Hồi lâu.Chu Giáp hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, bắt đầu chỉnh lý đồ ở trên người.Ngoại trừ rìu, khung sắt mấy chiến lợi phẩm ra, làm nhân viên dò đường, trên người hắn còn có mấy bình nước cùng một chút bánh bích quy.Ngoại trừ hắn tự mang, còn có từ trên thi thể mấy người tiểu Lý tìm được.Đem đồ bày ở trên đất, yên lặng tính toán một chút, dù có bớt ăn bớt mặc, những đồ này cũng chỉ gần đủ để hai người dùng ba ngày.Ba ngày sau,Chỉ có thể ngạnh kháng!"Ai!"Thở dài một tiếng, Chu Giáp đứng dậy, cũng thử một chút xem có thể đi ra ngoài không.Kết quả không ngoài dự liệu.Lần nữa trở lại trong đại điện.Sau khi khóc, Trần Hủy mệt mỏi mơ màng ngủ thiếp đi, Chu Giáp tạm thời không có ý đi ngủ, dứt khoát tìm tòi ở đại điện.Đại điện không còn mái vòm, bốn phía vách tường đổ sụp chỉ còn lại hai mặt, hai mặt còn lại cũng không hoàn chỉnh, trên tường có một chút tranh vẽ kì lạ.Tranh vẽ trên tường cùng các loại truyền thừa trên Địa Cầu cũng không giống nhau, đại khái là miêu tả một loại nghi thức tế thiên.Phía trên có các loại dị thú cổ quái kỳ lạ, có con giống như là tồn tại trong truyền thuyết Địa Cầu, còn lại thì là Chu Giáp chưa từng nghe nói qua.Bên trong phế tích còn có không ít đồ.Hình dáng cốt trắng, lớn nhỏ không giống nhau, hiển nhiên không phải tới từ cùng một giống loài, có nhiều binh khí mục nát, nhưng tương đối hoàn chỉnh.Một số tảng đá kỳ kỳ quái quái.Hình dạng tương đối, những vật này càng có khả năng chịu được thời gian làm hao mòn.Tốt nhất là tấm chắn gỗ.Không biết là do chất liệu hay là thời gian quá ngắn, ngoại trừ bộ phận nắm cầm có chút buông lỏng ra thì những bộ phận khác cơ hồ hoàn hảo không chút tổn hại."A?"Trong rất nhiều tro cốt, một cái túi làm Chu Giáp chú ý.Lôi cái túi từ trong tro tàn ra, một đồ án quen mắt đập vào mắt:"Nam Vân đại học?"Trường đại học này cách chỗ hắn làm việc không xa, trong đó hệ văn học nổi danh nhất, nhất là cổ văn, tìm tòi nghiên cứu ngôn ngữ.Nhìn cái túi này, giống như là sản phẩm vài chục năm trước, còn cực kỳ rắn chắc.Mở ra xem, bên trong có một quyển nhật ký bằng da, một cây bút máy không có mực, còn có mấy đồng tiền xu cùng một huy chương giáo sư đại học."Đồng hương!""Tống Trường Kỳ.
.
."Trang sách quyển nhật ký đã dính chung một chỗ, chữ viết cũng rất mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ phân biệt, bất quá vẫn để Chu Giáp có chút kích động.Điều này nói rõ, sớm ở vài chục năm trước, đã có người đi vào nơi này.Nếu như có thể đi ra, có lẽ còn có thể tìm gặp bọn họ.Bất quá.
.
.Quay đầu nhìn sương mù che đậy toàn bộ đại điện đó, sắc mặt Chu Giáp biến đổi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.Vị Tống giáo thụ này hiển nhiên cũng không thể chạy ra."Rầm rầm.
.
