Nhóm Tiêu Chiến vẫn ở Cairo tìm nhà cung ứng có thể cung cấp hương liệu xoài xanh.
Ngoại trừ chợ lớn Khan El-Khalili còn đến cả những cửa hàng tinh dầu không chính thống, những thương nhân này có liên hệ nhiều với những đồn điền phân tán ở vùng ngoại ô, sẽ thường xuyên có những chủng loại ít người biết đến, nhưng mà liên tục mấy ngày tiếp theo vẫn không có tiến triển.
Thời gian lên đường sáng nay tạm thời bị hoãn lại, nguyên nhân là bởi trong lúc ăn sáng, Lola nhận được cuộc gọi của Tiêu Chiến, sếp nói tối qua ngủ không ngon, hôm nay xuất phát muộn một chút.
Đã mấy đêm nhà điều chế ngủ không ngon rồi.
Từ lần đầu tiên bắn vào tay đại nhân, tiểu yêu quái đã bị mê hoặc, những chuyện hoang đường trên giường đêm nào cũng phải lặp đi lặp lại nhiều lần, tay của Vương Nhất Bác dường như bị cơ thể Tiêu Chiến dính chặt lấy.
Đại nhân đã lâu không bắn tinh và tiểu yêu quái chưa từng được người khác an ủi, có lẽ là nhịn quá lâu, bọn họ không biết mệt mỏi mà phát tiết dục vọng trên thân thể đối phương.
Cho tới tối hôm qua, cuối cùng Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè xuống giường, hai tay như bị trói lại trên tính khí của Vương Nhất Bác.
Làm hai lần, tiểu yêu quái vẫn không chịu tha cho Tiêu Chiến, vừa buông tay ra được vài phút lại túm về, cuối cùng đại nhân không thể làm gì khác hơn là cứ nắm như thế mà đi ngủ.
Tiêu Chiến vẫn nhớ lần đầu tiên chuyện này xảy ra, vào thời khắc lên cao trào, Vương Nhất Bác từng nói, cậu sẽ tìm tinh dầu xoài xanh cho Tiêu Chiến.
Mấy ngày này đi đường vất vả, tinh dầu xoài xanh vẫn không có tiến triển, trên đường đi Tiêu Chiến nhớ tới câu nói của Vương Nhất Bác, không khỏi thở dài, ai ai cũng đều thích ở trên giường nói những lời kích động.
Có lúc kích động muốn nói lời yêu, có lúc kích động muốn nói không xa rời.
Ngay cả tiểu yêu quái đơn giản nhất cũng không ngoại lệ, thân thể thoải mái là sẽ nói với Tiêu Chiến những lời hay ho mà cậu không thể làm nổi.
Giờ phút này nhà điều chế đang ngồi ở hàng ghế sau xe việt dã, nhìn phần gáy của tiểu yêu quái, cậu đang ngồi kế bên tài xế.
Hôm nay Vương Nhất Bác không ngủ trên xe, rất ít nói, cứ nhìn mãi cát vàng ngoài cửa sổ, cát bị thổi thành cơn gió xoáy nhỏ.
Tiểu yêu quái chăm chú nhìn cơn gió xoáy, rất nghiêm túc, tựa như đang suy nghĩ một chuyện quan trọng, cứ như nhìn chằm chằm vào trung tâm của vòng xoáy là có thể tìm được tinh dầu mà Tiêu Chiến muốn.
Tiêu Chiến không thích bản thân nghi ngờ theo thói quen, khuyết thiếu sự tín nhiệm đối với lòng trung thành, nhưng anh vẫn thất vọng, thất vọng đến từ những lời hay ho, biết rõ là không làm được nhưng khi ở trên giường vẫn khí thế ngất trời mà nói ra.
Ở Paris rất nhiều năm, nhà điều chế cho rằng bản thân đã dày dặn kinh nghiệm, đến hôm nay, lại vẫn cứ thất vọng.
Hôm nay xuất phát muộn, đến nông trường ở ngoại ô một chuyến đã tối trời, lại đi tới năm vườn trồng trọt rau củ tư nhân, vẫn cứ là không tìm được tinh dầu xoài xanh mà Tiêu Chiến muốn.
Buổi chiều bão cát trở nên mạnh hơn, cát vàng đang chiến đấu vất vả lần cuối.
Trong xe không thể mở cửa sổ, xe việt dã đã bị phơi cả một ngày, dù có máy điều hoà vẫn rất nóng.
