Việc đánh giá, sản xuất và quảng bá cho "Khu Vườn Trên Sông Nile" diễn ra suôn sẻ hơn Tiêu Chiến mong đợi, ban lãnh đạo cấp cao đều ủng hộ nước hoa Hành Trình Ai Cập hoàn toàn khác biệt này.
Vào thời điểm đó, nước hoa Paris là thế giới của những hương hoa kinh điển.
Nồng nàn, gợi cảm hoặc êm dịu là xu hướng của nước hoa cho phái đẹp.
Dòng cam quýt lấy "chua" và "đắng" làm đại diện chỉ vỏn vẹn là món khai vị hoặc món ăn phụ.
"Khu Vườn Trên Sông Nile" do nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến mang về từ Ai Cập, là nước hoa "phi giới tính" đầu tiên cũng là đòn tấn công chính của công ty lớn trong lĩnh vực này.
Mặc dù có thách thức, nhưng mạo hiểm chính là văn hóa công ty, cấp trên hết sức kỳ vọng vào series này của Tiêu Chiến, hy vọng thông qua việc cho ra mắt "Khu Vườn Trên Sông Nile" có thể nghiệm chứng được mức độ chấp nhận của thị trường chính đối với dòng sản phẩm cao cấp "phi giới tính" này.
Tất nhiên, bản thân nhà điều chế là người muốn biết nhất, những người sáng tác đều hy vọng tác phẩm của mình có thể mang lại cả danh tiếng và lợi nhuận.
Trải qua gần hai tháng chuẩn bị, việc sản xuất hàng loạt "Khu Vườn Trên Sông Nile" đã hoàn thành, theo kinh nghiệm tiêu thụ trước đó, có thể đáp ứng số lượng đặt hàng trong 1-2 tháng.
"Khu Vườn Trên Sông Nile" ấn định ra mắt vào đầu tháng 10, sự kiện ra mắt nước hoa toàn cầu sẽ được tổ chức ở trụ sở chính trên đường Faubourg, chính thức mở màn cho series Hành Trình do Tiêu Chiến dẫn dắt!
Tiêu Chiến đã nhận được sản phẩm trong lô sản xuất hàng loạt, lô hàng này đã được chuyển đến các cửa hàng chi nhánh để chờ tiêu thụ.
Tiêu Chiến gọi Vương Nhất Bác vào phòng làm việc, đặt phiên bản phòng thí nghiệm và phiên bản tiêu thụ lên bàn, hai chai giống nhau như đúc.
"Yêu quái, ngửi xem có gì khác nhau không?"
Tiêu Chiến đã ngửi thử rồi, lần đầu tiên thì có thể phân biệt được đâu là phiên bản phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm là do đích thân anh điều chế, sử dụng tinh dầu xoài xanh Cairo do tiểu yêu quái tìm ra, chai còn lại dùng xoài xanh từ miền nam nước Ý để thay thế.
Nhưng sau khi xịt lên cổ tay trái và phải, Tiêu Chiến ngửi liên tục 3-4 lần, nồng độ của lớp hương đầu đang nhạt dần, hiện tại nhà điều chế đã không còn phân biệt được nữa.
Lại ngửi thân chai thêm một lần, rất khó để nhận ra điểm khác biệt, gần như là giống hệt nhau.
Tiểu yêu quái cầm chai nước hoa lên ngửi, nói ngay lập tức:
"Đại nhân, bên phải là chúng ta làm, bên trái là nhà máy sản xuất."
"Không sai, cậu đưa hai tay ra đây."
Tiêu Chiến lần lượt xịt hai chai nước hoa lên cổ tay Vương Nhất Bác, giống như anh vậy, qua 30 giây, bảo Vương Nhất Bác đi một vòng quanh phòng rồi hỏi cậu:
"Bây giờ thì sao?"
"Đại nhân, lần này tay trái là chúng ta làm, tay phải là của nhà máy."
"Đúng."
Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác ra ghế sô pha ngồi, xịt một trong hai chai vào không khí, tự pha cho mình một ly cà phê, thả một gói đường nâu, chầm chậm khuấy, cho đến khi đường tan ra hoàn toàn, Tiêu Chiến mới xịt chai thứ hai vào không khí.
