Vương Nhất Bác ngồi đó, chôn đầu sâu dưới cánh tay, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt.
Tiêu Chiến lại gần, hỏi một câu: "Đạo diễn Vương, anh uống nước không?"
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm từ dưới lên trên.
Nhìn một lúc, không chỉ không thu hồi mà ánh mắt còn trở nên sâu thẳm, lúc sáng lúc tối.
Tiêu Chiến chỉ nghĩ đây là ảo giác của mình.
Anh nghĩ vừa rồi hai người hẳn là đã nói rõ ràng, anh cũng không lộ ra sơ hở gì, đạo diễn Vương không nên có thái độ này với anh mới đúng.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không có phản ứng thì đặt cốc nước lên bàn.
Lưu Phong theo sau anh, thấy một cảnh này, lại cầm cốc nước lên, đặt lại lên tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến: "..."
Lưu Phong dùng khẩu hình nói: "Kiên trì một chút.
Thành tâm một chút.
Đạo diễn Vương rất cần được chăm sóc nâng niu."
...!Được rồi.
Xung quanh đã có người để mắt tới, các nhân viên công tác còn đang chỉnh sửa lại những thước phim hôm nay, chưa kịp về.
Họ nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của Tiêu Chiến, nở nụ cười ý vị.
Ánh mắt kia đương nhiên không mang theo ác ý, chỉ là Tiêu Chiến có tâm sự, nên cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Trong khoảnh khắc anh nhớ tới chuyện Vương Nhất Bác nói đã có người mình rất thích, còn sắp ở bên nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, anh cũng lại nghĩ tới những lời nói linh tinh của Dư Huy Kim chiều nay, suy đoán giữa anh và Vương Nhất Bác có mối quan hệ không đơn thuần.
Tay anh khựng lại giữa không trung, duy trì mãi tư thế này, bắt đầu ngây ngốc.
Cả đời con người, sẽ có rất nhiều lúc não bị co giật.
Lấy Vương Nhất Bác làm ví dụ, hắn cảm thấy mình đã bị Tần Huyền đầu độc vô cùng nặng, nhiều lần cảm thấy người này đúng là thằng ngốc, chỉ toàn cho ra những ý tưởng vớ vẩn, nhưng tới ngã rẽ nhân sinh, hắn lại không tự giác, ngay cả bản thân cũng không thể khống chế, bị Tần Huyền cho lật thuyền trong mương.
Mỗi khi xong việc, nhớ lại, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu lúc ấy mình đã nghĩ gì.
Ví dụ như...
Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt không có tiêu cự kia của Tiêu Chiến, nuốt nước miếng, chầm chậm thò bàn tay tội ác kia ra.
Hắn muốn giả vờ lơ đãng, nhanh chóng lại tự nhiên nhận lấy cốc nước trong tay đối phương.
Chỉ là nhân lúc không ai chú ý, hắn lại vờ giơ tay sờ nhầm hướng, chạm vào đùi trong của đối phương.
Đây không phải là một chuyện rất bình thường hay sao? Giống như Tần Huyền nói, nếu là thẳng nam thật, sẽ thực sự không để trong lòng.
Thẳng nam thật có ôm nhau ngủ cũng sẽ không để trong lòng.
Vương Nhất Bác tự an ủi mình thế, trong đầu hiện lên vô số cái cớ có thể dùng để lươn lẹo, lại không hề có một tí suy nghĩ "dừng cương trước bờ vực" nào.
Vì chột dạ, nên hắn cũng không nhìn thấy rõ, rốt cuộc đã chạm phải chỗ nào, có lẽ là cũng khá vi diệu.
Gần như chỉ trong khoảnh khắc, nhanh tới mức Vương Nhất Bác còn chưa kịp hồi thần, chân của đối phương đã đá tới đây.
Trong khoảnh khắc đó, Vương Nhất Bác hiểu cái gọi là phản xạ có điều kiện của người tập võ là thế nào.
Những võ sinh hắn thấy trước kia, đều không thể gọi là cao thủ võ lâm thực thụ.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Vương Nhất Bác nhớ lại sự đề phòng của Tiêu Chiến khi hai người gặp nhau lần đầu, lúc ấy đối phương đã phô ra thái độ phòng ngự không cho phép người khác xâm phạm mình.
Trong khoảnh khắc kia...!Cảm giác đau nhức ùa đến.
Vương Nhất Bác kêu đau oai oái, hắn há rồi lại ngậm miệng, suýt chút nữa đã tự cắn đứt lưỡi mình, cố gắng ngăn âm thanh lại, chỉ còn lại tiếng gì đó như đang rên rỉ.
"Aaa đạo diễn Vương ――" Lưu Phong hoảng sợ hét chói tai, dựng ngược cả tóc, "Đạo diễn Vương!!"
Cậu ta đã nói rồi mà! Cậu đã nói đạo diễn Vương như vậy chính là quấy rối, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày toang! Quả nhiên!
Anh trêu vào ai không trêu, lại cố tình chọc vào võ sinh.
Mạng nhỏ này của anh đối với người ta chẳng bõ bèn gì đâu!