Bá Yêu Mưu Tình

Lúc Kê Thanh từ trong phòng tắm đi ra, Phong Cẩm Thành đã nằm ở trên giường, tóc của hắn vẫn còn chút ẩm ướt, xem ra hắn đã tắm xong trước cô rồi, tuy Phong Cẩm Thành không thuộc tuýt đàn ông có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng nhìn da thịt của hắn cũng có th thấy hắn là người có sức lực.

Nghĩ đến sức lực của hắn, Kê Thanh bỗng nhiên cảm thấy trong người chậm rãi dâng lên một loại ấm nóng lạ thường, cô không biết nên dùng từ gì đ diễn tả, dòng ấm áp đó với tốc độ cực nhanh khuếch tán lan tỏa đến tứ chi của cô, hắn giống như đang tỏa ra một ngọn lửa, khiến Kê Thanh nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy.

Kê Thanh cảm thấy có chút xấu hổ, tuy rằng hai người cũng chưa có làm gì được, nhưng mà ... Mặt của Kê Thanh liền đỏ lên.

Phong Cẩm Thành đã có chút bất mãn liền thúc giục :"Vợ ơi, mau lại đây..." Phong Cẩm Thành rất rõ ràng, càng đói khát thì càng phải ăn từ từ cùng nhai nuốt thật chậm, ăn quá nhanh thì sẽ ăn không được nhiều, mà còn ảnh hưởng đến sức khỏe, ăn nhanh cho dù là món ăn có hấp dẫn đến đâu thì cũng không cảm thấy ngon miệng, mà đây lại là vợ của hắn cho nên càng phải chậm rãi hơn, thưởng thức từng miếng từng miếng một sẽ thú vị hơn.

Từ sau khi vợ hắn sinh Tiểu Lượng, cả người của cô dường như luôn toát ra một loại lực hấp dẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng mềm, lúc trước thì thân hình có chút gầy, nhưng sau khi sinh cũng có mập lên một chút, chỗ nào cần lớn thì đã lớn hơn, nơi nào không cần lớn thì cũng đã nhỏ lại.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn thật là may mắn, hắn cũng cảm thấy Kê Thanh cũng đang cố gắng không chia tay với hắn, nhưng cũng để Phong Cẩm Thành thấy được một Kê Thanh hoàn toàn khác với Kê Thanh trước kia, lúc trước hắn cũng không hề biết Kê Thanh lại biết múa, giờ hắn trông thấy cô bước từng bước trên sàn nhà, loại mềm mại uyển chuyển này thật sự là rất chuyên nghiệp.

Dường như vợ của hắn có trăm ngàn loại tư thái vậy, mỗi lần xuất hiện ở trước mặt hắn là một loại tư thái khác nhau, đều khiến cho nột tâm của hắn phát ra một loại vui vẻ cùng bất ngờ, loại vui vẻ cùng bất ngờ này xuất hiện, làm cho hắn hận không thể bay tới ôm lấy vợ của hắn, bất quá hiện tại hắn lại muốn từ từ quan sát cùng ngắm nhìn cô một lúc nữa.

Kê Thanh bước đến trước mặt hắn, cánh tay của cô bị Phong Cẩm Thành dùng sức kéo lấy, sau đó đặt cô dưới thân, cũng vì động tác quá mạnh mà chất lỏng ở trong nệm cũng vì vậy mà kích động phập phồng lên xuống, Kê Thanh sửng sốt, theo phản xạ sờ sờ :"Sao lại đổi nệm?"

Phong Cẩm Thành cười nhẹ một tiếng :"Anh muốn thử xem loại này thế nào? Nếu được anh sẽ đổi luôn ..."

Nói xong bàn tay to không yên phận, ngựa quen đường cũ mà mở cái áo choàng của Kê Thanh ra, áo choàng hoàn toàn được mở ra, tấm thân tinh tế ngọc ngà của Kê Thanh liền xuất hiện trước mắt hắn mà không hề bị che lấp .