Lúc này, hương đầu mà nhà điều chế ngửi được là giống nhau, không có sự khác biệt, đều là vị chua như vậy.
Khứu giác của con người rất nhạy bén khi bị đánh thức, nhưng lâu dần sẽ trở nên mệt mỏi, ngay cả những người chuyên nghiệp như Tiêu Chiến cũng không thể phân biệt được.
"Yêu quái, cậu uống cà phê không?"
"Đại nhân, tôi sẽ bị mất ngủ.
Đại nhân, anh muốn hỏi tôi chai nào là của phòng thí nghiệm sao?"
"Còn phân biệt được không?"
"Được, chai mà anh xịt lần thứ hai là của phòng thí nghiệm, khác biệt quá lớn, hoàn toàn khác nhau!".
Ngôn Tình Tổng Tài
Vương Nhất Bác nói xong, Tiêu Chiến không nói gì nữa, anh ngồi về vị trí của mình, thong thả ung dung uống cà phê, tiện tay nghịch chai nước hoa trên bàn.
Quả nhiên là khứu giác của tiểu yêu quái bén nhạy hơn anh, nhạy hơn rất nhiều, chênh lệch quá lớn, không ở cùng một đẳng cấp.
Tiêu Chiến đã sớm nhận ra điều này, anh không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng đến bây giờ, anh buộc phải thẳng thắn mà thừa nhận.
Đối với bất kỳ một nhà sáng tạo nào mà nói, đây chính là sự "chênh lệch thực lực" không thể phân biệt được cần phải tiêu hóa, may mà người này không phải đối thủ, là một tiểu yêu quái toàn tâm toàn ý hướng về mình, đang ân cần nhìn đại nhân.
"Đại nhân, tôi nói sai rồi sao? Không thể nào mà, rõ ràng chai thứ hai mới là xoài xanh trong vườn khách sạn.
Lượng muối trong vỏ quả khác nhau, chai thứ nhất chua hơn..."
"Vương Nhất Bác, cậu không sai."
Tiêu Chiến vẫn đang uống cà phê, nếu so với lòng hư vinh và tính hiếu thắng của một nhà điều chế, vấn đề trực quan hơn trước mắt chính là, nếu như Vương Nhất Bác có thể dễ dàng ngửi ra được sự khác biệt, sản phẩm tiêu thụ chua hơn, còn sản phẩm trong phòng thí nghiệm đắng hơn, như vậy thì liệu có phải các nhà bình phẩm nước hoa trong buổi họp báo cũng có thể nhận ra được?
Các nhà bình phẩm nước hoa Paris sắc bén và rất khó đối phó, điều này khiến tất cả các nhà điều chế nước hoa phải đau đầu.
Nhà bình phẩm nước hoa giống như các học giả đánh giá nghệ thuật, không thể lấy lòng họ, sở thích khó mà nắm bắt, vô cùng bắt bẻ, càng khó khăn hơn chính là những bài đánh giá mà họ sẽ đăng tải, điều này sẽ quyết định địa vị của chai nước hoa mới.
Tiêu Chiến dùng đầu ngón tay xoay chai nước hoa, nghiêm túc suy nghĩ, chợt nghe tiểu yêu quái nói:
"Đại nhân, anh đang lo lắng người khác sẽ không thích sao? Bởi vì phiên bản tiêu thụ chưa đủ tốt à?"
"Yêu quái, đúng là chưa đủ tốt, tuy đã rất giống rồi, nhưng "Khu Vườn Trên Sông Nile" phải là phiên bản trong phòng thí nghiệm, tôi mang một chai hàng giả đến buổi họp báo, dùng nó để nói về Ai Cập."
"Đại nhân, đừng lo lắng.
Những người chưa từng ngửi qua phiên bản của phòng thí nghiệm sẽ không phát hiện được đâu, hai chai này khác nhau rất ít, o-xi hóa và thân nhiệt cũng sẽ tạo nên sự sai khác, khó nhận ra lắm".
Tiểu yêu quái nói ra hết những kiến thức về nước hoa mà mấy tháng nay mình đã học được ở Paris, dùng ngôn ngữ của "đại nhân" để an ủi đại nhân.
