Tiểu yêu quái không phục, Lola hết cách đành gọi hai người phục vụ đến hỗ trợ, đẩy Vương Nhất Bác ra khỏi phòng tiệc.
Bên dưới khách sạn, Vương Nhất Bác không muốn ngồi chiếc xe mà công ty chuẩn bị cho Tiêu Chiến, cậu muốn đi bộ về, cách không xa, nhưng tiểu yêu quái không quen thuộc đường phố Paris, Lola kiên quyết đưa cậu về đường Fabert rồi lại vòng về khách sạn Park Hyatt sau, buổi họp báo vừa kết thúc.
Sau trận tranh cãi, cấp cao của công ty tự mình xin lỗi Turin, nói rằng Vương Nhất Bác chỉ là một thực tập sinh mới tới, bản thân công ty và nhà điều chế đều vô cùng coi trọng những quan điểm bất đồng, hy vọng một khúc nhạc đệm vừa rồi sẽ không làm ảnh hưởng đến buổi đêm tuyệt vời ở Paris.
Nhà bình phẩm nước hoa Turin đã ở trong giới hơn 30 năm, ông ủng hộ quan điểm lâu đời, cho rằng những người điều chế nước hoa cao cấp phải có kỹ thuật độc đáo, đây không phải đang nhằm vào Tiêu Chiến.
Ông không đồng ý với quan niệm "điều chế nước hoa tối giản", mà vừa hay Tiêu Chiến là đại diện cho phong cách "điều chế nước hoa tối giản" này.
Turin cho rằng nước hoa phải biểu đạt được trải nghiệm khứu giác có tầng có lớp, "Khu Vườn Trên Sông Nile" quá đặc biệt, vị "chua" ở hương đầu tác động mạnh mẽ, giáng đòn phủ đầu, tưởng rằng đây chính là một chai "nước chanh".
Đến thời khắc này, Turin cũng cảm thấy bởi vì Vương Nhất Bác phản bác lại mà cảm xúc của mình bị xao động, ngôn từ của ông cũng vì vậy mà quá khích.
Tiêu Chiến và cấp trên đích thân xin lỗi, Turin cũng chân thành bày tỏ sự áy náy, ông và Tiêu Chiến bắt tay, còn chụp hình cùng nhau.
Rất nhiều người có mặt ở đây đang thảo luận về năng lực xã giao của nhà điều chế Tiêu Chiến, xoa dịu cơn tức giận của nhà bình phẩm nước hoa một cách dễ dàng như trở bàn tay.
Chẳng qua là bọn họ không biết, Tiêu Chiến cũng không biết, sau khi đám đông tản ra, Turin một lần nữa cầm "Khu Vườn Trên Sông Nile" lên, xịt lên cổ tay mình lần thứ hai, bởi vì xảy ra tranh chấp mà phòng tiệc đã chỉnh máy lạnh lên mức cao hơn.
Nhà bình phẩm nước hoa sắc bén mà bảo thủ, lần này ông ngửi được vị chua biết biến hoá, giống như...!giống như cái gì nhỉ?
Giống như chàng trai kia đã nói, quả chanh được rửa sạch bằng nước biển, và cả...!quả xoài xanh bị đất cát thổi rơi.
Sau khi tan cuộc, Turin đặc biệt đi tới nói tạm biệt với Tiêu Chiến, trước khi đi ông lại một lần nữa mong Tiêu Chiến hiểu được, đánh giá chỉ nhằm vào nước hoa, tuy quan điểm bất đồng nhưng ông rất tán thưởng sự kiên trì với "điều chế nước hoa tối giản" của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cũng xin lỗi thêm lần nữa, anh tiễn Turin ra cửa, bắt tay tạm biệt, sau khi buông tay, Tiêu Chiến do dự rất nhiều lần, Turin cũng đã đi rồi, Tiêu Chiến đuổi theo nói:
"Ngài Turin, lúc tôi chưa vào nghề đã thích đọc đánh giá của ngài, thường hay có quan điểm bất đồng với người khác, rất sắc bén."
"Cảm ơn, không cần tiễn đâu, hôm nay cậu vất vả rồi.
