Cái Vương Nhất Bác gọi là tự ra tay, chính là gửi một tin nhắn cho Tiêu Chiến, coi như là tín hiệu cầu hòa của mình.
Hắn châm chước hồi lâu, cuối cùng gửi đi một tin siêu ngắn.
Vương Nhất Bác:.
Dấu chấm câu này, vô cùng có nội hàm.
Làm người không đoán ra nổi người gửi rốt cuộc có tâm tình gì, làm cho đối phương phải rep lại.
Nếu thái độ của đối phương không tốt, mắng người gửi thì có thể giả vờ bảo mình bị gửi nhầm, kịp thời tiến hành phản kích.
Hắn là đạo diễn, bốn bỏ thành năm, chính là sếp của Tiêu Chiến.
Có tư cách gửi cái dấu chấm câu kì quái này.
Thậm chí, vì liên quan tới nghề nghiệp, Vương Nhất Bác đã suy đoán cụ thể nội dung đoạn tin nhắn tiếp theo.
"Đạo diễn Vương, ngài rốt cuộc có ý gì?"
Không có gì, tôi gửi nhầm thôi.
À mà hai ngày nay sao không thấy cậu đâu?
"Tôi đang nghỉ ngơi.
Đạo diễn Vương anh không sao chứ?"
Tôi không sao.
Tiện thể nghỉ ngơi một chút.
Chỉ là không ngờ lúc ấy phản ứng của cậu lại kịch liệt tới vậy.
Vì sao thế?
...
Không có chút sơ hở nào.
Nhưng, làm cho Vương Nhất Bác hậm hực chính là, Tiêu Chiến lại không hề để ý tới hắn.
Vương Nhất Bác cầm điện thoại đợi nửa ngày, tiện triệu tập mọi người mở cuộc họp, ngủ dậy rồi vẫn chưa thấy tin nhắn mới.
...!Mình không phải là sếp của cậu ấy ư?
Tiêu Chiến ngay cả sếp cũng đối xử lạnh nhạt như thế, sợ là có suy nghĩ đại nghịch bất đạo gì đó rồi.
Tiêu Chiến thì...!thật không khéo, điện thoại của anh lại bị trộm mất.
Vì rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh với Vương Nhất Bác, lại không biết nên xử lí tình huống thế nào, Tiêu Chiến muốn đi mua một món quà, tới xin lỗi Vương Nhất Bác.
Nghe có vẻ không tệ lắm.
Anh đi dạo một vòng trung tâm thương mại, cũng chưa có ý tưởng gì, người lại hơi lờ đờ, có chút không tập trung.
Cuối cùng mua linh tinh mấy thứ này nọ, muốn báo cáo kết quả công việc một cách ứng phó, sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, trong lòng anh lại thấy không hài lòng lắm, thế là anh lại đi lang thang không mục đích trên phố.
Khi chuẩn bị bắt xe về nhà, anh đột nhiên phát hiện không thấy điện thoại đâu.
Tiêu Chiến hốt hoảng, sau đó thì cười khổ, anh vội vàng mượn điện thoại của người ta gọi qua số của mình, đương nhiên bên kia đã tắt máy.
Mật khẩu điện thoại anh rất đơn giản, chính là kiểu mật khẩu thử vài lần là ra, mà anh hoàn toàn không biết đã bị mất máy bao lâu rồi, đối phương đã phá được mật khẩu của anh hay chưa.
Anh chỉ có thể thầm thấy may mắn vì trong máy không có thứ gì quan trọng lắm, cho dù có bị phá mật khẩu thì ngoài tổn thất liên quan tới tiền bạc ra thì cũng không có mối nguy hiểm bại lộ thông tin riêng tư này nọ.
Tiêu Chiến rất lo lắng đi tới công ty bán điện thoại để xóa bỏ tài khoản, lại đi mua điện thoại mới, bắt đầu đăng xuất ra khỏi các loại tài khoản của mình, kiểm tra lịch sử đăng nhập xem đối phương có mở thứ gì ra không.
Vừa khẩn trương vừa bận rộn, anh không rảnh để ý tới dấu chấm câu không hiểu nổi kia của Vương Nhất Bác.
Chờ Tiêu Chiến về nhà, trời đã nhá nhem tối.
Anh mở cửa nhà ra, lúc giơ tay lấy đồ đã mua mang vào, mới nhớ tới chuyện mình đã vứt mất quà mua cho Vương Nhất Bác ở một xó nào đó rồi.
Gần đây luân phiên gặp phải chuyện không may, anh cười như một tên thần kinh trước cửa nhà, ngay cả lời tục tĩu cũng chẳng thốt lên được câu nào.
"Mày rốt cuộc đang làm gì vậy hả?" Tiêu Chiến tự cười cợt bản thân một tiếng, cảm giác mỏi mệt kì lạ.
Anh nằm xụi lơ trên sofa, gọi cho Điện Áp nhỏ, bảo đối phương phát huy sở trường của mình, kể vài câu chuyện để mình vui lên chút.
Sau đó Điện Áp nhỏ vui vẻ kéo anh vào game, đòi anh kéo cậu ta chơi game, nói có thể thổi rắm cầu vồng cho anh nghe.
Bảy giờ tối, Tiêu Chiến cơm nước bên ngoài xong xuôi về nhà, lại ngoài ý muốn nhận được tin nhắn của Tần Huyền.