Phong Cẩm Thành dùng ánh mắt kinh diễm đánh giá toàn thân của Kê Thanh, trên người cô tỏa ra sức hút mê hoặc giống như cô đang sử dụng mê thuật vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào tràn đầy sức sống, đôi môi đỏ hồng kèm theo tia ẩm ướt, nhìn qua hết sức hấp dẫn cùng ngon miệng, hai cánh môi hé mở rồi đóng lại, động tác nhỏ này rất giống như đang dụ dỗ hắn vậy.

Mà hắn cũng không thể nhịn được lâu hơn nữa, môi của hắn xâm chiếm lấy môi của cô, bao vây cùng chiếm trụ, xâm nhập khoang miệng của cô, dây dưa cùng quấy lấy nhau, giống như đang tuần tra lãnh địa của chính mình vậy, trái phải rồi đến cao thấp, thậm chí góc bí ẩn nhất cũng không buông tha.

Thời điểm Kê Thanh ở cữ, cũng không ít lần hắn quấn lấy Kê Thanh, mà hắn lại không thể dùng cách bình thường giải phóng, cho nên Phong Cẩm Thành cũng chỉ nhẫn nhịn tìm giải pháp, hắn đã đưa ra rất nhiều chủ ý mà Kê Thanh có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra được những điều này, lúc đầu Kê Thanh không đồng ý, nhưng vì Phong Cẩm Thành thuyết phục cùng nhiều lần năn nỉ cho đến khi cô đồng ý mới thôi.

Có đôi khi Kê Thanh cũng cảm thấy Phong Cẩm Thành thật lạ! Người đàn ông với phong cách xa cách lãnh đạm, miệng độc tâm ngoan rốt cuộc đã đi đâu rồi? Từ lạnh đến nóng, từ xa đến gần, kiêu ngạo cũng bỏ qua, bây giờ trở thành một tên Phong Cẩm Thành không rõ đầu không rõ đuôi mà còn vô lại.

Nghĩ đến dạo này hắn toàn bày ra nhiều chủ ý thiên kì bách quái, Kê Thanh nghĩ đến thôi cũng cảm thấy mặt đỏ tim nhanh.

Hắn thấy Kê Thanh thất thần, trong mắt của Phong Cẩm Thành đây quả thực là loại sỉ nhục rất lớn đối với hắn, vào thời khắc này mà vợ của hắn lại còn có thể thất thần sao.

Phong Cẩm Thành bất mãn cắn Kê Thanh một cái, môi của Kê Thanh bị hắn cắn, cảm thấy có chút đau Kê Thanh liền nhanh chóng hoàn hồn, Phong Cẩm Thành buông tha cho đôi môi của cô, bất mãn uy hiếp nói :"Vợ, nếu em không tập trung, anh sẽ không khách sáo đó..."

Kê Thanh cảm thấy những lời này của Phong Cẩm Thành chỉ là lời nói vô nghĩa, có lần nào mà hắn khách sáo qua đâu...

Phong Cẩm Thành lại cúi đầu xuống, dừng ở khóe môi của cô, sau đó là cằm, lỗ tai, cái cổ thon, rồi đến xương quai xanh... Một đường uốn lượn mà đi xuống, mang theo hơi thở dồn dập nóng bỏng cùng ẩm ướt đi qua những vị trí nhảy cảm đó, khiến ngọn lửa trong lòng Kê Thanh không khỏi bùng cháy lên, cô không tư chủ mà rên rỉ thành tiếng, cánh tay đưa lên, bàn tay mềm mại mở ra, dùng sức bắt lấy em trai của Phong Cẩm Thành...

Phong Cẩm Thành nằm ở trước ngực cô, thuần thục ngậm lấy đỉnh đồi sau đó liền ngậm mút, hắn một bên ngậm mút, còn bên kia thì được hắn dùng tay xoa bóp nên hoạt động không ngừng, hắn nhẹ nhàng xoa nắn khiến bầu sữa kia chảy ra dòng sữa màu trắng đục, có lẽ do quá kích thích nên đã chảy mạnh thành dòng, từ trong bầu sữa của cô mà cuồn cuộn chảy ra, nhìn rất thích thú.

