Ngày hôm sau Vương Đào dậy từ sớm, đi tới công ty bàn giao chút sự vụ trước rồi lo lắng không yên chạy tới tiệm cà phê đã hẹn gặp mặt.
Gã vừa vào cửa đã thấy nhân vật còn lại của scandal – người khiến cho gã đang phải nơm nớp không yên.
Tiêu Chiến cởi áo khoác vắt trên ghế, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sợi mỏng, đang quay lưng về phía cửa uống trà.
Vương Đào đi nhanh qua, đập bộp giấy tờ trong tay lên bàn.
Tiêu Chiến ngước mắt lên, không mặn cũng không nhạt nhìn gã, không có ý đứng dậy, cũng chẳng định chào hỏi.
Vương Đào thấy thế thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt, thiếu chút nữa đã lật bàn ngay tại chỗ.
Ngẫm nghĩ xong gã lại nhịn xuống, lạnh mặt ngồi xuống đối diện anh, nói: "Cậu đổi mật khẩu Weibo rồi?"
Tiêu Chiến "Ừm" một tiếng.
Vương Đào vừa há mồm muốn mắng người, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh căm của Tiêu Chiến thì khí thế bất giác tiêu tan đi.
"Sao hôm qua cậu lại làm như vậy ——" Vương Đào nghẹn họng nuốt lời trở lại, biết bây giờ nói gì cũng không ổn, "Bây giờ cậu, lập tức lên Weibo đăng status làm sáng tỏ đi, nói cảnh võ thuật hôm qua chỉ là tập luyện bình thường mà thôi, Vân Phàm chưa quay cảnh đánh nhau bao giờ nên không thành thạo, cậu chỉ đang hướng dẫn cho cậu ta, không tồn tại chuyện bắt nạt xúc phạm gì đó."
Tiêu Chiến kiên trì nói: "Có tồn tại.
Cậu ta cố ý."
Vương Đào nhìn thấy bộ dáng này của anh lại lập tức cả giận nói: "Cậu sắp chấm dứt hợp đồng rồi, tới bây giờ cậu còn muốn làm gì nữa! Hôm qua cậu vỗ mông chạy lấy người, cậu có biết sau đó tôi tốn bao nhiêu công sức mới dẹp yên được mọi chuyện cho cậu không?"
"Vậy à?" Tiêu Chiến hỏi, "Bao nhiêu công sức vậy?"
"Tôi....!con mẹ nó?" Vương Đào trợn mắt nói, "Cậu quyên góp não cho zombie rồi đấy à? Ngại não to quá à?"
Tiêu Chiến không nói.
Hai người trầm mặc một hồi.
Không khí giữa họ thực sự có chút kì quái.
Người nóng nảy như lửa, người bình tĩnh như nước.
Nước này lại không thể dập được lửa...!Dù sao thì bản chất của Tiêu Chiến vẫn là một thùng dầu, ai chạm vào anh, anh thiêu người đó.
Anh cong môi cười một cái.
Vương Đào ngồi đối diện nổi khùng lên.
Tiếp đó Tiêu Chiến lại hỏi: "Chấm dứt hợp đồng thế nào?"
"Chấm dứt thì cũng được thôi." Vương Đào tức tới bật cười, quái gở nói, "Cậu bồi thường tổn thất đi đã."
Tiêu Chiến nói: "Đó là sai lầm của anh, không liên quan gì tới tôi cả."
Vương Đào nói tới văng nước miếng tứ tung: "Cậu tự tiện rời khỏi đoàn làm phim, gây thêm phiền toái cho tôi.
Còn nữa chuyện cậu tự tiện nhận công việc, tôi còn chưa so đo với cậu đâu.
Cậu đừng tưởng rằng cậu sắp hết hạn hợp đồng là cậu muốn làm gì thì làm, cuối tuần thì cũng vẫn là cuối tuần, cậu có muốn tôi tìm người tư vấn pháp lý tới hạch toán không, xem xem cậu phải bồi thường bao nhiêu tiền?"
Vương Đào quá tập trung mắng người, vẫn chưa phát hiện sau lưng mình có một người đàn ông đang ngồi xem kịch vui.
Người đàn ông kia đợi mãi vẫn không được xem cảnh vả mặt mình chờ mong, rốt cuộc cũng tỉnh ngộ.
Tiêu Chiến là bé ngoan như vậy, sao có thể đấu được với loại cáo chồn như Vương Đào?
Thế là người kia đứng lên, người kia đưa tay ra, người kia đè vai Vương Đào lại, ép gã phải ngồi xuống, giữ vững ưu thế chiều cao.
Vương Đào ngẩng đầu nhìn, phát hiện hóa ra là tên điên xuất hiện ở phim trường ngày hôm qua, lập tức cả kinh muốn đứng dậy, lúc thì nhìn Tiêu Chiến, lúc lại nhìn Vương Nhất Bác, hỏi: "Sao cậu ta lại ở đây? Không đúng, cậu rốt cuộc là ai? Sao cứ như âm hồn không siêu thoát vậy hả?"
Tiêu Chiến giải thích: "Anh ấy đưa tôi tới đây." Sau đó gật đầu với Vương Nhất Bác, cho hắn một nụ cười ngượng ngùng ý bảo để anh phải chê cười rồi.