Vương Nhất Bác lại hỏi: "Vậy tình cảm của hắn đối với Phùng Trọng Quang là như thế nào?"
Tiêu Chiến không chắc chắn lắm: "Mới đầu là chế nhạo?"
Thái tử cao cao tại thượng, trước mặt mình lại không khác gì con kiến hôi nhỏ bé.
Vốn là hai người một trên trời một dưới đất, giờ hoàn cảnh lại bị đảo ngược.
Sinh tử của Phùng Trọng Quang hoàn toàn nằm trong tay mình.
Hắn buồn cười nhìn thế giới hoang đường này.
Khi hắn cứu Phùng Trọng Quang, trong lòng hắn thật phức tạp.
Có lẽ bản thân hắn cũng không rõ nữa.
Tiêu Chiến thử nói: "Sau khi hiểu ra, thì tự hoài nghi chính mình?"
Vương Nhất Bác chưa nói là đúng hay là không đúng, chỉ gấp quyển sổ của anh lại, hỏi: "Ngày mai cậu có cảnh diễn nào không?"
"Ngày kia.
Quay cảnh này." Tiêu Chiến lật một trang đã được đánh dấu trong kịch bản, đưa cho Vương Nhất Bác xem.
Vương Nhất Bác đọc nội dung, ngón tay chống cằm, rơi vào trầm tư.
"Tôi tập lời thoại với cậu.
Cứ diễn theo cảm xúc cậu hiểu.
Tôi xem xem." Một lát sau, Vương Nhất Bác nói, "Nghiêm túc một chút, coi tôi là Phùng Trọng Quang, nhìn vào mắt tôi đây này."
"Được."
Vương Nhất Bác cuộn tập kịch bản lại, trầm giọng đối đáp với anh.
"...!Ta có nhận ra ngươi là ai hay không, đương nhiên rất quan trọng..."
Khi hắn đọc lời thoại, giọng nói trở nên trầm thấp, kéo dài, có cảm giác như đang trấn an, khác hẳn với Quách Dịch Thế.
Tiêu Chiến nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, không biết bị giọng nói của hắn dẫn dắt từ lúc nào.
Hai người dựa sát vào nhau, đôi mắt sáng ngời của Vương Nhất Bác, nụ cười của hắn, đều mang theo sức hấp dẫn cực lớn.
Tiêu Chiến thầm nhủ, nếu Vương Nhất Bác làm diễn viên, chắc chắn sẽ là một diễn viên giỏi.
Không cần máy quay, hắn cũng có thể nhập diễn được.
Chưa nói tới diện mạo hắn còn xuất sắc như vậy.
Tiêu Chiến phát hiện bản thân hơi mất tập trung, vội đưa mắt đi chỗ khác, nhìn xuống kịch bản.
Vương Nhất Bác bỗng nói: "Nhìn vào tôi."
Tiêu Chiến ngờ vực nhìn vào mắt hắn, lại quay đầu đi.
Vương Nhất Bác giơ hai tay nắm lấy mặt anh, để anh nhìn thẳng vào mình, bất mãn nói: "Cậu trốn tránh tôi làm gì?"
Tiêu Chiến: "..."
Vương Nhất Bác vẫn còn đang nói tiếp: "Cậu không nhìn tôi, làm sao tôi biết được ánh mắt của cậu thế nào? Cậu sẽ đeo khăn che mặt, chỉ lộ mỗi mắt ra đấy, cậu hiểu không hả? Tôi còn đang muốn kiểm tra cậu, xem xét biểu hiện của cậu, tính xem có nên cho cậu thêm vài cảnh đặc tả hay không đây."
Tiêu Chiến cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá gần, để che giấu sự lúng túng, anh vội đáp lại: "Ồ.
Được."
Vương Nhất Bác cầm bút, nói: "Ở đây sẽ có một máy quay, tôi mong cậu có thể diễn ra được, dù sao đây cũng là điểm mấu chốt thể hiện tâm lý Bắc Cố có sự chuyển biến, cậu như bây giờ là không được."
Tiêu Chiến nói: "Tôi sẽ điều chỉnh lại."