Lola và đồng nghiệp đang trao đổi với Tiêu Chiến về chuyện phía công ty hỏi thăm, hôm qua vừa nhận được:
"Thưa sếp, công ty hỏi chúng ta bao lâu nữa sẽ về Paris? Bọn họ hy vọng trước Halloween sẽ cho ra mắt nước hoa Hành trình Ai Cập, như vậy thì có thể tiến hành tuyên truyền quy mô lớn từ Halloween đến Lễ Tạ ơn, cũng tức là chậm nhất cuối tháng 8 phải có hàng mẫu."
"Tinh dầu quan trọng nhất còn chưa tìm được đã bắt đầu nghĩ phương án tuyên truyền rồi, sao không để cho bộ phận tiếp thị nghiên cứu phát triển luôn đi?"
Giọng điệu của Tiêu Chiến rất gắt, âm lượng không hề thấp, mấy người trong xe hoàn toàn im lặng.
Trong quá trình sáng tác gặp phải nút thắt không cách nào đột phá, người sáng tác rất khó kiểm soát tâm trạng.
Ngay cả khi nóng ruột cũng tràn đầy kiêu ngạo.
Tiêu Chiến rất kiên trì với ý tưởng dùng xoài xanh làm hương giữa cho chai nước hoa mới của mình, đã tìm hơn hai tuần lễ rồi, tiến độ không thuận lợi, tâm trạng của sếp không tốt, tức giận cũng là chuyện có thể hiểu.
Chẳng qua Lola và đồng nghiệp không hề biết, sự tình không chỉ dừng lại ở đó.
Chính là buổi chiều khi đang trên đường tới vườn rau củ, Tiêu Chiến thấy được bạn bè ở Paris có đăng về nước hoa "Sương khói Paris" của anh trên các trang mạng xã hội, ảnh đi kèm là hình chụp chung khi Tiêu Chiến đến xem buổi diễn tấu của Suzuki Shun dịp năm mới.
Bạn bè mờ ám khen ngợi nước hoa do Tiêu Chiến sáng tác, "Sương khói Paris" trở thành minh chứng tình yêu.
Nếu như không thể làm ra một chai nước hoa mới có sự khác biệt, Tiêu Chiến không biết là, liệu có phải sau này tên của anh sẽ luôn gắn liền với scandal hay không.
Vương Nhất Bác cũng không biết chuyện này.
Cậu đang quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, cho rằng đại nhân chỉ là vì không tìm được tinh dầu xoài xanh mà không vui, rất không vui.
Vòng xoáy nhỏ mà tiểu yêu quái cứ nhìn chăm chú dừng lại rồi, cậu nói với Tiêu Chiến:
"Đại nhân, tối nay tôi muốn về nhà một chuyến, ở lại một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ quay lại, có được không?"
"..."
Bực dọc ngày càng nghiêm trọng, Tiêu Chiến vốn đã nghĩ về đến khách sạn sẽ ăn cơm trong phòng, ở cùng Vương Nhất Bác, sau đó tối nay ngủ sớm một chút.
Vừa rồi anh đã nghĩ, tối nay vẫn phải ngủ chung với Vương Nhất Bác, có điều không thể có những hành động "vuốt ve" nhau, không thể tiếp tục an ủi nhau đến đêm khuya nữa, tốn quá nhiều sức, khiến buổi sáng anh không dậy nổi, thời gian đã không còn kịp nữa.
Tiêu Chiến trong thời kỳ sáng tác không có hứng thú với quan hệ bạn giường, tối nay anh muốn đòi hỏi tiểu yêu quái, chỉ có thể hôn môi, không thể tiếp tục đè tay anh lại, hôn môi xong lập tức đi ngủ, còn phải giúp anh chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Tiêu Chiến nào có biết được, tiểu yêu quái bám dính lấy anh lúc ngủ, tiểu yêu quái ngày nào cũng nhắc đến chuyện muốn đi Paris, bây giờ lại tự mở lời nói muốn về nhà.
Thoải mái đủ rồi, nên cảm thấy có thể rời đi?
Biết rõ là không phải như vậy, Tiêu Chiến vẫn bị quá trình sáng tác nước hoa không thuận lợi bức ép đến mức muốn nổi cáu:
"Tuỳ cậu, buổi tối cậu nghỉ ngơi ở đâu không cần báo cáo với tôi.
Nếu như muốn kết thúc công việc, cậu có thể đi ngay bây giờ, tôi sẽ bảo Lola thanh toán tiền lương."
"Tiểu yêu quái chưa nói muốn kết thúc công việc thưa sếp..."