Phong Cẩm Thành ngẩng đầu lên, trông thấy Kê Thanh liếc hắn một cái, không khỏi cười khẽ, hiện tại vợ của hắn đang e lệ, từ trước đến nay món ăn khiến hắn ăn đến nghiện và cũng là món ăn duy nhất ăn hoài không chán chính là món ăn hằng ngày của con, nhưng tiếc là khi đến lượt của hắn thì thức ăn cũng không còn thừa lại bao nhiêu, chỉ còn chút ít nhưng cũng đỡ cơn thèm, hắn cũng muốn được ăn no một bữa, giờ mà bảo hắn ngưng có lẽ là không thể được.

"Vợ ơi, để anh giúp em mút nó ra nhé, chứ không lát nữa căng sữa lại làm em khó chịu..." Trong giọng nói của Phong Cẩm Thành mang theo nồng đậm sắc dục, Kê Thanh không muốn phá hư hứng thú của hắn, loại người đàn ông không biết xấu hổ này, đã muốn thì làm thế nào cũng không thể ngăn lại được, bởi vậy cô đành nhắm mắt lại làm bộ không nghe thấy.

Phong Cẩm Thành lại mỉm cười, trong lòng nghĩ thầm ‘em đang cố chịu đựng, để xem lát nữa em sẽ chịu đựng như thế nào...’

Phong Cẩm Thành dán mặt lên cái bụng sắp khôi phục lại tình trạng bằng phẳng như ban đầu của Kê Thanh, hắn hôn lên bụng một cái... Bàn tay to lướt theo theo thân dưới của Kê Thanh, ngón tay đột nhiên dùng sức đưa vào u cốc của cô, Kê Thanh kinh hãi đột nhiên ‘A’ to một tiếng, đã bị tay của Phong Cẩm Thành bắt lấy chỗ ấy, còn đầu của hắn thì cường thế hôn mãnh liệt lên người cô...

A... Kê Thanh theo phản xạ kẹp chặt chân, lại bị Phong Cẩm Thành tấn công hung hăng cắn một miếng, bắp đùi nhỏ nhắn mềm mại liền cảm nhận được đau đớn, Kê Thanh cũng rầm rì vài câu...

Giống như lời cảnh cáo, cô chỉ cần kẹp lại thì hắn sẽ cắn cô, cuối cùng bàn tay to của hắn càng thêm táo bạo quấy nhiễu hơn... Nơi bí ẩn chốn đang nguyên của Kê Thanh hoàn toàn rộng mở, Phong Cẩm Thành chuyển xuống dưới liên tục hôn cô, sau đó đổi phương thức cắn nhẹ, rồi cọ cọ... Răng nhẹ nhàng cắn lấy viên trân châu ở tận cùng bên trong, sau đó dùng đầu lười chơi đùa...

Cái dạng hắc ám khoái cảm này giống như một trận lũ bất ngờ tràn về, toàn bộ tràn xuống dưới, khiến cho lý trí của cô toàn bộ trôi sạch không còn tìm được một chút dấu vết nào...

Khoái cảm từ trong cơ thể dâng lên hạ xuống, khoái cảm không ngừng dâng lên đến cực hạn, Kê Thanh nghĩ có khi nào sẽ ngất xỉu không đây, bởi vì khi cô nhắm mắt lại cảm thấy như cả ngàn con bướm bay qua bay lại... Rốt cục cũng đến lúc tình hình được yên lặng, cô vừa mở mắt ra đã phát hiện tay của mình đang gắt gao túm lấy tóc của Phong Cẩm Thành...

Mà khi Phong Cẩm Thành ngẩn đầu lên, khóe môi mỉm cười chớp mắt liền biến mất, nụ cười khinh bạc ấy có chút diễm lệ hồng nhạt, kèm theo một chút ướt át...

Mắt của hắn bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt kia như có một ngọn lửa đang bùng cháy, nhiệt độ có thể đốt cháy hết thảy :"Vợ ơi, không thoải mái àh..."

