Vương Nhất Bác cắn răng nói: "Cậu ngậm miệng lại cho tôi!"
Lưu Phong chạy nhanh tới đỡ hắn dậy, thấp thỏm hỏi: "Anh anh anh có muốn đi bệnh viện không?"
Gân xanh trên trán Vương Nhất Bác hằn rõ, nửa là đau, nửa là bị Lưu Phong chọc giận.
Hắn đẩy Lưu Phong ra, mắng: "Đi cái đầu cậu ấy!"
Hắn đã đau tới nheo cả mắt lại, nhưng vẫn không quên nhìn lướt qua Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hình như đã bị dọa, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, đứng tại chỗ mịt mờ vô thố, mang theo ánh mắt cầu cứu nhìn hắn.
Vương Nhất Bác khẽ cắn môi, nhịn xuống, sau đó dùng ý chí ngoan cường đứng lên.
Tiêu Chiến cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, vội bước lên một bước xin lỗi hắn: "Rất xin lỗi! Tôi, tôi không cố ý.
Tôi chỉ là phản xạ có điều kiện.
Lúc nãy tôi..."
"Tôi biết cậu không cố ý!" Giọng nói của Vương Nhất Bác như phát ra từ lồng ngực, "Điều kiện gây ra phản xạ của cậu là tôi? Trong lòng cậu, tôi rốt cuộc có hình tượng thế nào?"
"Không phải." Tiêu Chiến muốn phản bác, lại không tìm được từ ngữ thích hợp.
Nói đi nói lại, chỉ có thể nói ra hai chữ "không phải".
Đồng tính trong giới không nhiều nhưng cũng không ít, còn có một vài người cảm thấy chơi gay rất có thể diện.
Lăn lộn trong giới luôn gặp được một hai người gì đó.
Tiêu Chiến thấy chán ghét từ tận trong lòng, chỉ mới gặp một lần đã thấy ghê tởm tới khó quên cả đời.
Các nhân viên công tác còn lại đều chạy tới, hỏi thăm tình hình của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cũng không thể gây khó xử cho Tiêu Chiến ngay trước mặt mọi người, kiên cường nói mình không sao, đỡ lấy Lưu Phong, nhịn chua xót quay về phòng khách sạn.
Bữa tối là Lưu Phong mang từ ngoài về cho hắn.
Bởi lực của một cước Tiêu Chiến đá ra kia thực sự không nhỏ, Vương Nhất Bác ngủ cả đêm, vẫn chưa hồi phục lại được hoàn toàn, cuối cùng vẫn quyết định tới bệnh viện khám cho yên tâm.
Từ sáng sớm hắn đã lái xe đi, bảo phó đạo diễn trông coi phim trường hộ một chút.
Buổi sáng khi Tiêu Chiến tới thăm, thật không khéo chỉ gặp được không khí.
Đoàn phim thiếu đạo diễn, chuyện xảy ra hôm qua đương nhiên cũng bị lan truyền rộng khắp.
Tuy không kể ra chi tiết, nhưng mọi người cũng đều biết Tiêu Chiến đã không may làm cho Vương Nhất Bác bị thương.
Mọi người giật mình, lần lượt chạy tới hỏi Tiêu Chiến đầu cua tai nheo của câu chuyện.
Tiêu Chiến mặt mũi sa sầm, chỉ lắc đầu nói không có chuyện gì.
Mọi người gặng hỏi tới cùng, thực sự không hỏi ra được, hơn nữa càng hỏi mặt Tiêu Chiến lại càng đen thêm, nhìn rất đáng thương nên đành tha cho anh, chạy sang một bên tự mình thì thầm buôn chuyện.
Dư Huy Kim không ngờ nổi chuyện còn có thể phát triển một cách xuất sắc tới vậy.
Nếu không phải hiện trường vụ án là ở sân thượng, xung quanh còn có rất nhiều người làm chứng thì gã chắc chắn sẽ nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó không thuần khiết.
Gã không kìm được lòng hiếu kì, cũng mặt dày chạy tới hỏi Tiêu Chiến chuyện đã xảy ra.
Tiêu Chiến cảm thấy cái nồi này, Dư Huy Kim phải gánh một nửa, sắc mặt khi đối diện với gã cũng không tốt nổi, anh xoay người bỏ đi ngay.
Quá trình quay phim sau đó, Tiêu Chiến đều vô cùng im lặng.
Trước kia anh đã ít nói sẵn, giờ thì không khác gì người tự kỉ, tựa như đang tự đấu tranh với bản thân, ngoài lời thoại ra thì ngay cả một âm tiết đơn giản cũng chẳng buồn ư hử.
Khi không đóng phim, anh chui tọt vào một góc, đội mũ lưỡi trai chuyên viên trang điểm đã chuẩn bị cho mình, giấu bản thân thật sâu trong bóng tối.
Nhìn bộ dáng này của anh, kể cả Lưu Phong cũng cảm thấy hơi thương thương.
Cậu ta cảm thấy bộ dáng Tiêu Chiến tự trách bản thân, trông rất giống mình.
Vương Nhất Bác tâm tư không đơn thuần, tự toang, sao lại làm liên lụy tới Tiêu Chiến đáng thương cơ chứ?
Lưu Phong thở dài, trong lúc Tiêu Chiến nghỉ ngơi, cậu ta cầm cốc nước đi qua.
Tiêu Chiến ngước mắt nhìn lên, vừa thấy cốc nước trong tay cậu ta là đã muốn bỏ đi.
"Đừng đi đừng đi mà!" Lưu Phong la lên, "Em muốn tâm sự với anh một tí."
Tiêu Chiến cũng chẳng còn hơi sức đâu mà từ chối, hít một hơi, lại ngồi lại về chỗ.
Lưu Phong ngồi xuống cạnh anh, đưa cốc nước cho anh, nói, "Đừng lo, đạo diễn Vương sẽ không trách anh đâu mà."
Tiêu Chiến ủ rũ đáp "ừm", hỏi: "Anh ấy không sao chứ?"
Lưu Phong đáp: "Chắc là không sao đâu? Điện thoại em yên tĩnh lắm, chắc là không sao cả.
Nếu không anh ấy đã nói cho em biết rồi, tần suất rung của điện thoại sẽ rất kinh khủng."
Tiêu Chiến lại trầm mặc.
Anh thấy việc này thực sự quá tệ hại, chỉ sợ sau này cũng không còn cơ hội để giải thích rõ ràng.