Lola rụt rè nhắc nhở, tâm trạng sếp không tốt, cô rất sợ Tiêu Chiến đang trong lúc bực bội, tức lên cái là đuổi việc Vương Nhất Bác ngay.
Sếp nhìn thì dịu dàng, nhưng tính tình thật ra rất không dễ chọc, nhất là thời kỳ sáng tác, Lola sợ nhất là Tiêu Chiến đang trong thời kỳ sáng tác.
"Lola, sao em biết được cậu ta nghĩ như thế nào? Có kết thúc công việc hay không, để tự cậu ta nói."
"Tiểu yêu quái, cậu mau nói đi, không muốn rời đi thì mau nói với sếp."
Lola đẩy bả vai Vương Nhất Bác, để cậu đừng ngớ người ra nhìn Tiêu Chiến nữa, mau giải thích đi.
Tiểu yêu quái đã từng chứng kiến cơn tức của Tiêu Chiến còn nhiều hơn cả Lola, cậu biết đại nhân đang phiền não, bởi vì cậu cũng giống như vậy.
Tối nay về nhà ở, tiểu yêu quái đã mâu thuẫn suốt cả buổi chiều, không nói câu nào tức là đang do dự, cho đến tận ban nãy khi thấy đại nhân nổi giận mới quyết định nói ra.
Vương Nhất Bác thật sự là vô cùng muốn hôn Tiêu Chiến, muốn ôm Tiêu Chiến ngủ, giống như đã nghiện, luôn muốn trời tối nhanh một chút, cùng nhau trở về phòng, cởi hết quần áo, dính lấy nhau, ngủ.
Đừng nói là phải tách ra một đêm, chỉ mỗi chuyện buổi sáng Tiêu Chiến rời giường, ngủ ít đi vài phút, tiểu yêu quái đã ôm mãi không chịu buông tay rồi.
"Đại nhân, sáng mai tôi quay lại, nhất định sẽ quay lại."
"Đã bảo tuỳ cậu rồi, không quay lại cũng được."
"Đại nhân, tôi nhất định sẽ trở về."
Tiêu Chiến bắt đầu cúi mặt xem điện thoại, không phản ứng lại Vương Nhất Bác nữa, gọi anh là "đại nhân" anh cũng phớt lờ.
Nhà điều chế cảm thấy anh không cần phải hỏi một người dẫn đường, tối nay cậu về nhà ngủ là bởi vì sao?
Người dẫn đường đối với nhà điều chế nước hoa không hề có chút quan trọng.
Mặc dù anh cần Vương Nhất Bác quay lại, cần Vương Nhất Bác cùng nhau tìm tinh dầu, đây cũng là vì khứu giác của cậu, tiểu yêu quái có thể phân biệt chủng loại của xoài xanh, chỉ vì điều này, không có gì khác.
Không còn gì khác, không còn gì khác.
Tiêu Chiến nhìn sau gáy Vương Nhất Bác, nghĩ đến mấy chục ngày gần đây thật buồn cười, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại * ТRUMtru yen.m E *
Anh và tiểu yêu quái ngủ chung một căn phòng, làm rất nhiều chuyện vốn dĩ không nên xảy ra, đón nhận ý tưởng của cậu, thậm chí hằng đêm còn bắn tinh cùng với một chàng trai không biết làm tình.
Buồn cười nhất chính là, vào buổi tối khi anh đang phiền muộn vì không tìm được xoài xanh, người nói muốn tách ra trước, là tiểu yêu quái!
Càng nghĩ càng không tưởng tượng nổi, Tiêu Chiến bảo tài xế dừng xe:
"Vương Nhất Bác, nhà cậu cách khách sạn rất gần đúng không? Cậu xuống xe ở giao lộ phía trước luôn đi."
Sếp đang đuổi người, từ trước đến giờ, lúc tức giận đều không nể nang.
Lola và Vương Nhất Bác cơ hồ là cất tiếng cùng một lúc:
Lola: "Không ăn cơm tối sao thưa sếp? Tìm cả ngày rồi, có lẽ tiểu yêu quái..."
Vương Nhất Bác: "Tôi biết rồi, đại nhân, sáng sớm mai tôi sẽ quay lại."
Tiểu yêu quái bị bỏ lại trên đường lớn, trước khi đi Tiêu Chiến còn quay cửa kính xe xuống nói:
"Vương Nhất Bác, sáng mai 10 giờ lên đường, cậu không cần quay về sớm hơn đâu." Sau đó nói với Lola:
"Nếu như em muốn cùng ăn cơm với cậu ta, cũng có thể xuống xe ở đây."
