Tiếng hít thở nặng nề của hai người giao hòa vào nhau trong đêm khuya.
Ngay lúc Bắc Cố không khỏi nghĩ tới chuyện phải chăng mình sẽ chết vì rét, thì rốt cuộc họ cũng chờ được tới hừng đông.
Ánh sáng rọi qua cửa sổ, mang đến chút hơi ấm như có như không.
Phùng Trọng Quang run lập cập, gian nan đứng dậy, chuẩn bị lên đường tiếp.
Bắc Cố đã không thể nhúc nhích.
Người hắn bắt đầu nóng lên.
Đêm qua chảy quá nhiều máu, giờ phút này thần trí hắn không còn tỉnh táo.
Phùng Trọng Quang gọi hắn hai tiếng, Bắc Cố đều không trả lời, Phùng Trọng Quang do dự một lát, rồi cõng người lên lưng, muốn đưa hắn ra khỏi miếu.
Bắc Cố mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên lưng Phùng Trọng Quang.
Đôi tay nổi đầy gân xanh của hắn đè xuống vai đối phương, hắn nói: "Ngươi có thể ném ta lại đây."
Phùng Trọng Quang lại cố chấp nói: "Không."
Bắc Cố cảm thấy khó hiểu từ tận đáy lòng: "Vì sao?"
Phùng Trọng Quang chỉ nói: "Đi tiếp về phía trước, chính là nơi ta và thân tín đã hẹn gặp mặt.
Tới lúc đó ngươi và ta sẽ an toàn.
Ngươi có chịu đựng được không?"
Bàn tay Bắc Cố càng tăng thêm sức, bóp chặt lấy vai y.
"Ta với ngươi thì có quan hệ gì?" Bắc Cố ghé bên tai y, giọng nói đã khẽ tới mức khó nghe rõ được, "Ngươi chưa từng nghe tới tên của ta sao? Không biết ta là ai?"
Phùng Trọng Quang hơi giật giật cơ mặt đã cứng đờ, cười nói: "Ngươi dù có là đi nữa, thì vẫn là thần dân của ta.
Chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta sẽ không vứt bỏ ngươi lại."
Ánh mắt Bắc Cố lóe lên.
Tới lúc này, hình ảnh đã trở lại bình thường, Tiêu Chiến chìm sâu trong đó, vẫn còn có thể phân ra chút tâm trí để nghĩ, mình biết nên diễn thế nào rồi.
Chỉ là tiếp đó, cảnh trong mơ lại bắt đầu trở nên kì quái.
Có lẽ do anh là gay, từ khi biết được tính hướng của mình, anh vẫn luôn kìm nén, mà tối nay, anh lại hàn huyên với Vương Nhất Bác rất lâu, nghĩ quá nhiều tới chuyện đó, mới có thể trở nên như vậy.
Tình tiết trong bộ phim điện ảnh hiện lên trong tâm trí anh không ngừng giao hòa với hiện thực, cuối cùng trở thành loại giấc mơ làm người khó mở miệng, màu đỏ và trắng đan xen với nhau tới mĩ lệ.
Giọng nói của Vương Nhất Bác trầm thấp, đầy từ tính, có tính mê hoặc cực cao, Tiêu Chiến suýt nữa sa vào, không thể phân biệt rõ hắn là ai.
Phùng Trọng Quang thực sự, hẳn sẽ không cười tới dịu dàng như thế, bởi Quách Dịch Thế diễn vai Thái tử, tính tình lại càng cứng rắn hơn một chút.
Ngữ khí của cậu ta cũng sẽ không cẩn thận như vậy, nói ra lời ước định như dỗ dành.
Quách Dịch Thế chỉ biết đọc lời thoại như đang đọc bản tuyên ngôn, thể hiện khí khái nam nhi đỉnh thiên lập địa của mình.
Tiêu Chiến không nhịn được mà tin vào lời ước định ấy.
Có lẽ người anh tin không phải là Phùng Trọng Quang, mà là Vương Nhất Bác.
Anh có phần không bình tĩnh lại được, cảm giác không bình tĩnh này tăng lên gấp trăm lần khi ở trong mơ, cảnh tượng đã hoàn toàn không chịu sự khống chế của anh.
Chờ tới khi chuông báo thức buổi sáng vang lên, làm anh tỉnh giấc từ trong giấc mộng, anh đã không còn nhớ rõ giấc mơ đêm qua.
Chỉ có cảm xúc xao động mãnh liệt là cứ quẩn quanh mãi trong lòng.
Tiêu Chiến bò dậy, chạy vào WC, tạt nước lên mặt hai lần, mới áp được sắc đỏ bừng trên mặt kia xuống.
Anh cảm thấy như thế này rất không ổn.
Nói không rõ được đây là cảm giác gì.
Anh và Bắc Cố có hơi giống nhau, nhận được ý tốt của người khác thì không biết nên phản ứng thế nào.
Cũng giống như Vương Nhất Bác nói, anh ở trong giới này đã lâu, đã quen với những sự quan tâm giả dối, những chiêu trò tính kế ngấm ngầm, lần đầu tiên anh nhận được sự săn sóc thẳng thắn, thành khẩn, lại rõ ràng như của Vương Nhất Bác, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.
Anh mặc niệm trong lòng hai câu, bình tĩnh lại, lại đi lấy kịch bản tới.
Anh không thể nào chỉ bởi một giấc mơ mà đi thích người ta, dù rằng cảm xúc buồn bã mất mát này thực sự rất chân thực.
Chỉ hai ngày nữa là hết, có biết bao nhiêu người cũng đều như vậy cả.