Trải qua chuyện này, bầu không khí trong đoàn phim rất nặng nề, không ai dám nói lớn tiếng, ngay cả điện thoại cũng không dám lấy ra.
Hoàng Thời Thanh khoác áo bước tới, nói xin lỗi với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả.
Bản thân cô chính là một người có tính cách lạnh lùng, nói xong thì đi qua một bên ngồi xuống, chờ tới lượt mình quay.
Lần này quay phim có thể coi là thuận lợi.
Hai người chiếu theo như vậy mà diễn, chỉ một lần là đã trôi chảy qua cảnh.
Động tác của Tiêu Chiến đã được luyện tới nhuần nhuyễn, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cơ thể tự chuyển động là có thể phối hợp được với động tác đánh ra của anh.
Đến khi Hoàng Thời Thanh ngã xuống nước, cảnh này kết thúc.
Tiêu Chiến giơ chân đá lên ngực cô, dây cáp treo Hoàng Thời Thanh lập tức được điều khiển bay đi.
Vừa mới xuống nước, người đã được nhấc lên, quay trở lại bờ.
Trang phục diễn của cô là vải không thấm nước, còn có quần áo giữ nhiệt bên trong, đều là dựa theo hình tượng nhân vật, bên ngoài còn có một tấm áo choàng dày nặng.
Không giống như Tiêu Chiến, nhân vật của anh được thiết lập dù là đông hay hè cũng chỉ mặc một kiện hắc sam đơn bạc.
Vậy nên khi Hoàng Thời Thanh ra khỏi nước, nước đá vẫn chưa chảy vào trong quần áo, tình hình nhìn cũng không tệ.
Tiêu Chiến quay bổ sung thêm vài cảnh bên hồ, công việc hôm nay coi như hoàn thành.
Tiếp theo vốn sẽ quay tiếp cảnh giữa nam nữ chính.
Cảnh của Tiêu Chiến thì tản mạn, xen kẽ giữa các cảnh quay này.
Nhưng vì chuyện hôm nay, đạo diễn Vương trưng cầu ý kiến của hai người, quyết định quay nốt các cảnh có liên quan tới Tiêu Chiến.
Thế là Quách Dịch Thế đến sớm, bắt đầu chuẩn bị cho công việc sau đó.
Tiêu Chiến ngồi trên một tảng đá nhẵn nhụi, muốn làm đầu óc mình tỉnh táo lại.
Anh nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng nội dung kịch bản.
Phùng Trọng Quang dùng một chưởng đả thương Bắc Cố, Bắc Cố không đánh trả y.
Y lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn khuyên Bắc Cố đi khỏi đây.
Y còn đại sự phải làm, mà y cũng không tin Bắc Cố.
Đối với một sát thủ như vậy, không giết y, đã là thiện tâm lắm rồi.
Phùng Trọng Quang nói: "Ngươi vẫn luôn có chuyện muốn làm phải không?"
Bắc Cố thực ra không có.
Ngay cả dục vọng tồn tại của hắn cũng chẳng mãnh liệt, sao có thể hiến cả tính mạng cho người khác? Nhưng hắn lại gật đầu với Phùng Trọng Quang.
Phùng Trọng Quang: "Vậy thì đi đi.
Ta tin rằng sẽ có một ngày thiên hạ thái bình.
Tới lúc đó, ngươi cũng không cần phải làm sát thủ nữa."
Y bảo Bắc Cố đi đi.
Thực ra Bắc Cố đã không có nơi nào để đi nữa rồi.
Trong thế giới của hắn chẳng có thiện ác, cũng không có cảm tình.
Chỉ là ngay lúc hắn gặp được Phùng Trọng Quang, lại như kiếm sắc thu về vỏ, đột nhiên trở nên ôn hòa nội liễm.
Phùng Trọng Quang là người đầu tiên đối tốt với hắn, cứu hắn, dạy hắn thế nào là thiên hạ, thế nào là đại nghĩa.
Thức tỉnh nhân sinh vô tri vô giác của hắn.
Làm cho từng nỗi bất an kích động hắn giấu dưới đáy lòng nổi lên.
Làm cho hắn lâm vào sự tự hoài nghi vô tận, bắt đầu thăm dò con đường không có kết quả.
Bắt đầu suy nghĩ về vấn đề nhân sinh hắn đã né tránh vài thập niên.
Khi hắn bắt đầu học được cách suy nghĩ, thế giới cũng chuyển mình.
Bóng dáng cô độc của Bắc Cố chậm rãi hành tẩu trên con đường ngày đông tiêu điều, cuối cùng hắn dừng bước, quay đầu lại đưa mắt nhìn.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh đôi mắt ửng đỏ của Tiêu Chiến, mang theo mê man, mang theo do dự.
Hắn đang lạc đường, so với lúc mới xuất hiện, trông hắn lại càng lạnh nhạt, vô cảm hơn.
Tiêu Chiến không suy nghĩ phức tạp tới vậy, trong đầu anh chỉ nghĩ tới một vấn đề —— sau khi bộ phim này kết thúc rồi, anh nên làm gì bây giờ.
Anh hẳn là sắp hết cảnh quay rồi.