Làm việc cùng Tiêu Chiến sắp được hai năm, Lola trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp, xem ra lần này rắc rối vì không tìm được tinh dầu xoài xanh, nghiêm trọng hơn so với bọn họ tưởng tượng.
Bây giờ không thể chọc vào sếp, không ai dám nói chuyện, ngay cả tiểu yêu quái cũng bị đuổi xuống xe rồi.
Nghĩ kỹ một chút thì, có lẽ Vương Nhất Bác cũng không được sếp thích đến mức đó.
Tiểu yêu quái đứng trên đường lớn, nhìn đại nhân quay cửa kính xe lên, xe việt dã lập tức lái đi, qua khúc rẽ là không nhìn thấy nữa.
Nơi này còn cách nhà cậu mấy cây số, phải đi hơn nửa tiếng.
Bụng đói, Vương Nhất Bác chọn một quán hamburger nhìn qua có vẻ sẽ không bị tiêu chảy, gói hai phần hamburger thịt bò hạt tiêu, còn mua thêm một phần thịt bò nướng.
Dáng vẻ vô cùng thèm ăn, đang tích trữ lương thực cho mình.
Tiểu yêu quái nghĩ, nếu như đại nhân ở đây, anh nhất định sẽ cười, rồi nói:
"Yêu quái, cậu ăn nhiều như vậy cũng không béo lên nổi đâu, đừng lãng phí thịt bò nữa."
Tối nay chắc là rất khuya mới ngủ, có lẽ không có cơ hội ngủ.
Những chuyện mẹ dặn dò không nhiều, có điều 500ml tinh dầu xoài xanh cần tới một cái hũ lớn, trước đi mua một cái hũ có thể tránh nắng đã.
Tiểu yêu quái xách hamburger, định đi tới tiệm tinh dầu có quen biết hỏi một chút.
Vương Nhất Bác xách theo rất nhiều vật liệu và hamburger về đến nhà, trời đã tối rồi.
Ánh mắt chủ nhà nhìn cậu rất phức tạp, tiểu yêu quái phiền phức lại tới, còn chưa chào hỏi gì chủ nhà đã đóng sầm cửa lại.
Mùa hè Cairo không nhiều mưa, bão cát gần một tháng, tối nay mới bắt đầu mưa bay bay.
Có đám mây màu xám đang trôi thật nhanh, che lại chòm sao Orion trên trời, ba ngôi sao đều không sáng, yêu quái và đại nhân phải xa nhau một đêm.
Trời rất nhanh đã đổ cơn mưa lớn, bão cát của mùa hè năm nay, cuối cùng cũng chấm dứt.
Vương Nhất Bác leo lên tầng hai, tìm được chìa khoá dưới chậu cây, mở cửa, vào trong phòng rồi khoá trái lại.
Đã rất lâu rồi cậu không về nhà, trong nhà không bừa bộn, nhưng có mùi đất cát.
Tiểu yêu quái cất gọn đồ đạc, ngồi trên giường, lấy tờ Euro màu xanh ở trong túi ra, nhìn một lúc rồi bấm số điện thoại của Tiêu Chiến.
Không gọi được, máy đang bận, gọi lại một cuộc, vẫn đang bận.
Lúc này chắc là đại nhân đã tắm xong, chân của anh khỏi hẳn rồi, có thể là đang làm việc.
Cũng có thể là đang gọi điện thoại với "người quan trọng" Paris, sau khi về Paris, đại nhân cũng sẽ ngủ chung với người kia à? Giống như những gì anh nói.
Bọn họ cũng sẽ hôn môi, cũng sẽ vuốt ve, "người quan trọng" cũng có thể được nghe âm thanh của đại nhân, ở trên giường gọi hắn từng câu từng câu hay sao?
Đây là lần đầu tiên, tiểu yêu quái suy nghĩ một chuyện đến mức đau đầu, không thể nghĩ tiếp nữa.
Ngày mai phải quay về sớm một chút, trở về gặp đại nhân, là sẽ tốt thôi.
Vương Nhất Bác lấy hamburger trong túi ra, thịt bò đã nguội, tanh mùi máu, ăn không ngon nữa.
Tiểu yêu quái dùng tờ giấy sạch sẽ bọc lại tờ Euro, cất gọn vào túi, sau đó vô cùng cố gắng ăn hamburger, ăn đến khi không còn ăn được nữa mới dừng lại.
TBC.