Dường như hắn cũng không chờ mong cô trả lời, cả người Kê Thanh còn đang bị vây hãm trong run rẩy không thể kềm chế, lại bị Phong Cẩm Thành tiếp tục, hắn cầm lấy đầu gối của cô, hắn để cô quỳ gối ở trên giường, phía sau đột nhiên có một thanh kiếm cực kỳ sắc bén tiến vào...

A...Trong nháy mắt có một lực lớn như vậy, khiến cô cảm thấy có một chút không ổn, bất quá chỉ trong nháy mắt cảm giác đó liền không còn mà được thay thế bởi một loại khoái cảm, Phong Cẩm Thành ở trong cơ thể của cô, mỗi một lần hắn ra vào, trong đầu cô xuất hiện một điều rất rõ ràng, cô thương hắn, hơn nữa cô cũng đã bắt đầu tin tưởng hắn, cô tin là người đàn ông này cũng yêu cô, tuy rằng trước đây hai người đã trải qua nhiều sóng gió chia lìa, nhưng sau khi trải qua cuộc khảo nghiệm sinh ly tử biệt đó, vào giờ phút này bọn họ thật sự đã nhận ra chính mình yêu nhau sâu đậm, khát vọng phải có được nhau.

Kê Thanh bỏ qua dòng suy nghĩ của mình, cô phối hợp với động tác của Phong Cẩm Thành, thư thái đong đưa vòng eo của mình, nhìn vào trong mắt của Phong Cẩm Thành, quả thật hành động này của cô có thể lấy đi mạng già của hắn.

"Yêu tinh, tiểu yêu tinh, vợ ơi, em chính là tiểu yêu tinh của anh..." Phong Cẩm Thành bị kích thích đến mức nói năng lộn xộn, khi thấy Kê Thanh phối hợp với hắn, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng vui sướng... Bộ dáng hiện tại của Kê Thanh có thể hấp dẫn chết người khác.

Cái eo nhỏ nhắn, hai trái đào nhô cao, mái tóc dài xõa ra tung bay theo từng nhịp, đường cong tuyệt đẹp mê người ở trong không trung lên lên xuống xuống, mồ hôi của cô ướt hết tấm lưng trắng trẻo, là một loại gợi cảm đến mức tận cùng xinh đẹp, vòng eo bé nhỏ khiến cho người ta có cảm giác nếu như mạnh tay thì vòng eo đó có thể gãy bất cứ lúc nào, còn cái u huyệt ẩm ướt cùng ấm áp này khiến cho Phong Cẩm Thành sắp sửa không chịu nổi ...

Trên thực tế hắn cũng xác thật sẽ làm như vậy, chẳng qua là chưa có làm xong, đã tiếng gõ cửa ngập ngừng làm gián đoạn, tuy tiếng gõ cửa không lớn nhưng có chút cẩn thận, trong đầu Phong Cẩm Thành đang bị t*ng trùng nhồi, đây cũng chính là lúc Phong Cẩm Thành sắp lên đến đỉnh, hắn tự nhiên coi như không nghe thấy, Phong Cẩm Thành vẫn giữ chân của Kê Thanh, chính là liều mạng cày cấy không nghỉ, lực đạo đó, tốc độ đó, rất nhanh sẽ đến cực điểm, nhưng kế hoạch lại đột nhiên bị Kê Thanh phá vỡ, Phong Cẩm Thành đành mất hết hy vọng.

Kê Thanh dùng sức chín trâu hai hổ mới đẩy được Phong Cẩm Thành ra, sau đó mới thoát thân được, khoác cái áo choàng vào người, Kê Thanh sửa sang lại một chút sau đó mở cửa ra, trông thấy vẻ mặt già nua của bảo mẫu có chút đỏ, bà đang đứng ở bên ngoài, trong lòng ôm Tiểu Lượng đang khóc lớn :"Phu nhân, đã đến giờ cho Tiểu Lượng bú rồi."

Mặt của Kê Thanh đỏ bừng, nhận lấy Tiểu Lượng sau đó nói :"Dì cứ đi ngủ trước đi! Lát nữa cho Tiểu Lượng bú xong tôi sẽ bế nó qua chỗ dì." Bảo mẫu cũng nhẹ nhàng thở ra, xoay người nhanh chóng rời đi.