Khu Vườn Trên Sông Nile, tôi sẽ đưa ra đánh giá chân thật."
"Đương nhiên rồi."
Tiêu Chiến cười một tiếng, nói tiếp:
"Có điều, nếu như sau này ngài định đi du lịch ở Cairo, tôi tình nguyện giúp ngài làm hướng dẫn viên."
Nhà điều chế gật đầu, bước lùi về sau mấy bước, xoay người rời đi.
Tiễn Turin đi, tối nay Tiêu Chiến vẫn còn một người phải ứng phó.
Suzuki Shun đang đợi Tiêu Chiến, không chút hà tiện mà bày tỏ sự yêu thích với "Khu Vườn Trên Sông Nile", an ủi Tiêu Chiến đừng để ý đến đánh giá của nhà bình phẩm nước hoa.
"Shun, cảm ơn anh tối nay đã đến, buổi hoà nhạc lần trước rời đi sớm nên bỏ lỡ bài hát của anh, và cả chuyện của Vương Nhất Bác, một lần nữa xin lỗi anh."
"Tiêu Chiến, giữa chúng ta, em không cần nói xin lỗi thay người khác.
Có điều, em nên sớm để cậu ta rời đi, cậu ta không thích hợp với Paris, tới đây vài tháng đã mang đến cho em quá nhiều phiền toái, chính cậu ta cũng không chịu nổi."
Tiêu Chiến cởi áo đuôi tôm, gọi Lola tới, đưa quần áo cho cô nàng, đây là đồ do công ty chuẩn bị.
Anh thấy trên tay Lola còn ôm một chiếc áo khoác khác, là món đồ tiểu yêu quái đã cởi ra khi tranh chấp với người ta, cậu cởi đồ, còn muốn đánh nhau nữa à?
"Shun, tôi hiểu ý của anh, vừa nãy cũng đã nói rồi, cách nghĩ của hai ta giống nhau, sẽ đưa cậu ấy đi, tự tôi sẽ xử lý."
Đều là người thông minh, giọng điệu Tiêu Chiến không thân thiện, Suzuki Shun chỉ coi như tối nay tâm trạng anh không tốt.
Đúng lúc Lola nói xe đang đợi, Tiêu Chiến lại khôi phục dáng vẻ nhã nhặn, ôm Suzuki Shun nói tạm biệt.
"Tiêu Chiến, tôi cảm thấy từ Ai Cập trở về em có chút khác đi."
Tiêu Chiến gật đầu một cái, không trả lời, đi theo Lola lên xe.
Quãng đường rất ngắn, rất nhanh đã đi ngang qua đường Fabert, Tiêu Chiến chăm chú nhìn Paris đèn hoa rực rỡ, hỏi nữ trợ lý đi cùng:
"Lola, từ Ai Cập trở về tôi có sự thay đổi sao?"
"Đâu có ạ, sếp vẫn đẹp trai như vậy!"
Lola cố ý nói đùa, muốn để Tiêu Chiến thoải mái một chút, quả nhiên sếp cười rồi.
"Ha ha ha, được rồi, tôi không sao đâu Lola, em không cần nịnh tôi."
"Em nói thật mà sếp, anh còn đẹp trai hơn!"
Lola dừng một lúc, nói tiếp:
"Sếp ơi, em có chuyện muốn nói với anh, em mang thai rồi...!Anh ấy vẫn chưa biết, chính là cái người đầu bếp ở nhà hàng mà em với tiểu yêu quái bắt gặp anh ấy, tên là Theo."
Tiêu Chiến có thể cảm nhận được Lola có tâm sự, muốn tổ chức họp báo xong sẽ tìm cơ hội hỏi han cô, hoá ra là mang thai, nhưng nhìn cảm xúc của Lola, không mấy vui vẻ.
"Lola, vậy em thích Theo không? Mang thai thì nên vui vẻ, em không cần lo lắng chuyện công việc đâu."
"Em không biết nữa, ở bên Theo rất vui, anh ấy còn nói trông em giống Sophie Marceau! Rõ ràng là không giống chút nào cả, ha ha ha ha, sếp ạ, anh ấy chẳng có mắt nhìn gì hết."
