đã có thể thấy, em không biết, hành vi hiện giờ của em có chút phí công buồn cười hay sao?"

Phong Cẩm Thành nói một tràng, nghe qua thật giống lời khuyên nhủ tận tình xuất phát từ ý tốt, cho dù là ai cũng sẽ không nghi ngờ anh có cái gì không chính đáng. Nhưng đối với sự hiểu biết về anh của Kê Thanh, người đàn ông này tuyệt đối không lương thiện như thế, hơn nữa, Kê Thanh cũng đã học được cách đối phó với Phong Cẩm Thành, cũng trong quá trình đối phó ấy, tìm được sự thích thú khi trả thù.

Kê Thanh chớp chớp mắt, phun ra một câu: "Đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?" Trong nháy mắt làm Phong Cẩm Thành hận không thể phun ra ba lít máu.

Phong Cẩm Thành ở trong lòng phun nhổ vài lần, mới thoáng bình ổn cảm xúc đang quay cuồng, nếu cứ tiếp tục thế này, anh thực sự có khả năng bị vợ làm tức chết.

Sau khi biết cha vợ ra ngoài ăn cơm cùng mấy chiến hữu cũ, Phong Cẩm Thành lấy cớ không thể để tài nấu nướng của Kê Thanh làm độc hại con của anh, tự mình cầm dao, làm một bữa tiệc lớn sắc vị hương dinh dưỡng đủ cả, nuôi một lớn một nhỏ.

Ăn cơm xong, Phong Cẩm Thành thu dọn bát đũa, khi từ phòng bếp đi ra, mang theo một đĩa táo đã cắt vỏ, đặt trước mặt Kê Thanh, bản thân ngồi một bên xem ti vi cùng Kê Thanh, một chút ý tứ phải đi cũng không có.

Hai người đều không nói chuyện, chỉ có thanh âm đứt quãng truyền ra từ trong ti vi, dưới ngọn đèn ấm áp, tạo nên một bầu không khí hết sức bình thản hài hòa, bầu không khí như vậy, trong cuộc sống hôn nhân của họ rất ít ỏi, nhưng hôm nay lại dường như thật dễ dàng...

Kê Thanh hơi nghiêng người, khóe mắt không tự chủ được dừng trên người Phong Cẩm Thành, hôm nay anh tới đây rõ ràng thực vội, thậm chí chưa kịp thay bộ tây trang trên người, bình thường ở ngoài công ty Phong Cẩm thành mặc rất hưu nhàn, màu trắng pha vàng rất chọn người, hơn nữa còn là đàn ông, Phong Cẩm Thành lại có thể mặc tạo thành một phong cách tao nhã như vậy, thực làm người ta kinh diễm.

Chẳng qua, quần áo đa số của anh đều là xám hoặc đen, phối với caravat thích hợp, nhìn qua áo mũ chỉnh tề, hôm nay anh mặc trên người chính là một bộ tây trang màu xám bạc, cởi ra áo khoác, caravat cũng không đeo, cổ áo sơ mi đen tản ra, cúc áo thủy tinh lấp lánh dưới ánh đèn.

Anh nghiêng người ngồi trên sô pha, tư thái tự tại lại thanh thản, mắt nhìn chằm chằm ti vi, lông mày tuấn tú thỉnh thoảng nhăn lại, cho thấy đối với chương trình trên ti vi vô cùng không hứng thú, không giống như trước kia, trực tiếp phê bình hoặc là tắt tivi đi.

Kê Thanh không cho rằng tính cách từ gốc rễ của một người có thể thay đổi dược, nhưng từ sau khi ly hôn Phong Cẩm Thành lại thực sự thay đổi, trở thành một người đàn ông cô không biết, mặc dù vẫn không dịu dàng, nhưng lại học được cách tôn trọng và săn sóc...

"Cuối tuần chúng ta tới biệt thự ngoại ô ở hai ngày đi! Hôm qua Tiểu Tuyết nói với anh nó muốn mẹ." Phong Cẩm Thành ra vẻ tùy ý nói một câu, Kê Thanh đột nhiên cảnh giác, trong nháy mắt lại thay bằng một mảnh mềm mại chua xót, được một lúc lâu mới hơi gật đầu một cái.

Trong mắt Phong Cẩm Thành chợt lóe lên ánh sáng, buồn cười phát hiện, một giây vừa rồi kia, anh thế nhưng có chút khẩn trương, cũng may tâm vợ anh vẫn mềm, không bỏ được đứa nhỏ, lấy con gái làm cái cớ, quả thật thử trăm lần đều linh nghiệm, nhưng con gái cũng không thể giải quyết được gốc rễ vấn đề giữa bọn họ.

Phong Cẩm Thành thở dài trong lòng, ánh mắt lặng lẽ dừng trên người vợ, bởi vì mang thai, nên có chút đẫy đà hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng ở dưới ánh đèn, giống như có một loại mẫu tính thản nhiên tỏa ra, xinh đẹp mà tươi sáng.

Tay anh không khỏi ngứa ngáy, thật muốn ôm cô vào lòng, hôn nhẹ, sờ nắn, nhưng... Nắm tay Phong Cẩm Thành lại chậm rãi buông ra, không khỏi âm thầm cười khổ, bản thân có phải hay không tự ngược không thể sống, nhưng mà Tiêu Bác Nhã...

Sắc mặt Phong Cẩm Thành âm trầm, giống như có hạt cát ở trong mắt làm người ta khó chịu, mà từ một giây kia, khi Tiêu Bác Nhã từ cửa yến hội nhẹ nhàng đỡ lấy cái eo nhỏ của vợ anh đi vào, Phong Cẩm Thành bỗng nhiên phát hiện, Tiêu Bác Nhã sao có thể chỉ là một hạt cát, mà chính là một cây gai cắm trong lòng anh, cho dù không nhúc nhích, vẫn đau toàn tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui