Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến qua, nghiêm túc giảng giải cho anh: "Cậu chưa thích ai bao giờ à? Khi thích một người sẽ trở nên dũng cảm, hận không thể cho cả thế giới biết cậu thích cô ấy.
Khi cậu diễn tôi thấy cậu vẫn đang cố kìm nén, ẩn nhẫn, vậy là không đúng."
Tiêu Chiến cúi đầu, tỏ ý đã tiếp thu.
Lưu Phong bên cạnh chém một đao xuống: "Đạo diễn Vương, anh đang dùng chính kinh nghiệm yêu đương của bản thân đấy à?"
"Không phải là của bản thân tôi, đây là dùng góc độ của nam chính để diễn giải tình yêu! Cậu ấy là một người dịu dàng, tích cực, có gan, dám làm dám chịu." Vương Nhất Bác nói rồi lại đưa mắt nhìn Tiêu Chiến, nói, "Tiêu Chiến, còn nhớ trước đó tôi đã nói gì với cậu không? Cậu có hiểu được không?"
Ngón tay Tiêu Chiến nắm lấy ống tay áo dài rũ xuống, thầm nghĩ anh hiểu được, nhưng anh không phải là người như vậy.
Anh luôn sợ người mình thích sẽ đâm cho mình một dao.
Anh thích ai, người đó nói gì, tức khắc sẽ làm anh hiểu lầm, rồi lại khiến anh đau lòng.
Anh lo được lo mất, vô cùng mâu thuẫn.
Muốn bảo hắn ở lại bên mình, lại lo rằng sau này hắn sẽ bỏ đi.
Anh sẽ càng hy vọng, còn không ngừng phạm đi phạm lại cùng một sai lầm.
Sự cách biệt giữa anh và nam chính thực sự quá lớn.
Một người u ám, một người xán lạn.
Một người luôn vắt óc tìm kế, một người lại thẳng thắn chân thành.
Anh chẳng qua cũng chỉ là một người tục tằng.
Nếu Vương Nhất Bác yêu cầu anh phải được điểm tối đa, anh chưa chắc đã làm được.
Vương Nhất Bác nói: "Trạng thái của cậu hôm nay có hơi sốt sắng."
Tiêu Chiến: "Tôi biết rồi."
Vương Nhất Bác: "Cậu biết câu tôi muốn nghe nhất không phải là ba chữ này.
Đừng để cảm xúc của một người nào khác làm ảnh hưởng."
Tiêu Chiến: "Được."
Tiêu Chiến xuống dưới tầng dùng nước lạnh rửa đi rửa lại hai tay, sau khi quay về, anh dặm lại lớp trang điểm, rồi đi tới một bên, trao đổi với Hứa Dương Ninh một lần, lại lần nữa vào quay.
Diễn xuất của Tiêu Chiến thực ra cũng không có sai sót nào rõ ràng, hiển nhiên một cảnh quay này anh đã nghiên cứu rất sâu.
Đối với việc bỏ sức lực vào diễn xuất, Vương Nhất Bác chưa từng phải lo lắng về anh, mà diễn xuất trước mắt của anh cũng đã đủ để biểu đạt suy nghĩ cảm xúc của nhân vật trong kịch bản rồi, Vương Nhất Bác biết nếu dùng tiêu chuẩn của những người khác đánh giá, cảnh này của Tiêu Chiến hẳn có thể qua.
Nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy chính là không đúng, cứ có vẻ thiêu thiếu đi thứ gì đó.
Vương Nhất Bác không khỏi nghĩ, vấn đề có phải là ở bản thân hắn hay không.
Hắn buông đồ trong tay xuống, đứng lên, nghiêm túc nói: "Cậu ra đây với tôi một lát."
Lưu Phong đột nhiên thấy sởn tóc gáy, mắt dõi theo hai người họ đi vào một góc.
Tâm tình phấn khởi từ sáng của Hứa Dương Ninh bắt đầu nguội lạnh đi.
Tiêu chuẩn khác biệt hoàn toàn mà Vương Nhất Bác dành cho hai người họ, gây ra áp lực không nhỏ cho cô.
Điều này cho thấy trong lòng đạo diễn Vương, trình độ của cô và Tiêu Chiến hoàn toàn không giống nhau.
Dù mục tiêu làm việc của cô không phải là để trở thành diễn viên cốt cán, thì cũng vẫn bị đả kích nghiêm trọng.
Nhân viên công tác xung quanh cũng trở nên cảnh giác hơn, đồ ai nấy chơi, không dám làm ồn.
"Thuốc súng của đạo diễn Vương hôm nay nồng quá."
"Không nồng thế nào được? Mọi người tự giác nhé, đừng gây ra chuyện gì."
"Mới khởi quay không phải đều thế này hay sao? Chờ hai ngày nữa lại ổn thôi.
Khởi quay "Dạ Vũ" còn bết bát hơn thế này nhiều."
"Tiểu Chiến đúng là nhóc đáng thương..."
Lưu Phong thở dài.
Vương Nhất Bác đưa lưng về phía lan can, nhíu mày hỏi: "Tôi đổi Trịnh Uấn đi nên cậu không vui?"
Tiêu Chiến đáp: "Không phải."
Giọng nói của Vương Nhất Bác lại nặng nề hơn một chút: "Thực sự không phải hay là đang nói dối?"
"Thật sự không phải." Tiêu Chiến hít một hơi, nói, "Tôi cũng không quen việc Trịnh Uấn tới tìm tôi nói chuyện.
Tôi với cô ấy cũng không thân gì."
Vương Nhất Bác nghe vậy, sắc mặt tốt hơn nhiều.
Hắn giơ tay về phía Tiêu Chiến, kéo người tới bên cạnh mình.