Vương Nhất Bác bên kia đang ngồi trên ghế dựa, giơ tay bóp nhẹ trán, sau khi tỉnh táo lại một chút, hắn tiếp tục công việc.
Tiến độ sau đó cuối cùng cũng trở nên bình thường, Vương Nhất Bác im lặng, cũng không soi mói gây phiền phức cho Tiêu Chiến nữa.
Các diễn viên chính tinh thần càng thêm căng thẳng, phối hợp với nhau cũng càng lúc càng hòa hợp hơn, cuối cùng tiết tấu của đoàn phim cũng đi vào quỹ đạo.
Khi sắc trời sắp tối, cảnh quay trên sân thượng chính thức quay xong, Vương Nhất Bác tuyên bố kết thúc công việc.
Hắn không vội đứng lên đi ăn cơm ngay mà thả lỏng người, ngồi một lúc, sau đó hắn rút cái điện thoại đang rung không ngừng kia ra.
Tần gà già: Tình huống chỗ cậu thế nào rồi? Dư Huy Kim nói hôm nay cậu lại đổi nữ chính công ty tôi đi.
Vừa mới khởi quay cậu đã lại đổi người, cậu rốt cuộc là quen thói cũ hay là thực sự công bằng khách quan?
Vương Nhất Bác nhẫn nhịn đã lâu, không chút khách khí phản bác lại.
Vương Nhất Bác: Anh con mẹ nó đã nhét tận ba người vào đoàn tôi rồi thì thôi, lại còn làm gián điệp nằm vùng nữa à?
Tần gà già: Đây còn phải là quan tâm tới cậu hay sao hả em trai thối, bằng không tôi nhét người vào chẳng phải là lãng phí rồi?
Vương Nhất Bác không muốn để ý tới hắn nữa, thoát khỏi app.
Tần Huyền vẫn bận tự gửi tin nhắn một mình, từng cái từng cái một, cứ như không biết chán, không thấy phiền.
Tàn gà già: Cậu đổi Trịnh Uấn...!tên cô ta là Trịnh Uấn đúng không nhỉ? Cậu đổi cô ta đi làm gì?
Tần gà già: Dư Huy Kim nói là bởi cô ta thích dán sát vào cậu diễn viên nhỏ kia của cậu, có chút không đúng mực nên mới chọc cho cậu giận?
Tần gà già: Lần trước không phải cậu còn chối đây đẩy nói mình không cong hả? Hai người đã ở cùng một chỗ chưa? Lừa tôi, tưởng là tôi không biết?
Vương Nhất Bác bị tin nhắn của hắn oanh tạc tới nổi trận lôi đình.
Vương Nhất Bác: Nếu Dư Huy Kim còn nhiều lời thêm một câu, anh bảo cậu ta cút đi ngay cho tôi.
Nếu còn để tôi phát hiện cậu ta có bất kì một hành động nhỏ nào, hay truyền ra tin đồn kì quái nào, tôi cũng sẽ tính hết lên đầu cậu ta đấy.
Anh quản người cho tốt, không thì đừng trách tôi không khách khí.
Tần gà già: Ồ, rep tin nhắn rồi kìa?
Tần gà già: Thế là cậu thừa nhận mình có ý với cậu trai kia rồi, hơn nữa còn chưa ở bên nhau.
Không phải cậu đã cho cậu ta tài nguyên đóng phim điện ảnh hay sao? Sao vẫn chưa chọc thủng tầng giấy mỏng đi? Cậu ta thực sự không biết hay là giả hồ đồ vậy hả?
Vương Nhất Bác: 【 cút 】 anh đừng có dùng mấy suy nghĩ xấu xa đó để phỏng đoán cậu ấy nữa.
Cút cút cút.
Tần gà già: Tôi cảm thấy diễn viên kia của cậu cũng cong đấy, không thể nào không có cảm giác.
Không tin thì cậu cứ thử xem.
Vương Nhất bạn: Thử cái đầu anh! Anh con mẹ nó chỉ dựa vào sờ đùi là thử được ra một người có phải gay hay không? Hay là đi xin cho anh một giải thưởng tầm cỡ quốc tế nhé, vì cống hiến xã hội học kiệt xuất của anh dành cho nhân loại?
Tần gà già: Không phải thì thôi, trong giới có mấy người làm mấy chuyện này nọ chẳng lẽ là gay thật? Nếu là thẳng nam thật thì coi như là chuyện cười đi, huống chi trong tay cậu cầm tài nguyên, nói không chừng còn bẻ thẳng thành cong được đấy.
Vương Nhất Bác đã tưởng tượng cả đến cảnh mình tới nôn một bãi cầu vồng vào mặt tên kia rồi, hắn chuyển luôn điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném lên bàn.
Lưu Phong bưng cốc đi tìm Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi thăm: "Anh với đạo diễn Vương không có chuyện gì đấy chứ?"
Tiêu Chiến lại nhắc lại lần nữa: "Thực sự không có chuyện gì mà!"
Lưu Phong nói: "Thế thì tốt rồi.
Nào, anh cầm cốc nước này đưa cho đạo diễn Vương đi.
Anh ấy tức giận cả ngày rồi, chắc là giờ đang rất khát.
Anh đi đưa cho anh ấy, anh ấy vui...!hai người đúng lúc giảng hòa luôn.
Vui vẻ đóng phim, hai người hòa thuận.
"Thực sự không cãi nhau mà."
Tiêu Chiến hơi bất đắc dĩ, nhưng không lay chuyển được Lưu Phong, cuối cùng anh vẫn cầm lấy cốc nước, đi qua đưa cho Vương Nhất Bác.
P/s: Chuẩn bị sẵn tinh thần nhoé, hai ảnh sắp dỗi nhau rồi ????.