Để Tiêu Chiến tin tưởng, buổi họp báo sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng tất cả những lý thuyết mà Vương Nhất Bác hiểu đều do Tiêu Chiến dạy, những lời an ủi này không có tác dụng gì hết.
Thực ra, Tiêu Chiến vốn đã rất an tâm, cho đến khi Vương Nhất Bác bước vào và dễ dàng hoàn thành những lần phân biệt, những lần phân biệt mà nhà điều chế không thể làm được.
Ngón tay đang xoay chai nước hoa của Tiêu Chiến cuối cùng cũng dừng lại, anh mỉm cười ngẩng đầu lên, trong mắt có khoảng cách, có dò xét, có cả đối đầu.
"Vương Nhất Bác, cậu nói các nhà bình phẩm không thể phân biệt được, tôi cũng không thể phân biệt được, vậy tại sao cậu lại có thể, chỉ có cậu là có thể?"
Tiêu Chiến đặt chai nước hoa xuống, vẻ mặt này Vương Nhất Bác đã từng thấy rồi, là ngày đầu tiên trở về Paris, khi Tiêu Chiến và Suzuki Shun tranh cãi trong nhà hàng, khi ấy lúc đại nhân nói chuyện, chính là vẻ mặt này.
Trên mặt là nụ cười dịu dàng nhất, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đến nỗi khiến người ta phát run, nhìn cậu chằm chằm.
Lola nói, đi theo Tiêu Chiến làm việc nhất định phải cẩn thận, giây này bị hoài nghi, giây tiếp theo có thể sẽ bị đuổi việc.
"Đại nhân, bởi vì tôi lớn lên ở Cairo, cho nên có thể ngửi ra được."
"Ồ, vậy ư?"
Tiêu Chiến cười nhạt, nói tiếp:
"Vương Nhất Bác, cậu cũng đã từng nói, Cairo không có loại xoài xanh này, nó được chuyển tới từ Alexandria, biển Alexandria kết hợp với cát Cairo, tôi nhớ có đúng không? "
"Đại nhân..."
Tiểu yêu quái bắt đầu thấy căng thẳng, cậu đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi hai bước về phía Tiêu Chiến, Tiêu Chiến giơ tay lên, biểu thị cậu đứng lại trả lời.
"Đại nhân, tôi cũng không biết vì sao tôi có thể phân biệt được, không phải do Cairo, người Cairo cũng không thể đâu!"
"Nói như vậy thì, vừa rồi cậu nói dối để lừa tôi?"
Tiểu yêu quái lại bước về trước hai bước, Tiêu Chiến vẫn giơ tay bảo cậu đứng đó, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn, mang theo sự giễu cợt, cho Vương Nhất Bác, cũng là cho chính mình.
Tiêu Chiến nhướng mày nhìn sô pha, Vương Nhất Bác chỉ đành quay về đó ngồi.
"Đại nhân, tôi thực sự không biết vì sao mình có thể phân biệt được mà anh không thể.
Tôi lớn lên ở Cairo, còn anh thì không, cho nên tôi chỉ có thể nghĩ ra nguyên nhân này."
"Đại nhân, tôi không lừa dối anh, hãy tin tôi!"
......
"Vương Nhất Bác, vậy để tôi nói cho cậu biết nhé, là bởi vì khứu giác của cậu rất có thiên phú, thiên phú hơn cả tôi, cho dù là cậu chẳng hiểu gì về điều chế nước hoa, cho dù cậu không sinh tồn trong công ty lớn."
Tiêu Chiến uống hết chỗ cà phê, những lời này nói ra khẩu khí quá nặng, giờ anh đang ngẩn người nhìn ly cà phê, Tiêu Chiến vẫn còn một câu chưa nói.
Vương Nhất Bác, cậu không hiểu, sinh tồn trong một công ty lớn, không thể để cấp trên của cậu – một người sống bằng khứu giác, một nghệ thuật gia kiêu ngạo – phát hiện ra sự chênh lệch không cách nào vượt qua được giữa cậu và anh ta.