Kê Thanh ôm con tiến vào phòng, nhưng Tiểu Lượng cũng còn chưa chịu nín, cứ khóc cho đến khi Kê Thanh đem cái đầu núm nhét vào trong miệng của nó, lúc đó nó mới nín khóc, nuốt từng ngụm từng ngụm sữa vào bụng.

Phong Cẩm Thành tựa vào đầu giường, nhìn con của hắn bú sữa, trong mắt của hắn như có đang ghen tỵ vậy, Kê Thanh thoáng trông thấy bộ dáng này của hắn, khiến cô không khỏi buồn cười. Phong Cẩm Thành tiến lên, ôm lấy thắt lưng của Kê Thanh, cái cằm để ở trên vai của Kê Thanh, quan sát đôi mắt của con trai, hắn thấp giọng nói :"Vợ ơi, em nói xem đứa nhóc này có phải là oan gia kiếp trước của anh hay không, chứ sao lại cứ phá hư chuyện tốt của ba hắn đây?"

Phong Cẩm Thành nói xong, không nhịn được liền thét lớn một tiếng :"Vợ ơi, lát nữa em phải bồi thường cho anh đó, đang làm mà bắt phải ngưng lại, em nói xem chồng em như vậy có thể bị liệt dương, vậy thì nửa đời sau của em sẽ không có hạnh phúc nữa."

Kê Thanh nghiêng đầu liếc hắn, cúi đầu nhìn ở phía dưới của hắn, lúc nãy còn dũng mãnh uy phong, nhưng bây giờ lại ủ rũ đầu cúi chào, khiến cho Kê Thanh không khỏi buồn cười.

"Em còn cười được sao, em còn dám cười..." Phong Cẩm Thành bất mãn ghé sát vào lỗ tai của Kê Thanh, nhỏ giọng thì thầm vài câu, mặt của Kê Thanh có chút đỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn giờ vì ngại ngùng mà đỏ bừng nhìn rất kiều mỵ, Phong Cẩm Thành nhịn không được, mở miệng cắn vào vai của Kê Thanh một cái, tay cũng không yên mà bắt đầu giở trò làm loạn tiến vào trong áo khoác của cô...

Kê Thanh bị hắn trêu chọc hơi thở cũng trở nên gấp, chỉ biết tránh né Phong Cẩm Thành, còn Tiểu Lượng cũng sắp ngủ lại bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn người bên cạnh mẹ ‘đó rõ ràng chính là ba xấu xa mà’ Tiểu Lượng liền oa lên một tiếng, tuy là cái miệng nhỏ nhưng tiếng khóc lại giống như cái loa vậy, khiến cho ý đồ của Phong Cẩm Thành vừa mới được nhem nhóm đã bị dập tắt mất.

Phong Cẩm Thành cảm thấy hắn nói bừa mà cũng rất chính xác, thằng nhóc này chính là oan gia của hắn ở kiếp trước mà, đến đây không phải là đòi nợ thì cũng chính là báo thù, cho dù hắn đối với con ôn hoà cũng vô dụng, con của hắn chính là không thèm quan tâm, chỉ cần thấy hắn đến gần Kê Thanh thì nó sẽ mở cái miệng nhỏ nhắn ra mà khóc.

Cuối cùng cũng là Kê Thanh ôm đứa nhỏ đi đến phòng dành cho trẻ em, khi đó tên nhóc đó mới chịu yên tĩnh, Phong Cẩm Thành hận nó đến nghiến răng nghiến lợi, hắn cân nhắc đồng thời muốn nghĩ cách tống thằng nhóc này đi chỗ khác, nhưng chẳng qua âm mưu này còn chưa thể thực thi, thì quỷ kế của hắn đã bị lộ ra rồi, cho nên mới nói ‘tiền đồ u ám, đường khúc chiết’ Đồng chí Phong Cẩm Thành hãy bảo trọng đi! Ô hô tai kiếp! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui