Hai người cùng dựa vào lan can, trước mặt là một đám nhân viên công tác đang bận rộn đi đi lại lại, có cơn gió thoảng lướt qua khoảng không giữa họ.
Hắn muốn nói chuyện nghiêm túc với Tiêu Chiến, nếu không vấn đề này đè nặng trong lòng hắn, ảnh hưởng tới cảm xúc và trạng thái làm việc của hắn, sẽ chỉ làm hắn khổ sở hơn.
Vương Nhất Bác hỏi: "Vậy cậu tức giận chuyện gì? Giận tôi vừa rồi mắng cậu?"
Tiêu Chiến nói: "Tôi không giận."
Vương Nhất Bác: "Sao lại không giận, tôi nghe thấy cậu thầm mắng tôi trong lòng đấy nhé."
Tiêu Chiến im lặng.
Vương Nhất Bác kinh ngạc.
"Cậu mắng tôi thật đấy à?!"
Tiêu Chiến cười, nói: "Anh đoán xem."
Vương Nhất Bác rút điếu thuốc ra ngậm trong miệng: "Tôi đoán cái con quỷ ấy.
Cậu học xấu rồi, hư quá."
Tiêu Chiến lại thầm nói trong lòng, nếu anh thích dáng vẻ ngoan ngoãn của tôi, tôi có thể giả vờ cả đời này.
Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt của anh, không nhịn được vẫn hỏi ra miệng: "Tiêu Chiến, cậu rốt cuộc đang nghĩ gì thế?"
Tiêu Chiến quay đầu đi, cười nói: "Không có gì.
Tôi nhất định sẽ điều chỉnh lại cho tốt, xin đạo diễn Vương cho tôi chút thời gian."
Thái độ của anh rõ ràng rất đoan chính, Vương Nhất Bác lại không hiểu sao cảm thấy lòng mình có chút buồn phiền.
Vương Nhất Bác hỏi: "Cậu muốn điều chỉnh thế nào?"
Tiêu Chiến: "Dùng hết khả năng để điều chỉnh thôi."
Vương Nhất Bác trầm mặc, thật lâu sau hắn mới nói: "Thực ra tôi không nổi giận với cậu đâu."
Tiêu Chiến nghi ngờ quay đầu lại.
Vương Nhất Bác: "Tôi có hơi thất vọng về bản thân mình."
Tiêu Chiến không nói gì.
"Trước kia tôi cảm thấy nếu tôi thích ai, tôi nhất định phải chính miệng nói ra cho người ấy, nhất định phải đối xử tốt nhất với người ấy, nhất định không để cho người ấy bị bắt nạt." Vương Nhất Bác nói, "Kết quả tôi lại không làm được.
Trong thế giới của người trưởng thành, không có cái chuyện không ngần ngại, không chùn bước này.
Không chỉ là suy xét cho bản thân, mà còn phải nghĩ cho đối phương nữa.
Tôi thậm chí đã nghĩ, nếu như từ đầu không gặp được người ấy thì tốt rồi.
Nhưng vừa nghĩ như vậy, lại cảm thấy thật không thoải mái."
Tiêu Chiến chậm rãi hỏi: "Là ai vậy?"
Vương Nhất Bác muốn thốt ra, đến bên miệng rồi hắn lại nuốt ngược lại.
Hắn hận bản thân đã dùng lí do công việc để mời Tiêu Chiến vào đoàn phim, làm cho hắn không thể không sợ đầu sợ đuôi.
"Bây giờ chưa tiện nói cho cậu biết." Vương Nhất Bác nói, "Chờ...!thời cơ chín muồi tôi sẽ lại nói cho cậu."
Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác muốn chờ đến khi có kết quả rồi lại nói.
Anh nghe ra ngữ khí của mình đang run rẩy: "Cho dù người ấy không thích anh, anh cũng vẫn tỏ tình?"
"Chỉ cần người ấy vẫn độc thân, có gì đâu mà không thể nói cho người ấy biết?" Vương Nhất Bác nhìn về nơi xa xăm, "Người ấy rất tốt, sẽ không bởi vì có người mình thích rồi mà ghét bỏ tôi.
Cũng sẽ không vì vậy mà lợi dụng tôi."
Tiêu Chiến lãnh đạm nói: "À."
Anh nói xong, cảm thấy ngữ khí của mình thật kì dị, nghe người ta nói lời như vậy, dù sao cũng không nên bày tỏ thái độ như thế.
Thế là anh miễn cưỡng bổ sung thêm một câu: "Người đạo diễn Vương thích, chắc chắn sẽ rất tốt."
Rõ ràng không còn sức lực đâu để nói ra lời dối trá, vậy mà khi nói anh vẫn thấy hơi khó chịu.
Vương Nhất Bác cười, choàng vai anh, nói: "Được rồi, về đi thôi.
Thực ra diễn như vừa rồi cũng không sao cả, thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi một lát đã."
Tiêu Chiến quay lại, thấy Dư Huy Kim đang đứng từ xa, nở nụ cười lòng hiểu rõ mà miệng không nói với mình, có vẻ rất tò mò với việc anh và Vương Nhất Bác đã nói những gì trong một khoảng thời gian dài như vậy.
Tiêu Chiến không chút thân thiện quay mặt đi, về địa điểm quay phim.
Hứa Dương Ninh hỏi anh: "Anh có sao không? Sắc mặt của anh và đạo diễn Vương trông đều không được tốt." Tiêu Chiến lắc đầu.
"Đạo diễn Vương có chỉ cho anh phải diễn thế nào không? Sao tôi lại cảm thấy cũng không có vấn đề gì mà nhỉ?" Hứa Dương Ninh nói nhỏ, "Nhưng mà đạo diễn Vương đúng là yêu cầu khá cao, cũng hơi nóng tính nữa."
Diệp Đình đứng bên cạnh, chốt một câu: "Cảm giác của đạo diễn với các cô cậu không giống nhau.
Có những lúc cắt hơn mười cảnh, bản thân mình không thấy có gì khác nhau, đạo diễn lại bảo tốt."
Hứa Dương Ninh bật cười: "Đạo diễn trước đó của em y hệt vậy đấy.
Ổng cắt của em tới hai mươi mấy cảnh, em sắp điên luôn rồi, xong cuối cùng ổng lại vui vẻ cho em qua."
Diệp Đình gật đầu với Tiêu Chiến: "Thế nên không sao cả đâu, đừng nóng vội.
Chuyện này còn liên quan tới cả trạng thái của đạo diễn nữa."
Tiêu Chiến cười với hai người nói: "Cảm ơn."
Diệp Đình: "Người trẻ tuổi hai cô cậu có thể thảo luận với nhau một chút.
Cứ trao đổi biết đâu lại mở ra được ý tưởng mới."