."Chu Giáp thận trọng lật quyển nhật ký ra, trên đó giảng thuật lại những gì sau khi nhóm người Tống giáo rơi vào thế giới gặp phải.Tao ngộ không sai biệt lắm.Đều là gặp quái vật đầu sói, sau đó mơ mơ màng màng đi vào tòa cung điện này.Khác biệt chính là, trên người Tống giáo thụ có không ít đồ ăn, ở chỗ này giữ vững được thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể thay đổi kết cục.Trong tuyệt vọng, ở trong mấy ngày sinh mạng còn sót lại, Tống giáo thụ sinh ra hứng thú với tấm bìa đá trong sân, nghĩ cách phá giải ý nghĩa trên văn tự.Cùng là học sinh nghiên cứu văn tự, Chu Giáp cũng không khỏi hứng thú.Dù sao cũng ra không được, còn không bằng tìm một ít chuyện để làm.Chữ trên tấm bia đá khác với tất cả các chữ thường thấy trên Địa Cầu, trên đó có một trăm linh tám chữ to to nhỏ nhỏ như nòng nọc.Mỗi một chữ, đều có chi tiết khác nhau.Trong nhật ký Tống giáo thụ đưa ra mấy mạch suy nghĩ, trong đó tinh tượng là khả năng lớn nhất, điểm ấy Chu Giáp cũng biểu thị tán đồng.Nhưng cụ thể là chữ gì, còn chưa được biết.Ý nghĩa muốn biểu đạt, cũng không rõ ràng.Ngày thứ hai.Trần Hủy không ăn không uống, ngơ ngác ngồi ở một góc trong đại điện, sau khi tỉnh lại liền chạy vào trong sương mù, thử đi thử lại.Mỗi một lần, cuối cùng đều là thất bại.Nàng khi thì khóc lớn, khi thì nức nở, khi thì điên cuồng.Ngày thứ ba.Trần Hủy rất là biết điều, thần sắc có chút ngốc trệ, nhìn nước và bánh bích quy không còn thừa nhiều trước mặt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.Trong lúc đó, Chu Giáp cũng đã thử.Bây giờ hình như đã bỏ, cầm bản nhật ký trong tay, không ngừng khoa tay ở trong tro cốt, nhìn qua có chút lôi thôi.Chỉ có đắm chìm trong trong đó, hắn mới có thể quên đi sợ hãi khi đối mặt với tử vong.Có lẽ,Lúc trước Tống giáo thụ cũng là như thế."Uy!"Đang lúc trầm tư, tiếng Trần Hủy vang lên ở sau lưng.Chu Giáp hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, sắc mặt không khỏi đỏ lên, vội vã nhắm hai mắt lại, liên tục lui về sau:"Ngươi làm gì vậy?"Hắn thấy được thứ không nên thấy.Mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng việc này làm trái ý nguyện của hắn."Không có gì." Giọng của Trần Hủy rất băng lãnh:"Ta còn là xử nữ, đến lúc chết không muốn.
.
.
Ngươi có muốn thử một chút hay không?""Ngươi điên rồi!" Chu Giáp tức giận, nói:"Ngươi có bạn trai, ta cũng có bạn gái, mau mặc quần áo vào, nếu bị cảm lạnh thì không có thuốc cho ngươi ăn đâu.""Cảm lạnh?" Trần Hủy cười nhạo:"Đã đến nước này rồi, lão nương còn sợ cảm lạnh?"Nói xong, liền nhào vào Chu Giáp như là một con sói cái cực đói, điên cuồng xé rách quần áo trên người Chu Giáp."Ngươi sẽ không muốn lấy Đái Lôi đi, nàng đã sớm ném đi thân thể, ta.
.
.
Ta một mực không để Trình Kỳ đụng, bây giờ tiện nghi cho ngươi.""Đều phải chết, đến.
.
.""Ngươi điên rồi!"Chu Giáp đột nhiên dùng sức đẩy nàng ra, thối lui đến một góc đại điện rồi quay lưng, nắm chặt quyển nhật ký trong tay, thần sắc phức tạp, nói:"Ngươi trước tỉnh táo một chút, có lẽ.
.
.
Có lẽ chúng ta còn có thể có thể ra được."Tìm hắn đập thình thịch, nhiệt huyết dâng trào.Khi quay người lại xúc động để thân thể của hắn phát run, ý thức lơ mơ cứ như đang trong sương mù, chợt đông chợt tây luôn luôn không chạm đến mặt đất.Có lẽ.
.
.Chuyện này không coi vào đâu.
.
.
A?Dù sao cũng phải chết.
.
.Phía sau.Thân thể Trần Hủy cứng ngắc, hai tay vươn về trước không nhúc nhích, biểu lộ vừa thẹn lại giận, nghiến chặt hàm răng trong mắt đều là không thể tưởng tượng nổi.Cuối cùng oán hận mở miệng:"Không bằng cầm thú!".