Sau khi Tiêu Chiến quay về phòng, anh lại lấy sổ ghi chép và kịch bản ra xem lại.
Anh không phải là một diễn viên có năng khiếu, cũng không có kinh nghiệm xuất thân chính quy.
Tuy đã quay phim truyền hình trong nhiều năm, nhưng vai diễn toàn là vai siêu phụ, hơn nữa yêu cầu của phim truyền hình đối với diễn viên cũng không cao, thứ anh học hỏi được cũng có hạn.
Anh từng học khóa bồi dưỡng diễn xuất bài bản, nhưng để diễn được một cách chân thực thì vẫn là chưa đủ.
Anh cũng không biết trước máy quay, mình rốt cuộc có thể thể hiện ra được bao nhiêu phần.
Chỉ có thể tiếp tục nỗ lực mà thôi.
Vương Nhất Bác sẵn lòng chỉ bảo cho anh cẩn thận như vậy, anh rất biết ơn.
Đặc biệt là sau khi đã hiểu được trong giới này, tình người quá bạc bẽo, người ta sẵn lòng nâng cao đạp thấp, không ai cho không nhau cái gì, anh lại càng thêm cảm kích.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh khi quay chính thức, biến phòng ngủ trở thành phim trường, để bản thân đắm chìm vào đó.
Thần trí từ từ trở nên mơ hồ, mà hình ảnh trong đầu lại càng trở nên rõ ràng.
Anh cảm thấy bản thân chính là Bắc Cố.
Hắn mặc một chiếc ngoại bào màu đen, đứng giữa đất trời lạnh giá, quay đầu lại nhìn, khung cảnh xơ xác tiêu điều.
Phùng Trọng Quang lại đặt tay lên lưng anh, thúc giục: "Đi mau!"
Tiêu Chiến bắt đầu hồi tưởng.
Cảnh này, là cảnh Bắc Cố một đường đi theo Phùng Trọng Quang về phương Bắc, lại gặp một đội thiết kỵ không rõ là phe địch hay phe ta.
Bắc Cố bị thương, nhưng vẫn kiên trì đưa Phùng Trọng Quang đi theo mình.
Hai người chật vật chạy trốn.
Đêm đông giá rét, y phục của Bắc Cố mỏng manh, hắn chợp mắt trong căn miếu trên núi.
Miệng vết thương của hắn đã không còn chảy máu, chỉ là cơn đau vẫn còn đó, hơn nữa gió lạnh ùa vào qua cửa sổ lọt, làm toàn thân hắn không thể kìm được mà run lên bần bật.
Một đời này của hắn, đã nhiều lần trải qua sinh tử, sớm đã không còn để tâm, lúc này cũng chỉ còn là tâm lặng như nước, chờ bình minh lên.
Cơn đau có thể chịu được, nhưng nỗi khổ thì lại không thể.
Phùng Trọng Quang nằm ngủ bên cạnh hắn, nửa đêm y tỉnh dậy, lặng lẽ lại gần hắn.
Bắc Cố bình tĩnh nắm chặt lấy thanh trường kiếm của mình, im lặng nghe tiếng bước chân của y.
Ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay trước, một tấm ngoại bào lại phủ xuống, bao bọc lấy tứ chi lõa lồ đã đông lạnh tới sưng đỏ lên của hắn.
Bắc Cố kiềm chế, không hành động, chỉ là mí mắt giật giật và tứ chi chợt cứng đờ đã làm lộ ra sự thật hắn không ngủ.
Phùng Trọng Quang lại khẽ cười hỏi: "Dậy rồi à?"
Tiếng cười của y rất có mị lực, có thể làm người ta thả lỏng cảnh giác.
Bắc Cố không nói gì.
Phùng Trọng Quang ngồi xuống, lát sau lại bảo: "Thực ra ta muốn nhìn thử mặt ngươi một chút."
Bắc Cố rốt cuộc cũng lên tiếng: "Có quan trọng sao?"
Phùng Trọng Quang nói: "Quan trọng chứ.
Sau này gặp lại, ta mới có thể nhận ra được ngươi."
Bắc Cố nặng nề thở ra hai hơi, lại mở miệng suy yếu phun khí: "Có quan trọng sao?"
Phùng Trọng Quang ngẩng đầu lên.
"Ngươi là Bắc Cố, Bắc Cố là ngươi.
Trên đời có ngàn vạn người, chỉ có một Bắc Cố.
Trên đời có thể có ngàn vạn người tên Bắc Cố, lại chỉ có một người là ngươi." Phùng Trọng Quang nói, "Ở bên ta, cùng ta vượt gian khó, cứu ta hai lần, cũng chỉ có mình ngươi.
Ta có nhận ra ngươi hay không, đương nhiên rất quan trọng."
Bắc Cố mở mắt, lại khó mà nhìn rõ được.
Tay hắn hơi động, kéo chiếc ngoại bào trên người lên cao hơn một chút.
Trong chiếc áo còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Phùng Trọng Quang, hình như có thể cản hơi lạnh thấu xương này lại cho hắn.
Một lúc sau không còn nghe tiếng nói chuyện nữa.
Phùng Trọng Quang ôm lấy tay mình, run rẩy ngồi bên đống lửa, lạnh tới mức khó đi vào giấc ngủ.
Ngọn lửa mỏng manh kia, không thể nào sưởi ấm được cho họ.
Nó không ngừng mạo hiểm nhảy nhót lên, tựa như ngay cả chính nó cũng chẳng thể nào cản được khí lạnh đêm nay.