Hắn đọc nội dung Tiêu Chiến ghi chép lại, anh viết rất nghiêm túc.
Chỉ là trên giấy có rất nhiều đoạn ghi ? ý chỉ bản thân cũng không rõ lắm.
Tiêu Chiến đột nhiên nhận được một cơ hội như vậy, lại không hề ra vẻ khéo léo đưa đẩy để lười biếng, anh không phải người giỏi toàn diện, mặt nào cũng thuận lợi, ngược lại, anh lấy cần cù bù thông minh, việc gì cũng làm tới nơi tới chốn, dùng phương pháp ngốc nghếch nhất mà cũng hữu dụng nhất để nỗ lực.
Không có đạo diễn nào lại không thích diễn viên nỗ lực, Vương Nhất Bác đương nhiên cũng vậy.
Vương Nhất Bác cười, hỏi: "Không hiểu mấy chỗ này?"
Tiêu Chiến gật đầu.
Trong lòng đạo diễn Vương dâng lên ngọn lửa nhiệt huyết, bốc cháy hừng hực, hắn đứng lên đuổi đồng bọn đi, nói: "Được rồi, hôm nay tan cuộc ở đây thôi, tôi giảng giải kịch bản cho cậu ấy một chút."
Mọi người thấy thế thì đều cười, chống tay lấy đà đứng lên, dọn máy tính, máy móc lại, xếp hàng ra khỏi phòng.
Trong phòng lại một lần nữa trở về tĩnh lặng, chỉ có mùi khói thuốc rất nhạt quẩn quanh trong không khí.
Vương Nhất Bác hỏi: "Hút thuốc không?"
Tiêu Chiến lắc đầu.
"Tốt lắm." Vương Nhất Bác cười, "Chờ tôi năm phút."
Vương Nhất Bác nói xong thì đứng dậy đi vào WC, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng bật lửa.
Anh ngồi trên sofa, lật quyển sổ trong tay đọc tiếp, lật giở phần biên bản viết sơ lược ngắn gọn, anh mới phát hiện trong đây căn bản không có nội dung của Bắc Cố.
Diễn viên kia vắng mặt trong cuộc họp tập đọc lời thoại lần thứ hai.
Mũi Tiêu Chiến ngửi thấy mùi khói thuốc, Vương Nhất Bác dựa vào cửa nhà vệ sinh, nói: "Cậu nghiêm túc thật đấy."
"Tôi muốn diễn nhân vật này thật tốt." Tiêu Chiến hơi khựng lại, quay đầu nói, "Để báo đáp anh."
Anh đã diễn nhiều năm như vậy rồi, khi khó khăn đã từng có ý nghĩ sẽ rời khỏi giới này, nhưng cuối cùng anh vẫn quay lại.
Hai ngày trước anh còn đang nghĩ tới chuyện chấm dứt hợp đồng sẽ rời khỏi giới, nhưng rồi anh lại gặp được Vương Nhất Bác.
Năm lần bảy lượt, đã không thể nói rõ đây rốt cuộc có phải là bánh xe vận mệnh hay không.
Nói không có tiếc nuối là giả, anh từng toàn tâm toàn ý bước lên con đường này, vẫn luôn muốn để lại một chút gì đó.
Bây giờ anh không có công ty quản lý, đây có lẽ sẽ là nơi thu nhận anh, giúp anh hoàn thành tâm nguyện.
Anh muốn quay bộ phim điện ảnh này cho thật tốt, quay tốt tới mức sau này anh sẽ không tiếc nuối một chút nào.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng anh.
Vương Nhất Bác vừa nghe được lại bị dọa tới nhảy dựng lên, ánh lửa nơi đầu thuốc lấp lóe, khẽ khàng rụng xuống chút tàn.
"Báo đáp tôi vì chuyện gì chứ? Trịnh trọng tới vậy?"
Tiêu Chiến đáp: "Mắt sáng nhận ra được người tài?"
Vương Nhất Bác bật cười: "Được rồi."
Hắn đi ra khỏi nhà vệ sinh, dập tắt điếu thuốc, sau đó, hắn ngồi sát bên cạnh Tiêu Chiến.
Độ ấm từ cơ thể hắn cách một lớp áo lông dê truyền lên cánh tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhẹ nhàng dịch sang một bên, nhẹ tới độ gần như không ai có thể phát hiện ra.
Vương Nhất Bác nghĩ tới chuyện anh vừa mới tới đây, ngay cả thời gian để đọc kĩ kịch bản cũng không có, thì hỏi một câu hỏi mấu chốt nhất: "Cậu có suy nghĩ thế nào đối với nhân vật Bắc Cố này?"
Bắc Cố tuy là nam thứ, nhưng cũng không phải nhân vật quá quan trọng trong bộ phim điện ảnh này, chẳng qua chỉ là một vai phụ hơi nhiều đất diễn hơn mà thôi, nhân vật chính của "Dạ Vũ" đương nhiên chính là Phùng Trọng Quang.
Phùng Trọng Quang trên đường hồi kinh sẽ gặp được rất nhiều người.
Thuộc hạ của y, ân sư của y, huynh đệ của y, và cả ái nhân của y nữa.
Những người này, cả về tính cách hay lập trường thì đều là những người hoàn toàn khác nhau, đại diễn cho vướng bận và hận thù của Phùng Trọng Quang, họ không ngừng lôi kéo nhau, phụ họa nhau trên con đường xưng vương của y, không tiếc phô bày ra những mặt bất kham nhất của bản thân.
Chỉ duy có Bắc Cố.
Bắc Cố chưa từng quan tâm ai là Thái tử, ai là Hoàng đế.
Hắn là nhân vật phản diện, cũng là nhân vật duy nhất trong cả bộ phim không hề có dục vọng.
Phùng Trọng Quang từng giảng giải cho hắn về cuộc sống của lê dân bách tính, giảng giải đạo lớn trong thiên hạ, Bắc Cố không hiểu, nhưng hắn lại chậm rãi quan sát Phùng Trọng Quang, phần "người" kia của hắn, dần dần thức tỉnh.
Bắc Cố, chính là kiểu người vô tội nhất, vô tri nhất, phổ biến nhất, mà cũng là tàn nhất nhẫn trong thời loạn thế.