Tiêu Chiến không lên tiếng, từ trước đến giờ anh chưa từng so sánh Lola và Sophie Marceau với nhau, Lola là một cô gái mặt tròn.
Nhưng Tiêu Chiến biết, người yêu cô sẽ nói như vậy, không để người khác chê bai cô.
"Nhưng mà sếp ơi, bọn em không hợp nhau, anh ấy chỉ am hiểu chuyện nướng bánh mì, chỉ thích nướng bánh mì, anh biết em thích mua túi mà, nhưng ngay cả Hermes và Chanel anh ấy cũng không nhận ra, lần hẹn hò trước, anh ấy tặng em một cái giỏ mây mua ở chợ đồ cũ."
"Cho nên em định không cần đứa bé này nữa, cũng không nói cho anh ta sao?"
"Em không biết nữa, em sợ ở bên anh ấy, em sẽ hối hận."
Tiêu Chiến không thể đưa ra kiến nghị cho Lola, chuyện này quá riêng tư, cũng rất quan trọng, bản thân Lola còn không rõ ràng được cô có yêu Theo hay không, Tiêu Chiến càng không nên nói gì cả.
Tiêu Chiến chỉ là nói Lola đừng sợ, có thể từ từ suy nghĩ.
"Sếp ơi, anh nhìn trời sao tối nay đi, sáng thật đó, lại nhớ sông Nile rồi."
"Lola, hình như có thể nhìn thấy chòm Orion."
"Đúng ạ, ba ngôi sao kia hôm nay rất sáng, không kém gì ở Cairo cả, tiểu yêu quái từng nói, chòm Orion có thể tìm được nơi quy tụ!"
"Lola, em tin lời cậu ấy sao?"
Tiêu Chiến nhìn bầu trời xanh sẫm, giống như một cuốn tranh sơn dầu, từng có rất nhiều người miêu tả bầu trời sao của Paris.
Trong đó có một câu chuyện nổi tiếng, có người đã vì trăng sáng trên trời cao mà từ bỏ mặt đất đầy tiền.
Câu chuyện này đã nuôi dưỡng mỗi một viên gạch từ cầu Île de la Cité đến Viện bảo tàng Louvre.
Nhưng tựa hồ trước giờ không có ai khen ngợi, có người đã vì tiền bạc mà từ bỏ ánh trăng, đó không phải là một câu chuyện cảm động lòng người, cũng không phải Paris.
Về đến nhà Tiêu Chiến, anh thấy Vương Nhất Bác đang ngồi xổm ở bên ngoài, Tiêu Chiến không biết Lola có nhìn thấy hay không, không để tâm được nữa, tối nay quá nhiều chuyện.
Trước khi tách ra, Lola dè dặt hỏi Tiêu Chiến:
"Sếp ơi, anh sẽ đuổi tiểu yêu quái đi sao? Không phải cậu ấy cố ý đâu, cậu ấy gây phiền toái là vì không hiểu, chúng ta có thể từ từ dạy cậu ấy."
"Lola, em ngủ sớm đi, trước khi đưa ra quyết định phải chăm sóc tốt bản thân và đứa bé."
"Sếp ơi, suốt cả một đường tiểu yêu quái cũng không nói gì, có phải cậu ấy sợ bị anh đuổi đi không?"
"Mau về nhà đi.
Nếu như giống chúng ta thì cậu ấy không phải tiểu yêu quái nữa rồi."
Lola nghe không hiểu ý của Tiêu Chiến, rốt cuộc là muốn đuổi cậu đi, hay là muốn giữ cậu lại.
Chỉ là cô nhìn thấy trong bóng tối có một cậu trai trẻ đang đứng, cậu ngẩng đầu nhìn chòm Orion trên trời cao, giống như lúc ở Cairo, vào cái đêm cô cầm tài liệu đi đến nhà tiểu yêu quái.
Giống y hệt như thế, tiểu yêu quái lo lắng, liệu tối nay có thể bị đuổi đi hay không..