"Đại nhân, đại nhân, tôi khiến anh tức giận ư?"
Rốt cuộc thì tiểu yêu quái vẫn đi đến trước mặt Tiêu Chiến, ngồi xổm bên người anh, hai tay bám vào tay vịn ghế xoay của Tiêu Chiến, ánh mắt trong veo như hoa tuyết đang tan.
Nhưng vốn dĩ Cairo chẳng có hoa tuyết...
Tiêu Chiến đang đấu tranh, hai người nhìn nhau, cuối cùng nhà điều chế thở dài, thôi vậy, một tiểu yêu quái đơn thuần và có thiên phú.
Anh từng giúp Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng từng giúp anh.
"Vương Nhất Bác, cậu có muốn làm nhà điều chế nước hoa không? Tôi có thể để cậu độc lập làm việc trong một dây chuyền riêng ở công ty, sẽ tìm người giúp cậu, cũng có thể giới thiệu cậu đến những công ty khác, cậu có tư chất trời cho."
"Đại nhân, tôi không cần! Tôi muốn theo anh, mãi mãi làm trợ lý cho anh!"
"Yêu quái, cậu sẽ không cảm thấy tiếc nuối, cảm thấy không cam tâm sao? Cậu có ý tưởng, cũng chính cậu là người tìm được tinh dầu."
Sự "trung thành" mà tiểu yêu quái luôn giữ vững, bộc lộ hết lần này đến lần khác, ngữ khí của Tiêu Chiến đã dịu đi.
Anh sờ lên khuôn mặt Vương Nhất Bác, tội gì phải so bì với một người thật lòng giúp đỡ mình chứ.
Có lẽ đây là sự cố chấp của một người sáng tác, là thói quen mà Paris đã cho anh.
Gương mặt Vương Nhất Bác lành lạnh, sờ vào rất thoải mái.
"Đại nhân, tôi muốn theo anh, muốn anh nhớ đến tôi, chỉ cần anh nhớ đến tôi là đủ rồi."
"Tôi đương nhiên sẽ nhớ đến cậu rồi, yêu quái!"
===
Buổi họp báo diễn ra vào ngày 10 tháng 10, trước đó Tiêu Chiến sẽ đón sinh nhật năm nay của mình.
Công ty sắp xếp bữa ăn tối tại một nhà hàng hỗn hợp ở Quận 9.
Mỗi món ăn đều rất sáng tạo, mọi người đều vô cùng vui vẻ, hưng phấn vì "Khu Vườn Trên Sông Nile", chỉ có Tiêu Chiến không chút hào hứng, tâm tư hoàn toàn đặt vào buổi họp báo công bố sản phẩm mới diễn ra vào tuần sau.
Đêm nay Vương Nhất Bác ăn rất nhiều món ăn Đông Nam Á, hình như cực kỳ thích.
Trong bữa ăn Tiêu Chiến đã đoán, có lẽ bố cậu là người Đông Nam Á, tóc và mắt của Vương Nhất Bác đều là màu đen.
Tiêu Chiến hỏi mấy lần, tiểu yêu quái vẫn cứ nói mình không có bố, mẹ nói thế.
Uống vài ly với lãnh đạo cấp trên xong thì Tiêu Chiến rời đi, anh còn từ chối lời mời của Suzuki Shun với lý do đang bận chuẩn bị cho buổi họp báo, đồng thời rất lịch sự gửi thư mời cho hắn.
Đây là có qua có lại mới toại lòng nhau, trong mắt người ngoài, hay là giới nghệ thuật Paris, họ vẫn là một trong những cặp tình nhân đẹp đôi nhất.
Vào ngày sinh nhật mình, Tiêu Chiến lên giường rất sớm, anh mãi chẳng thể vào giấc.
Rất kỳ lạ, Vương Nhất Bác vẫn chưa trở về phòng ngủ, cứ ở dưới tầng nghịch gì đó lạch cạch leng keng, trong đầu Tiêu Chiến giờ chỉ có buổi họp báo, mấy ngày nay thái độ của anh với tiểu yêu quái rất tế nhị, lại sinh ra ý đối đầu.