Vương Nhất Bác phải nói rõ ràng cho anh hiểu, bởi Tiêu Chiến hoàn toàn không biết phải dùng vẻ mặt như thế nào.
"Có một người như thế này..." Vương Nhất Bác lại cuộn kịch bản lại, nghiêng đầu trầm tư.
Hơi dừng lại một chút, hắn mới nói tiếp, "Anh ta là người đối xử với cậu tốt nhất trên đời, cậu cảm thấy thật không quen.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng anh ta thực sự thực sự đã làm cậu cảm động rồi, mà cậu căn bản lại không biết xử lí thứ cảm xúc đó như thế nào.
Cậu có hiểu được cảm giác ấy không?"
Mắt Tiêu Chiến hơi giật giật, ngón tay anh xoa miết trang giấy, trong đầu anh xuất hiện vài người, nhưng cuối cùng hình ảnh khuôn mặt Vương Nhất Bác dừng lại.
Có lẽ bởi người này đang ở ngay trước mắt anh, nên khuôn mặt của hắn rõ ràng hơn những người khác.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trấn tĩnh đáp: "Tôi hiểu rồi."
Vương Nhất Bác: "Vậy khi anh ta đứng trước mặt cậu, cậu sẽ có cảm xúc gì?"
Tiêu Chiến nhíu mày, khẽ nói: "Có hơi...!khó hình dung.
Có thể là bởi vì căng thẳng, khi lại gần người đó quá, hít thở có lẽ sẽ khó khăn."
"...!Cũng có thể." Vương Nhất Bác suy nghĩ rồi gật đầu, nói: "Nếu cậu đã nghĩ rằng hít thở sẽ khó khăn, thì cậu cứ tự nhiên kéo khăn che mặt xuống, để lộ cảm xúc trên mặt cậu ra.
Nghe cũng khá ổn đấy.
Được lắm."
Tiêu Chiến viết như bay xuống sổ ghi chép, Vương Nhất Bác nói tiếp: "Cụ thể, cậu phải thể hiện như thế nào? Có hơi kinh ngạc, có hơi khó hiểu.
Muốn nói lại thôi, muốn phản bác anh ta, chế nhạo anh ta, nhưng lại cảm thấy như vậy là không kính trọng người ta.
Bởi lúc này bản thân cậu đang đắm chìm trong sự mê hoặc.
À, đừng quên cậu vẫn có bệnh trong người, phải thể hiện ra cậu thực sự suy yếu.
Đương nhiên tôi không bảo cậu phải dùng ánh mắt để thể hiện ra nhiều cảm xúc phức tạp như vậy, cậu chỉ cần nhíu mày —— vẻ mặt đừng quá khoa trương, khi chiếu trên màn hình lớn sẽ là tai họa.
Kiềm chế một chút, ánh mắt đồng thời phải mơ màng là được rồi.
Về luyện tập trước gương một lúc đi, nhớ kĩ cảm xúc tôi mới nói."
Vương Nhất Bác nói, lại lần nữa nắm lấy khuôn mặt Tiêu Chiến, nhìn trái nhìn phải vẻ mặt khá thả lỏng của anh, hài lòng gật đầu.
Hắn cảm thấy khí chất của Tiêu Chiến thực sự tự nhiên, rất giống Bắc Cố, bây giờ điều chỉnh lại vẻ mặt cho đúng là được.
Tiêu Chiến cũng không quen việc người khác chạm vào mình, còn là tận hai lần, chỉ khi anh ngẩn người anh mới không né tránh.
Cũng may Vương Nhất Bác đã buông lỏng tay ngay trước khi anh muốn động đậy, lại nói: "Về việc thể hiện sự suy yếu thì không cần phải lo.
Sáng mai cậu đi quay cảnh đánh võ trước, quay xong không nghỉ ngơi, tới bên này luôn, tôi đảm bảo cậu sẽ diễn rất thật."
Tiêu Chiến không yên lòng đáp lại.
Sau đó, Vương Nhất Bác nói chuyện với anh thêm một lúc, diễn giải rõ ràng nội dung mấy cảnh sau, thấy thời gian không còn sớm, mới để anh về phòng.