Xe của Tiêu Chiến đỗ ven đường.
Cũng may lúc này xung quanh không đông lắm, anh đến vừa khéo có một chỗ trống đỗ xe.
Hai người một trước một sau, trầm mặc lên xe.
Cổ họng Tiêu Chiến nghẹn ngào, sau khi thả lỏng lại vận động làm cho cảm giác đau họng càng thêm rõ ràng.
Anh nhớ trên xe có để một chai nước, muốn quay người tìm thử xem.
Nhưng đồ để trên ghế phụ lái, mà Vương Nhất Bác thì đang ngồi ở đó.
Tiêu Chiến suy tính một giây, tiếp đó anh bỏ cuộc.
Vặn chìa khóa, hai tay đặt lên tay lái.
Vương Nhất Bác không nói địa chỉ, Tiêu Chiến cũng ngồi im như vậy.
Anh nổ máy, đèn xe sáng lên, tiếng động cơ cũng kêu lên ầm ầm.
Cuối cùng, Vương Nhất Bác vẫn không nhịn được trước, mở miệng nói địa chỉ ra, Tiêu Chiến mới xuất phát.
Vương Nhất Bác nói: "Tôi say rồi." Hắn muốn tìm cho mình một cái cớ, chỉ là lại quá vụng về.
Không khí trong xe im lặng tới làm người khó chịu, hít thở không thông.
Vương Nhất Bác không được đáp lời, trong lòng vừa bực bội vừa căng thẳng, hắn thầm mắng Tần Huyền hai tiếng, lại hỏi: "Cậu giận à?"
Thực ra Tiêu Chiến cũng không biết mình có giận hay không, đó là một cảm xúc khá phức tạp, làm cơn mệt mỏi còn sót lại trong đầu anh che trời lấp đất, không còn bất kì hứng thú nào để giả bộ được nữa.
Vương Nhất Bác quay đầu liếc nhìn sắc mặt của anh, mang theo chút ấm ức và cẩn thận nói: "Cậu không trả lời tin nhắn WeChat của tôi, nhưng lại trả lời của Tần Huyền..." Ánh sáng chiếu lên sườn mặt của Tiêu Chiến, anh hơi híp mắt, ánh mắt nhìn về phía trước không có tiêu cực, nghiêm túc lái xe.
Nghe thấy Vương Nhất Bác nói, anh không phản ứng gì, thậm chí ngay cả cơ mặt cũng không thay đổi.
"Tôi sai rồi." Vương Nhất Bác tự thú, mưu đồ muốn được anh tha thứ, nhỏ giọng nói, "Đáng lẽ tôi không nên chọc cậu giận trong khi còn chưa hiểu rõ mọi chuyện.
Thực ra không phải là muốn trách cậu, chỉ là trong lòng tôi gấp gáp, tính lại nóng nảy nên mới giận hờn loạn lên.
Về sau sẽ không như thế nữa, được không?"
Nói tới đây, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng lên tiếng.
Anh đáp: "Tôi không giận."
Vương Nhất Bác không tin.
Trong lòng hắn nghĩ nhìn cậu đã thế này rồi mà còn bảo là không giận? Sắc mặt đã khó coi tới mức không bình thường.
Vương Nhất Bác phát hiện, mỗi lần mình và Tiêu Chiến xảy ra xích mích, cuối cùng mình đều là người khó chịu, sao hắn lại phải làm như vậy chứ? Hắn cũng không ngại mạng quá dài.
Hắn nhìn đôi tay đang đặt trên tay lái kia của Tiêu Chiến, gầy gò lại trắng nõn, giống như chính anh vậy.
Vương Nhất Bác ma xui quỷ khiến nắm lấy chúng.
Hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tiêu Chiến đã rụt tay lại như bị điện giật.
Vương Nhất Bác cũng giật mình, thu tay lại.
Sau đó, hai người cũng không nói chuyện nữa, trên xe vô cùng yên tĩnh.
Địa chỉ Vương Nhất Bác nói không phải là tên một khách sạn, mà là một khu dân cư cách đây khá xa.
Tiêu Chiến nhìn hướng dẫn, quãng đường đi còn chưa được một nửa.
Vương Nhất Bác hướng đôi mắt u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn chưa bỏ cuộc, nghĩ cách cứu vãn.
Một lát sau, hắn bỗng nói: "Dừng xe."
Tiêu Chiến cũng chưa nói gì, chỉ đỗ xe lại bên ven đường.
Vương Nhất Bác vừa tháo dây an toàn, vừa nói: "Cậu chờ tôi một lát."
Bóng dáng mặc áo gió của hắn vọt vào cửa hàng bên đường.
Cửa hàng kia đã sắp đóng cửa, đèn đã tắt được một nửa.
Vương Nhất Bác đứng trước cửa nói gì đó với họ, rồi theo vào trong.
Chẳng bao lâu sau, hắn xách hai cái túi đi ra.
Vương Nhất Bác chui vào xe, lấy một cốc đựng thức uống nóng, và một hộp bánh kem ra.
"Cậu đã ăn tối chưa?" Vương Nhất Bác lí nhí hỏi, "Có muốn uống trà sữa không? Bánh kem của cửa hàng này ăn cũng khá ngon đấy."
Tiêu Chiến nhanh tay kéo cần gạt, chỉ đáp một câu đơn giản: "Ăn rồi." Anh lái xe tiếp, không muốn chuyện trò gì với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác trong tay cầm trà sữa, trong túi bên chân còn có vài hộp bánh kem, vài lần hắn muốn nói lại thôi, cũng không biết mình nên nói gì.