Dưới tình huống như này, anh không muốn gọi Vương Nhất Bác lên ngủ, cũng không phải một mình thì không ngủ được.
Âm thanh vang mãi đến hơn 11 giờ đêm, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng lên tầng, áo trắng ngắn tay trên người vô cùng bẩn, còn bẩn hơn ngày đầu tiên cậu đến phòng Tiêu Chiến ở Cairo, phía trước ngực còn có vài vệt màu đen như dầu máy.
Tiểu yêu quái cầm một cái "kẻng tam giác" trong tay, một cái "kẻng tam giác" tự chế.
Nguyên liệu là ba con dao ăn, nối đầu với đuôi lại, được dính bằng thứ keo công nghiệp có mùi gay mũi, đen sì sì, bên ngoài cùng quấn bằng vải xô, Tiêu Chiến chưa từng thấy nhạc cụ nào xấu như vậy.
"Đại nhân, anh mau dậy đi, tôi có kẻng tam giác rồi, anh kéo violin, lại đây nào!"
"Yêu quái, cậu tha cho tôi đi, đây là thứ đồ chơi gì vậy? Toàn là keo, lại còn màu đen!"
"Đại nhân, đây là kéo dán tường trong kho đồ đó, vô cùng chắc chắn, anh thử kéo chỗ này mà xem, có phải là không kéo đứt được đúng không hả?"
Hai mắt Tiêu Chiến đen lại, đây là keo đen dùng để gia cố cống thoát nước và chống côn trùng khi lắp đặt nhà cửa.
Các căn nhà ở Paris đều có tuổi đời lớn, đường ống nước ngầm thường sinh ra mùi lạ, còn có các loài côn trùng bò lên, khi lắp đặt các thiết bị đã nghĩ đến cách dùng keo này phủ lên đường ống nước, chống ăn mòn.
"Yêu quái, khó ngửi quá!"
"Đinh!"
"Tôi không muốn, không muốn hợp tấu với cái này."
"Đinh! Đại nhân mau lại đây, đàn của anh."
Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến cây đàn violin mà Suzuki Shun tặng, đặt vào đúng vị trí, đưa cây vĩ vào tay đại nhân, cười hết sức vui vẻ, lùi về sau một bước, lại vang lên một tiếng "đinh", sau đó nói:
"Đại nhân, lần này tôi nói, 1-2-3-4-5-6-7-8-, vào!".
Tiêu Chiến còn tưởng rằng mình sẽ không kéo đàn, là ngón tay cũng bị trúng thần chú.
Khoảnh khắc khi tiểu yêu quái nói "vào" kia, anh đã chuẩn xác kéo ra bài "Chúc Mừng Sinh Nhật", sau đó nghe được kẻng tam giác phối hợp nhịp ¾, từng tiếng từng tiếng "đinh".
Còn cả tiếng cười của Vương Nhất Bác, "chúc mừng sinh nhật của anh", "chúc mừng sinh nhật của anh" hát cho anh nghe...
Hát mãi không ngừng, cuối cùng Tiêu Chiến cũng hát theo, vào một buối tối khi sắp diễn ra buổi họp báo, sinh nhật của Tiêu Chiến, bọn họ không đếm nổi đã hát bao nhiêu lần bài "Chúc Mừng Sinh Nhật", chỉ nhớ ngày hôm sau đầu ngón tay tê rần, cánh tay nhức mỏi đến chẳng nhấc lên nổi.
Cái này cũng do tiểu yêu quái, cậu không chịu ngủ trong tủ quần áo, cứ đòi Tiêu Chiến kéo đàn violin, còn khiến anh rên rỉ mãi đến hơn nửa đêm, nằm trong lòng Vương Nhất Bác bắn hai lần, môi dán lên ngực Vương Nhất Bác, vừa hôn vừa cắn.
Trước nay Tiêu Chiến không hề biết, hóa ra Vương Nhất Bác dùng tay giúp anh, lên đỉnh lại có thể kéo dài lâu đến như vậy.
Cũng không biết rằng, lúc lên đỉnh mình sẽ giống như tối hôm nay, rất dính người, sau đó tiểu yêu quái vào nhà vệ sinh, ôm đại nhân cùng đi..